Tùy Qua nói những lời này đã đề cập tới cơ mật quân đội, Đường Thế Uyên lại cảm giác là cháu trai nói với Tùy Qua, cho nên cảm thấy có chút tức giận. Dù sao Đường Vân là cháu của hắn, còn là binh dưới tay hắn, hắn không thích cháu mình làm trái kỷ luật quân đội.
- Không phải, tôi đoán được.
Tùy Qua nói:
- Điều này không khó đoán. Bởi vì lúc trước Lữ Chính Dương đã cung cấp cho ngài một ống nguyên dịch B8, vật kia có thể kích thích tiềm lực cùng sinh mệnh lực của một người, nếu bộ đội Long Đằng có loại dược vật này tồn tại, như vậy những bộ đội khác cũng sẽ tương tự, chẳng lẽ không đúng sao?
Thần sắc Đường Thế Uyên dịu xuống, nếu như tự Tùy Qua suy đoán, hắn cũng không gì để nói.
- Những lời này cậu không thể nói ra ngoài.
Đường Thế Uyên nói:
- Nhưng cậu đoán đúng, hiện tại quân đội đích thật đang nghiên phát cùng sử dụng một ít “vũ khí mềm”. Mặc dù nói chiến tranh hiện đại là chiến tranh khoa học kỹ thuật, chiến tranh tin tức, nhưng cũng không thoát khỏi phạm trù của nhân loại, bởi vì dù có tiên tiến, có vũ khí trí năng, vẫn không thể so sánh với trí não con người. Cho nên các quốc gia nghiên cứu vũ khí tiên tiến nhưng đồng thời cũng bí mật tiến hành kế hoạch “siêu cấp chiến sĩ”. Tựa như lời cậu nói, làm cho binh lính tinh lực dồi dào, lực lượng cường đại, không hề sợ hãi.
- Vậy đúng rồi.
Tùy Qua nói:
- Mục đích thật sự của Dương Sâm hẳn là hướng tới những dược vật đặc thù này. Đương nhiên lúc ban đầu hắn chưa chắc lộ ra dã tâm như vậy, nhưng mục đích cuối cùng nhất định là chỗ này. Nếu âm thầm tiến hành thao tác, những dược vật kia rất có thể trở thành thanh kiếm hai lưỡi, thử nghĩ nếu bọn hắn gia nhập một vài thành phần có thể làm ảnh hưởng hoặc khống chế lối suy nghĩ của một người, như vậy bọn hắn há không phải có thể thông qua dược vật nắm giữ một quân đội cường đại trong tay, ở thời gian nào đó phát huy ra tác dụng không thể tưởng tượng.
Nghe xong lời này, Đường Thế Uyên trầm mặc hồi lâu, theo sau mới nói:
- Những lời cậu nói mặc dù xây dựng trên cơ sở suy đoán, nhưng đích xác không thể không phòng. Hơn nữa Dương Sâm cùng Dương hệ đều rất có dã tâm.
- Như vậy, tôi thì sao?
Tùy Qua chỉ hỏi tới đây, không tiếp tục nói bậy về Dương Sâm, đem đề tài chuyển lên người mình.
Đường Thế Uyên nói:
- Nói thật ra với quy mô cùng tư lịch của công ty Hoa Sinh của cậu trước mắt, muốn tham gia cạnh tiêu lần này còn có chút miễn cưỡng. Nhưng tôi cấp cho cậu tư cách này. Nhưng tôi không bảo đảm cậu sẽ trúng thầu, bởi vì tôi sẽ không lấy sự khỏe mạnh cùng sinh mạng binh lính ra đùa giỡn, cậu nhất định phải chứng minh dược vật của mình an toàn hữu hiệu. Mặt khác, lần này cạnh tiêu không phải một mình tôi quyết định là được.
- Chỉ cần có cơ hội đi vào hội đấu thầu là được.
Tùy Qua tự tin nói:
- Đối với hiệu quả của dược vật, tôi phi thường có tự tin.
- Như vậy thì chúc cậu may mắn.
Đường Thế Uyên nói, chợt cười cười:
- Tôi cảm giác một ít dược vật của cậu có thể trúng thầu. Nhưng phương diện giá cả cậu cũng không thể tính quá cao.
- Đường lão, ngài cũng đừng lừa gạt tôi, quân đội hiện tại còn thiếu tiền được sao, đánh chết tôi cũng không tin.
Tùy Qua nửa đùa nửa thật nói.
- Đừng nên nghe theo lời đồn đãi ở bên ngoài, quân phí quốc gia vẫn có chỗ hổng thật lớn.
Đường Thế Uyên nói.
- Vậy hãy để cho các quân quan uống ít Mao Đài, uống nhiều rượu gạo.
Tùy Qua khẽ cười nói.
Nghe xong lời này, Đường Thế Uyên khẽ thở dài một tiếng, lại không nói gì nữa.
Ngày đó, hòa thượng Duyên Vân, Nhãn Kính cùng đoàn thể của hắn đều chạy tới Đế Kinh tụ họp với Tùy Qua.
Mặt khác, Tống Lập Hào cũng tới Đế Kinh. Dù Tống gia mất đi quyền khống chế công ty dược nghiệp Tống thị, nhưng Tống Lập Hào vẫn là cổ đông, tựa nhiên hi vọng công ty có thể siêu việt ngày trước. Trong khoảng thời gian này cổ phiếu công ty đã ngã thật thấp, làm Tống Lập Hào không khỏi có chút ưu sầu.
Nhưng lần này tham dự cạnh tiêu dược vật trong quân bộ quốc gia, nếu thành công, cho dù chỉ thành công một loại dược vật cũng sẽ sản sinh hiệu quả náo động không thể phỏng chừng. Tỷ như có một ít công ty rất thích dùng “Đại hội đường chế định”, “Quốc yến”, “Ngự dụng” để quảng cáo rùm beng cho mình, điều này đã nói chỉ cần dính líu tới quốc gia, sẽ sinh ra một ít hiệu ứng náo động.
Như vậy một khi cạnh tiêu thành công, công ty Hoa Sinh cùng công ty Tống thị cũng có thể đánh lên dấu hiệu “Quân đội chế định thu mua”.
Đối với dấu hiệu này, vẫn rất có tác dụng.
Cho dù hiện tại cơ cấu chính phủ Hoa Hạ đối với việc giám sát chất lượng thuốc men lưu thông vẫn chưa đủ nghiêm khắc, nhưng đối với quan quân cùng binh lính quân đội dùng thuốc vẫn có tiêu chuẩn kiểm tra chặt chẽ. Cho nên nếu đánh lên chiêu bài “quân dụng”, trong lúc vô hình sẽ tạo được lực ảnh hưởng thật lớn.
Đương nhiên, dù có được giấy phép tham dự của Đường Thế Uyên cung cấp, nhưng Tùy Qua vẫn không dám có chút khinh thường.
Đường Thế Uyên đã nói qua hắn sẽ không giúp Tùy Qua trúng thầu, như vậy chắc chắn sẽ không cung cấp thêm trợ giúp. Hết thảy đều phải dựa vào Tùy Qua cùng người của hắn đi cố gắng.
Đối với việc cạnh tiêu, Tùy Qua không lo lắng, có Nhãn Kính cùng Tống Lập Hào xử lý, cùng thủ hạ của Tống Lập Hào, hoàn toàn có thể giải quyết những thủ tục này.
Mấu chốt chân chính là dược vật.
Nhưng ngoại trừ hiệu quả dược vật, còn đề cập đến hiệu quả liên tục của dược vật, đồng thời mang theo bên mình, lúc sử dụng có phương tiện hay không cũng quan trọng.
Cho nên lần này Tùy Qua gọi cả Duyên Vân cùng đến, chính là hi vọng có thể căn cứ theo dược vật dành cho quân nhân mà điều chỉnh lại.
Sau khi Duyên Vân cùng nhóm người Nhãn Kính đến Đế Kinh, Đường Vân cùng Đường Vũ Khê mới biết “dã tâm” của Tùy Qua.
Sau buổi cơm trưa, Đường Vũ Khê đi tới khách sạn mà nhóm người Nhãn Kính ở lại “thăm” Tùy Qua.
Khi tới khách sạn, Tùy Qua đang ở trong phòng lớn thương lượng với Duyên Vân về chuyện điều chỉnh đóng gói của Đế Ngọc Cao.
Tùy Qua thấy Đường Vũ Khê đi vào, giúp nàng cởi áo khoác, nói:
- Em đến hưng sư vấn tội?
Đường Vũ Khê liếc hắn, nói:
- Chuyện lớn như vậy anh lại không nói với em, có chút quá phận đi.
- Trước đó anh vốn không nghĩ tới việc này.
Tùy Qua thành thật nói:
- Nếu không có tiểu tử Dương Sâm dẫn dắt, anh cũng không nghĩ tới cạnh tiêu dược vật của quân đội như thế.
- Dương Sâm? Việc này có quan hệ gì với hắn?
Đường Vũ Khê nhíu mày hỏi.
Tùy Qua kéo nàng đến sô pha ngồi xuống:
- Dương Sâm cũng muốn tham gia cạnh tiêu lần này. Mà trước đó hắn lấy chuyện này giao dịch với ông nội em, kết quả bị ông nội em cự tuyệt.
- Nếu ông nội em đã cự tuyệt, hắn vẫn muốn tham dự cạnh tiêu sao?
- Vì vậy xem ra Dương Sâm đã mượn sức không ít người của quân bộ đâu.
Tùy Qua nói:
- Phải biết rằng chuyện quân đội đấu thầu người ngoài thể chế không khả năng nhúng tay. Đại bộ phận thế lực của Dương gia đều ở bên cơ cấu chính phủ, nhưng lần này hắn có tin tưởng tham dự cạnh tiêu, làm cho người ta có chút khó hiểu.