- Đúng vậy, chuyện này không thể bỏ qua như thế.
Thang Vân Long giật dây nói:
- Bất kể nói như thế nào, tiểu tử Đường Vân làm quá đáng, thế nào cũng phải đi hỏi tội hắn.
- Tự tay Đường Vân làm?
Thang Vân Bằng hỏi.
- Không phải.
Thang Vân Long nói:
- Là một tiểu tử nghèo, nhưng nhìn tiểu tử kia hình như thật thích nha đầu Đường Vũ Khê kia.
- Ngay cả đối phương tên gọi là gì mày cũng không biết sao?
Thang Vân Bằng quát:
- Mày thật ngu xuẩn! Vạn nhất tiểu tử Đường Vân phủ nhận thì sao?
- Không có khả năng, lúc đó còn có thật nhiều bạn bè của em ở đó.
Thang Vân Long nói.
- Bạn bè?
Thang Vân Bằng khinh thường:
- Những người mày kết giao cũng gọi là bạn bè? Ngay bạn xấu cũng chưa tư cách! Mày tin hay không, cho dù mày bị Đường Vân giết chết, bọn hắn cũng sẽ không đứng ra làm chứng! Những người kia, một khi gặp được sự tình con mẹ nó đều không đáng tin cậy.
- Vậy làm sao bây giờ?
Thang Vân Long nói:
- Chẳng lẽ anh muốn tôi cứ bỏ qua như vậy hay sao?
- Ai nói phải bỏ qua?
Thang Vân Bằng nói:
- Hiện tại chúng ta phải đi Đường gia! Tìm bọn họ hỏi cho rõ ràng!
- Ca, cuối cùng anh vẫn là anh của em!
Thang Vân Long hưng phấn lên:
- Chúng ta đi ngay bây giờ. Ca, anh trai của em, anh nhất định phải đánh tên tiểu tử kia thành tàn phế, được không? Đúng rồi, em còn chưa báo công an, anh nghĩ có nên báo công an hay không?
- Báo công an?
Thang Vân Bằng quát:
- Mày để người ta nhạo báng còn chưa đủ sao? Loại chuyện này còn đi báo công an? Khiến cho toàn bộ người Hoa Hạ đều cũng biết? Huống hồ chuyện của Thang gia có bao giờ cần đám ngu xuẩn kia giải quyết. Đi!
Nói xong Thang Vân Bằng như xách con gà con đem Thang Vân Long lôi lên xe, sau đó chạy nhanh khỏi cổng lớn quân khu.
Khi xe chạy qua chỗ trạm gác, lính gác hành quân lễ.
Đợi sau khi quân xa đi xa, lính gác mới buông tay xuống, lại lặng yên vươn ra ngón giữa.
Thang Vân Bằng chạy xe như điên, bỏ mặc đèn xanh đèn đỏ. Chuẩn xác mà nói hắn chưa từng học tập qua quy tắc giao thông, bởi vì lấy thân phận của hắn, hắn lái quân xa, căn bản không cần tuân thủ quy tắt giao thông.
Nhưng vô luận hắn có được đặc quyền gì, nhưng gặp phải tình trạng kẹt xe của Đế Kinh cũng thật hết cách.
Một giờ sau, Thang Vân Bằng mới đến trước trạch viện Đường gia.
- Tôi là Thang Vân Bằng, anh đi gọi Đường Vân ra gặp tôi.
Thang Vân Bằng nhìn cảnh vệ trước nhà lớn tiếng nói.
Đối với hắn mà nói, lời như vậy đã thật khách khí. Nếu không phải còn có chút kiêng kỵ Đường gia, lúc này chỉ sợ hắn đã trực tiếp đánh đi vào.
Khi Thang Vân Bằng nổi giận đùng đùng tìm tới Đường gia, Tùy Qua đang khám bệnh cho Đường Thế Uyên. Thính lực của hắn thật mẫn tuệ, tự nhiên nghe được thanh âm của Thang Vân Bằng, nhìn Đường Thế Uyên nói:
- Người của Thang gia đã tìm tới cửa.
- Mấy đứa có thể xử lý sao?
Đường Thế Uyên hỏi.
- Chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, cháu cùng Vân ca có thể xử lý.
Tùy Qua đáp.
- Được.
Đường Thế Uyên gật nhẹ đầu:
- Vậy đi xử lý đi.
Tùy Qua ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy Đường Vân đi nhanh tới, sau đó hạ giọng nói:
- Xem đi, thằng nhãi Thang Vân Bằng đã tìm tới cửa. Nếu không cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, còn không biết hắn sẽ chọc ra cái sọt gì đâu.
- Vân ca, anh băn khoăn quá nhiều rồi.
Tùy Qua thở dài:
- Cũng bởi vì như vậy, cảnh giới của anh vẫn không cách nào đột phá. Nếu anh làm việc còn sợ đầu sợ đuôi như thế, trình độ võ học chỉ sợ cũng dừng tại nơi này.
Đường Vân thoáng sững sờ, hắn không nghĩ ra vào lúc này Tùy Qua còn nhắc tới chuyện võ học, nhưng trong phút chốc Đường Vân lại cảm giác hắn nói đúng, công phu tu vi bản thân đã khó thể đột phá, có lẽ quan hệ thật lớn với tâm tình.
- Người tập võ, vốn nên lấy thiên đạo làm mục tiêu theo đuổi, cho nên không sợ trời không sợ đất mới đúng. Vân ca cứ bị trói buộc trong quy củ của nhân đạo, làm sao có khả năng chạm tới phương pháp tiến vào thiên đạo đây?
Thấy Đường Vân tựa hồ có điều lĩnh ngộ, Tùy Qua tiếp tục nói:
- Tôi biết anh vì lo lắng cho đại cục, lo lắng cho tiền cảnh của gia tộc. Nhưng anh lo lắng không khỏi quá nhiều, mà anh vốn không cần lo những chuyện như vậy. Thử nghĩ, cho dù anh thống ra chuyện gì, mặt trên vẫn còn cha của anh, còn ông nội anh gánh vác, anh nghĩ là chuyện khó giải quyết, nhưng đối với họ mà nói có lẽ thật nhẹ nhàng là có thể hóa giải. Cho nên anh căn bản không cần đeo gánh nặng như thế!
Nghe xong lời này của Tùy Qua, Đường Vân đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó hắn mới lên tiếng:
- Cậu làm sao có thể nói ra lời như vậy đây?
- Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Tùy Qua nói.
- Ai, thật không nghĩ tới tôi ngây ngốc vài năm, xem sự tình còn không bằng cậu.
Đường Vân thở dài.
- Không có việc gì, lần sau mang cho anh chút đồ vật bổ não là tốt rồi.
Tùy Qua vỗ vỗ bả vai Đường Vân, hai người sóng vai đi ra cửa.
- Đường Vân, cái lỗ tai của anh có phải có vấn đề hay không, chúng tôi đợi lâu như vậy anh mới đi ra?
Thang Vân Bằng lạnh lùng nói, ánh mắt chuyển hướng Tùy Qua:
- Vân Long, chính là tiểu tử này dùng súng làm em bị thương?
- Đúng vậy.
Thang Vân Long dữ tợn nói:
- Ca, anh giết chết hắn cho em! Cho hắn biết Thang gia chúng ta không phải ai cũng va chạm tới.
Tùy Qua không nói gì, hắn muốn nhìn xem phản ứng của Đường Vân.
Lúc này Đường Vân thật trấn định, nhìn Thang Vân Bằng nói:
- Thang Vân Bằng, anh xem như là nhân vật có uy tín có danh dự, có chuyện gì vào nhà nói đi. Ngăn ở cửa, còn làm ra bộ dạng chửi đổng, không phải cho người nhìn chê cười sao.
Tùy Qua yên lòng, biết lời vừa rồi của mình đã có tác dụng, vị anh vợ tương lai này xử lý vấn đề rốt cục không còn bó tay bó chân. Lúc này ngược lại thể hiện ra phong độ của một đại tướng.
Thang Vân Bằng nghe xong lời này, trầm giọng nói:
- Được, chúng ta đi vào, nhìn anh đến lúc đó làm sao trả lời!
Đi tới phòng khách, Thang Vân Bằng vẫn chưa phát hiện có trưởng bối Đường gia tại đây. Điều này lam cho hắn có chút kinh ngạc, Đường gia làm như vậy rõ ràng cho rằng Đường Vân có thể xử lý vấn đề này. Nhưng Thang Vân Bằng cho rằng với tu vi cùng địa vị của Đường Vân, căn bản không thể xử lý trạng huống hiện tại.
Nhưng sau lưng Tùy Qua lại xuất hiện thêm một lão nhân, nhìn bộ dáng cung kính của người kia, tựa hồ là người hầu của Tùy Qua.
Đối với một người hầu, Thang Vân Bằng đương nhiên sẽ không để ý.
Vừa ngồi xuống, Thang Vân Bằng lập tức làm khó dễ:
- Đường Vân, trà của nhà anh tôi sẽ không uống. Nói thẳng đi, bạn của anh dùng súng bắn tàn phế em trai tôi, hơn nữa vũ nhục hắn trước mọi người, chuyện này đã chạm tới điểm mấu chốt song phương. Hiện tại có hai loại biện pháp giải quyết: Thứ nhất để cho tôi bắn hắn hai phát, hắn bắn tàn phế một chân của em trai tôi, hắn phải dùng hai chân trả lại. Thứ hai, Đường Vân, tôi bắn anh một phát, sau đó anh bãi rượu quỳ xuống xin lỗi em trai tôi!
Hai đề nghị của Thang Vân Bằng thật bá đạo hung hăng càn quấy.