- Chút tài mọn!
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay hiện ra một tấm phù màu vàng, quát:
- Cút ra đây!
Văn tự trên tấm phù màu vàng toát ra kim sắc quang mang, ở trước mặt thiên địa pháp tắc năng lực nghĩ hóa của Dạ Quỷ quả thật như gặp sư phụ, trong khoảnh khắc liền hiện ra hình thái, trường kiếm trong tay Kinh Nguyên Phượng lập tức bay vút ra ngoài.
Dạ Quỷ hét thảm một tiếng, bị mất mạng tại chỗ.
Kinh Nguyên Phượng vẫn chưa bỏ qua, đạo phù kia dán lên người Dạ Quỷ, sau đó thi thể hắn rất nhanh bốc cháy, trong ngọn lửa màu đỏ lờ mờ có một ảnh tử giãy dụa, sau đó nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng.
- Luyện…hồn!
Trong miệng Trần Kiệt gian nan phun ra hai chữ này, Kinh Nguyên Phượng không chỉ giết chết Dạ Quỷ, còn đem hồn phách thiêu cháy. Lúc này Trần Kiệt mới cảm giác mình thật sự sợ hãi, bởi vì hắn cảm thấy Kinh Nguyên Phượng làm như vậy hoàn toàn là muốn giết người diệt khẩu. Mà Trần Kiệt cũng là đối tượng bị diệt khẩu của nàng.
- Sư phụ, tôi sai lầm rồi.
Trần Kiệt lập tức quỳ trên mặt đất:
- Tôi không nên tự chủ trương tìm những người này đi đối phó tiểu tử Tùy Qua. Nhưng tôi chỉ suy nghĩ cho ngài, tôi biết ngài nhất định muốn xử lý tiểu tử đó…sau này tôi không bao giờ…làm trái ý nguyện của ngài, tôi nhất định sẽ làm một con chó trung thành…
Kinh Nguyên Phượng nhìn vẻ run rẩy của Trần Kiệt, lạnh lùng nói:
- Hiện tại đã muộn! Bồi dưỡng thêm một con chó lần nữa cũng không hao phí bao nhiêu thời gian của ta. Nhưng nếu ngươi nói cho ta biết là ai giật dây ngươi làm vậy, ta không luyện hóa hồn phách của ngươi, cho ngươi cơ hội đầu thai lần nữa.
- Sư phụ, cầu ngài tha cho tôi một mạng…
- Nói!
- Dạ…là…
- Là tôi!
Đúng lúc này bên ngoài truyền vào một thanh âm.
Sau đó một cỗ lực lượng vô hình đánh nát cửa sổ, đem Trần Kiệt lăng không bắt ra ngoài.
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo kiếm quang bay ra.
Trong sân, ở bên cạnh Trần Kiệt xuất hiện thêm hai người. Một là người Hoa Hạ mặc âu phục, thoạt nhìn là công tử ca danh môn vọng tộc, hơi có vài phần thân sĩ cùng khí độ, nhưng trong ánh mắt lộ ra vài phần giả dối. Một người khác là thanh niên da trắng tóc dài màu vàng, mặc âu phục trắng, vẻ mặt vô cùng hung hăng càn quấy.
Thanh niên da trắng nhìn Kinh Nguyên Phượng, dùng Hán ngữ trúc trắc nói:
- Dương, dị năng giả Hoa Hạ các anh thật sự là quá yếu, quả thật làm mất mặt dị năng giả chúng ta, chết cũng xứng đáng.
Dương Sâm nhàn nhạt cười nói:
- Jerry, hai dị năng giả vừa rồi chỉ là người chưa trải qua cường hóa mà thôi, tự nhiên không cách nào so sánh với dị năng giả dùng dược vật cường hóa như anh. Nhưng anh đừng xem thường người Hoa Hạ, trong đó có thật nhiều nhân vật lợi hại.
- Anh muốn nói là tu luyện giả như nàng sao?
Thanh niên kia nói:
- Tôi từng nghe người ta nói qua, người tu hành Hoa Hạ thật cường đại, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thực lực S cấp mà thôi. Tôi chỉ cần ra tay là có thể giết chết nàng!
- Vậy anh nhanh chóng ra tay đi!
Trần Kiệt vội vàng nói:
- Dương Sâm, nữ nhân này điên rồi, nàng muốn giết tôi, anh nhanh chóng giết nàng!
Kinh Nguyên Phượng nhìn nhìn Jerry, sau đó ánh mắt nhìn Dương Sâm:
- Nguyên lai là ngươi xui khiến tên ngu xuẩn này đối phó Tùy Qua.
- Đương nhiên.
Dương Sâm nói:
- Bởi vì phe phái Trần gia cần có Dương gia chiếu cố. HƠn nữa hắn cũng chướng mắt tiểu tử Tùy Qua kia, cho nên không cự tuyệt lời đề nghị của tôi. Nhưng mà hắn phái người thật ngu xuẩn, quá yếu nên mới làm cho Tùy Qua thành công bỏ chạy. Nhưng Trần Kiệt còn có chút tác dụng với tôi, cô cũng không thể mang hắn đi.
- Vô nghĩa!
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh một tiếng, phi kiếm hóa thành kiếm quang hướng Trần Kiệt bắn tới.
Hiển nhiên nàng đã đặt quyết tâm muốn giết chết Trần Kiệt.
- Cuồng vọng! Không gian thuẫn!
Jerry hừ lạnh một tiếng, vung tay, ngay trước mặt Trần Kiệt hiện lên một đạo tấm chắn vô hình do không gian lực hình thành, ngăn chặn phi kiếm của Kinh Nguyên Phượng, làm phi kiếm không thể tiến thêm.
- Quỷ dương chết tiệt!
Kinh Nguyên Phượng mắng một tiếng, sau đó quát:
- Kiếm Quang Phân Ảnh!
Nhất thời kiếm quang đại thịnh, xích hồng sắc phi kiếm phân tách thành trên trăm đạo kiếm quang trên không trung, hướng Jerry chém tới.
- Có ý tứ! Không gian thiết cát!
Jerry hét lớn một tiếng, đầu ngón tay bắn ra bạch sắc quang mang hướng kiếm quang đâm tới. Bạch sắc quang mang lướt qua, kiếm quang của Kinh Nguyên Phượng bị cắt thành vỡ vụn.
Kinh Nguyên Phượng kinh hãi, hiển nhiên không nghĩ đến người này lợi hại như vậy, vội vàng triệu hồi phi kiếm muốn ngự kiếm rời khỏi nơi này.
- Không gian kết giới!
Hai tay Jerry lật úp, mười đầu ngón tay chạm nhau, nhất thời hình thành không gian tù lung chung quanh đem Kinh Nguyên Phượng vây khốn bên trong, ngay cả ngự kiếm thuật cũng không thể phá không rời đi.
So sánh với năng lực thao tác dị năng của Jerry, chiêu số của Thiết Thi cùng Dạ Quỷ quả thật như trẻ con chơi bùn.
- Nữ nhân, bó tay chịu trói đi!
Jerry đắc ý nhe răng cười nói.
Nhưng vào lúc này Kinh Nguyên Phượng bị vây trong kết giới đột nhiên lấy ra tử phù, tử phù toát ra điện mang màu tím đột phá không gian kết giới của Jerry, hóa thành một đạo tử sắc điện quang biến mất trong bầu trời đêm.
- Gặp quỷ!
Jerry mắng một tiếng, có chút bất mãn kết giới của mình bị tử phù phá khai chạy thoát. Nhưng hắn lại nhe răng cười nói:
- Bất kể thế nào chờ tôi bắt cô trước rồi nói sau.
Dứt lời Jerry toàn lực khống chế kết giới, sau đó kéo tới gần, Kinh Nguyên Phượng tả xung hữu đột trong kết giới nhưng không cách nào đột phá sự trói buộc của không gian lực lượng.
- Cô chạy không thoát!
Jerry hừ lạnh nói.
Trần Kiệt nhìn thấy người ngoại quốc kia đã khống chế được tình thế, rốt cục thở ra một hơi, lá gan cũng lớn hơn, nói:
- Dương thiếu, đừng giết chết nữ nhân này được không? Khống chế nàng là được, sau đó đưa nàng cho tôi.
- Cho anh?
Dương Sâm nhàn nhạt cười:
- Vì sao?
- Nàng là sư phụ tôi, còn là nữ tu hành. Nữ nhân như vậy chơi mới đủ kích thích.
Trên mặt Trần Kiệt lộ nụ cười dâm đãng.
- Xem ra anh có ý nghĩ này đã rất lâu rồi.
Dương Sâm nói.
- Đương nhiên.
Trần Kiệt nói:
- Tuy nàng không phải đỉnh cấp mỹ nữ, nhưng là một nữ tu, mùi vị trên giường khẳng định đủ vị hơn những nữ nhân khác. Mà tôi đã đặc biệt học được công pháp thái âm bổ dương, đến lúc đó dùng lên người nàng thật thích.
- Vô sỉ!
Nghe xong lời này của Trần Kiệt, Kinh Nguyên Phượng nhịn không được mắng một tiếng, nếu không phải bản thân khó giữ được nàng nhất định phải đem Trần Kiệt xoắn thành thịt nát.
- Sư phụ, cô làm gì phải tức giận đâu.
Trần Kiệt nói:
- Cô là sư phụ tôi, đương nhiên hẳn nên truyền công cho tôi, ở trên giường truyền công cũng như vậy. Nhưng cô yên tâm, công lực của cô tinh thuần, một hai lần cũng không thái xong. Đến lúc đó ngày đêm thái bổ, không chừng cô vì hận sinh yêu, hoàn toàn thuận theo tôi cũng nói không chừng.
- Kiệt thiếu, xem ra khẩu vị của anh rất nặng ah.
Dương Sâm thản nhiên nói.
- Nhưng cần cẩn thận bị cắn ngược lại.
- Vậy không cần Dương thiếu quan tâm.