Cho dù vừa rồi Lữ Chính Dương giúp hắn một phen, nhưng hiện tại người kia lại hỏi Tùy Qua lời này, không thể nghi ngờ chẳng khác gì đánh hắn một bạt tai.
Tùy Qua vốn tưởng rằng người kia là bạn của Cao Bá Minh, cho dù không đến nỗi gây sự với hắn nhưng sẽ không khách khí với hắn, nhưng không nghĩ tới Lữ Chính Dương vừa nhìn thấy mặt liền tung cành ô liu, có thể thấy được cách nhìn của hắn không hề bị ảnh hưởng của Cao Bá Minh.
Điều này nói rõ Lữ Chính Dương là một người giảng nguyên tắc, hắn sẽ không vì cách nhìn của người ngoài mà thay đổi phán đoán của mình.
- Lữ tổ trưởng, không phải đâu, vừa đến liền muốn lấy người, làm vậy không được đâu.
Đường Vân nói:
- Huống hồ hôm nay mời ông tới là chữa bệnh cho ông nội của tôi, ông đừng quên chuyện trọng yếu như vậy.
- Phó tổ trưởng.
Lữ Chính Dương uốn nắn xưng hô của Đường Vân:
- Nếu như bị tổ trưởng nghe được hắn sẽ không cao hứng đâu. Tùy huynh đệ, cậu nghĩ kỹ một chút, gia nhập bộ đội chúng tôi đãi ngộ thật sự không tệ đâu, lại có rất nhiều mạo hiểm, người thanh niên không phải đều thích mạo hiểm sao.
- Được, tôi sẽ suy nghĩ lại.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mời ông xem lại tình huống của Đường lão đi, tôi đã dùng chân khí điều dưỡng cho lão nhân gia xong rồi. Chờ sau khi ông chẩn đoán xong kết quả bệnh tình, chúng ta tiếp tục bàn lại.
Trong phòng thật yên lặng.
Mọi người đang đợi kết quả chẩn bệnh của Lữ Chính Dương.
Lữ Chính Dương là một quân y, nhưng không phải quân y bình thường. Nếu không mà nói Đường gia sẽ không đặc biệt mời hắn đến chẩn bệnh cho Đường Thế Uyên. Hơn nữa theo thái độ của Cao Bá Minh đối với Lữ Chính Dương, cũng có thể thấy được người này không tầm thường. Phải biết rằng Cao Bá Minh là một ngự y Trung Nam Hải cực kỳ tự đại.
Phương thức chẩn bệnh của Lữ Chính Dương cũng như Tùy Qua, đều dùng cách Đông y, không dùng dụng cụ Tây y.
Một lúc sau Lữ Chính Dương dừng lại việc bắt mạch của mình.
- Không cần che giấu, tôi nghĩ nghe lời nói thật.
Không đợi Lữ Chính Dương mở miệng, Đường Thế Uyên đã lên tiếng.
Lữ Chính Dương nói:
- Đường lão, tình huống của ông không lạc quan, bây giờ ông không phải bị bệnh mà là thân thể đã rơi vào thời kỳ già cả, mỗi khí quan cùng cơ năng đều đang suy yếu, nói cách khác…
- Đại nạn buông xuống?
Đường Thế Uyên hỏi.
Anh hùng tuổi xế chiều, không khỏi có chút cô tịch.
Nhưng đây là chuyện tất nhiên, lão hổ có hung mãnh cũng sẽ có một ngày già cỗi chết đi.
- Lữ phó tổ trưởng, kết quả chẩn đoán của ông cũng giống như tôi.
Cao Bá Minh xen vào, nhưng không ai quản hắn.
Mọi người đều trở nên trầm mặc.
Không khí có chút lạnh lẽo.
Lúc này Cao Bá Minh mới ý thức được thời điểm không đúng, vội vàng ngậm miệng lại.
Sau một lát, Đường Vân hỏi Tùy Qua:
- Tùy Qua, cách nhìn của cậu ra sao?
- Cách nhìn của tôi không khác gì với Lữ tiên sinh.
Lúc này Tùy Qua cũng không nóng lòng biểu hiện mình.
Nghe xong lời này, Cao Bá Minh hừ một tiếng, vẻ mặt có chút khinh thường. Nhớ tới vừa rồi Tùy Qua vô lễ với hắn, chỉ hận không thể lập tức làm Tùy Qua khó chịu nổi. Vì thế hắn nói:
- Đối mặt vấn đề như vậy, Đông y rất khó giải quyết vấn đề đích xác, cách làm thông thường chính là thông qua một ít dược vật tục mệnh mà kéo dài sinh mạng, nhưng đây chỉ là trị ngọn không trị gốc, hơn nữa cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian.
- Như vậy ông có đề nghị gì tốt?
Đường Vân nhẫn nại hỏi. Nếu Cao Bá Minh không phải bác sĩ, chỉ sợ hắn đã học theo Tùy Qua đạp bay người này.
- Kỳ thật không ngại lo lắng lời đề nghị của Dương công tử trước đó.
Cao Bá Minh nói:
- Đường lão, tôi nói như vậy hi vọng ông bỏ qua cho, chỉ là trình bày vấn đề từ góc độ y học thuần túy. Lời đề nghị của Dương Sâm có chỗ tốt, có thể giải quyết một vài vấn đề trên căn bản. Nhổ trồng khí quan đây là đầu đề có độ khó cao mà Tây y luôn theo đuổi, cũng là thủ đoạn giải quyết vấn đề từ căn bản. Dựa theo cách nói của Dương Sâm, có lẽ hắn có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, nếu Đường lão nhận lời nhổ trồng khí quan, một khi thành công ít nhất có thể sống thêm hai mươi năm.
- Cao Bá Minh, anh có thể rời đi.
Đường Thế Uyên đột nhiên nói:
- Thật không nghĩ tới, anh cũng thu chỗ tốt của Dương Sâm.
- Đường lão, tôi…tôi không có.
Cao Bá Minh tựa hồ còn định biện giải, nhưng đã có một cảnh vệ đi vào đưa tay mời hắn. Thật hiển nhiên, nếu hắn không tự giác rời đi, kế tiếp chỉ sợ hắn càng thêm khó chịu nổi.
- Tùy tiểu tử, xem ra vừa rồi cậu đá hắn một cước không sai.
Đường Thế Uyên nói, cười cười:
- Không biết vì sao hiện tại tinh thần của tôi cũng không tệ lắm.
- Đó là Tùy huynh đệ tự tổn chân khí giúp ông một phen.
Lữ Chính Dương nói:
- Mộc hệ chân khí của tiểu huynh đệ vô cùng tinh thuần, tuổi trẻ có tu vi như thế đã thật không dễ dàng. Càng khó được chính là có thể đem chân khí khổ tu mang ra cứu người, làm tôi cũng mặc cảm.
Nếu là người khác khen ngợi như vậy, Tùy Qua đồng học sẽ mặt dày thừa nhận, nhưng người ngay thẳng như Lữ Chính Dương nói ra, Tùy Qua thật ngượng ngùng nhận công lao, nói:
- Chân khí của tôi càng dễ luyện trở về hơn người khác.
- Bất kể nói như thế nào Tùy Qua làm không sai, xem ra ánh mắt của nha đầu Vũ Khê còn tốt hơn tôi.
Đường Thế Uyên nói một câu xem như khẳng định với Tùy Qua:
- Kỳ thật nhân sinh trên đời ai cũng sẽ có một ngày như thế. Những chiến hữu của tôi đều đã đi gần hết, nếu đại nạn buông xuống thì phải chịu phận bất hạnh thôi.
Lữ Chính Dương khẽ thở dài, lấy ra một ống kim tiêm giao cho Đường Vân:
- Đây là nguyên dịch B8 mà tổ của chúng tôi mới nghiên cứu ra, hiệu quả tăng cao gấp ba so với nguyên dịch B6 của bộ đội đặc chủng, có thể kích thích cơ thể người tục mệnh sinh cơ, nhưng chỉ sử dụng một lần.
Đường Vân cầm ống tiêm trong tay. Tuy rằng hắn không biết nguyên dịch B8 rốt cục có hiệu quả gì, nhưng hắn biết hiệu quả của B6 thật rõ ràng, có thể giúp một người trọng thương kích thích sinh cơ, kiên trì được 72h. Nếu chỉ dùng tục mệnh, hẳn thời gian sẽ càng lâu, ít nhất kiên trì được mười ngày. Như vậy hiệu quả nguyên dịch B8 đại khái phải được một tháng.
Một tháng tuy rằng không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề khó khăn của Đường gia, nhưng ít ra có được thời gian hòa hoãn xung đột.
Trong một tháng này Đường Thế Uyên có thể an bài được thật nhiều cho Đường gia, thậm chí giúp Đường Hạo Thiên dọn sạch một ít chướng ngại. Người khi sắp chết, thủ đoạn luôn quyết liệt, có lẽ trước kia còn có băn khoăn hoặc không dám làm, nhưng lúc này đều có thể đi làm.
Về phần ngày sau phải xem Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân làm thế nào mà thôi.
- Vậy cứ thế đi.
Đường Thế Uyên nói:
- Có được vài ngày thở gấp tôi cũng thật thỏa mãn.
Bên trong một trạch viện xa xôi ngoại thành Đế Kinh.
Trong một căn phòng xa hoa, Trần Kiệt đang thoải mái nằm trên sô pha.
Giữa hai chân hắn có một cô gái xinh đẹp đang để trần thân trên quỳ ngồi nơi đó, đang dùng miệng giải quyết cho hắn, mà Trần Kiệt đang vô cùng hưởng thụ.