- Dạ, lão gia, còn tôi thì sao? Lão gia, cho tôi lưu lại cùng ngài vậy.
Đinh lão đầu rưng rưng nói.
- Lão gia muốn đi tu đạo thành tiên, sao còn cần người hầu hạ. Đinh Khuê, ông theo tôi nhiều năm như vậy, hiện tại con cháu cả sảnh đường, ông trở về hưởng thụ vài năm thiên luân chi nhạc đi.
Hồ Nhất Bát nói.
- Lão gia…
- Dù gì cũng quen biết, Đinh lão, tôi có chút viên thuốc, ông cầm đi đi, có thể cố bổn bồi nguyên, duyên niên ích thọ.
Tùy Qua lấy ra một ít bình Cố Nguyên Hoàn đưa cho Đinh lão đầu.
- Đa tạ tiểu thần tiên!
Đinh lão đầu là người luyện võ, ngửi được hương thơm, biết là thứ tốt vội vàng cất giữ. Nhưng hắn cũng không dám tiếp tục xưng hô Tùy Qua là tiên sinh mà gọi là tiểu thần tiên.
Ba người Tùy Qua nhất thời dở khóc dở cười.
- Tốt lắm, tiểu Đinh, nhân sinh đều có tiệc rượu tàn, mỗi người đều tự có tạo hóa.
Hồ Nhất Bát tạm biệt Đinh Khuê, lại đưa chi phiếu cho hắn:
- Trở về hưởng phúc, chỉ mong còn có ngày gặp lại.
- Lão gia…
Đinh lão đầu cung kính dập đầu với Hồ Nhất Bát, cảm tạ công ơn nuôi dưỡng, lúc này mới đứng dậy rời đi.
- Chúng ta cũng đi thôi, tên công tử này đã chết, sẽ có rắc rối.
Tùy Qua nói, nhưng hắn không quá lo lắng. Theo tu vi tăng lên, tuy rằng chưa tới mức xem người thường như con kiến, nhưng loại người như Chu Hằng Bằng hay Lâm Thập, trong mắt hắn thật sự không đáng sống.
Huống chi lần này hắn lấy được Bão Phúc Đan Mộc có thể sẽ một bước lên trời, đột phá cảnh giới tiên thiên mà nhiều võ giả tha thiết ước mơ. Sau khi lên tới tiên thiên kỳ, viên đạn cũng không làm gì được hắn, Tùy Qua càng không cần phải lo lắng.
Theo sau hắn lấy ra Hóa Thi Phấn đem thi thể nơi này biến thành bãi nước vàng.
Giết người hủy thi, đây là cần phải làm sạch sẽ.
- Hồ tiên sinh…
- Sư tôn, ngài vẫn gọi tôi là Hồ Nhất Bát đi.
Hồ Nhất Bát khiêm tốn nói:
- Ở trước mặt ngài, tôi làm sao có thể xưng tiên sinh.
- Cũng phải, đường tu đạo người đạt trước làm sư, sẽ không phân biệt tuổi tác.
Tùy Qua nói:
- Nhưng Hồ Nhất Bát, con đường tu tiên nhất định nhấp nhô trùng điệp, ông đừng có ý tưởng một bước lên trời. Tôi thu ông làm ngoại môn đệ tử trước, chờ sau khi tu vi ông lên tới tiên thiên kỳ mới tiếp tục cho ông chính thức nhập phái.
Nghe được từ “ngoại môn đệ tử”, ánh mắt Hồ Nhất Bát có vẻ thất vọng.
Tùy Qua lại hỏi:
- Hồ Nhất Bát, ông không cam lòng làm ngoại môn đệ tử?
- Đệ tử không dám.
Hồ Nhất Bát vội vàng nói.
- Đây là quy củ của môn phái chúng ta, dưới tiên thiên kỳ chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử.
Lời này của hắn nói cho Tống Văn Hiên nghe thấy. Quả nhiên trong lòng Tống Văn Hiên nhất thời hoảng sợ. Tu vi trên tiên thiên mới trở thành đệ tử nội môn, môn phái tiểu tử Tùy Qua này thật là rất lớn đâu! Nhưng không biết đây là Tùy Qua khoác lác thổi phồng mà thôi.
- Huống hồ hiện tại tuổi thọ của ông còn chưa đầy hai mươi năm.
Tùy Qua lại nói:
- Trong vòng hai mươi năm nếu ông không thể đột phá tiên thiên kỳ, đem thọ nguyên tăng lên tới hai ba trăm tuổi, tiên đạo trường sinh chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, ông hiểu chưa?
Quả nhiên nghe được tiên thiên kỳ có thể tăng lên thọ nguyên, Hồ Nhất Bát nhất thời chuyển buồn thành vui, hỏi:
- Đa tạ sư tôn nhắc nhở. Nhưng linh dược trong tay sư tôn chẳng lẽ không thể tục mệnh cho tôi sao?
- Nếu sư tôn ban thưởng tiên đan, chẳng lẽ cũng không thể gia tăng sống lâu sao?
Hồ Nhất Bát hỏi, bắt đầu lo lắng.
- Đan dược không phải vạn năng, cũng thừa nhận cực hạn của thân thể. Người thường sống lâu chỉ chừng trăm tuổi, cho dù người luyện võ hoặc biết dưỡng sinh cũng chỉ lên tới một trăm hai một trăm ba mươi tuổi mà thôi. Mà người tu hành tiên thiên kỳ đột phá hạn chế thân thể, có thể khai thông thiên địa linh khí, vì vậy sống lâu tới hai trăm tuổi, sau đó nhờ đan dược linh thảo, vượt qua hơn ba trăm, trừ phi tiến thêm một bước, đi tới trúc cơ kỳ mới có được năm trăm năm sống lâu.
Tùy Qua giải thích.
- Nói cách khác nếu trong hai mươi năm tôi không thể đạt tới tiên thiên kỳ, uống đan dược gì cũng uổng công?
Hồ Nhất Bát có vẻ khẩn trương.
- Đúng vậy.
Tùy Qua khẳng định.
Nhưng hắn không nói với Hồ Nhất Bát còn có hai dạng đồ vật không bị hạn chế bởi cực hạn thân thể, đó là tiên đan cùng thiên thảo chân chính, hai loại đồ vật này đã siêu việt thiên địa, tự nhiên là không bị giới hạn. Nhưng hai thứ này chính Tùy Qua cũng không dám tham vọng quá đáng, cho nên không nói ra, còn không bằng sớm chặt đứt đường lui của hắn, để hắn tập trung tu luyện.
Hồ Nhất Bát khẩn trương, hoảng sợ, nhưng cuối cùng lộ ra biểu tình đại triệt đại ngộ, dứt khoát nói:
- Sư tôn yên tâm, cả đời này tôi truy tìm tiên duyên, hiện giờ thật vất vả mới gia nhập tiên gia tông môn, làm sao dễ dàng cam tâm chôn xương hoàng thổ. Trong vòng mười năm tôi nhất định bước vào tiên thiên cảnh giới, trở thành đệ tử nội môn!
- Tốt, nhưng chúng ta rời khỏi đây trước đi.
Tùy Qua nói:
- Nơi này mặc dù là nơi tốt, nhưng đã biến thành nơi thị phi, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
- Đừng cảm thán, nơi này lạnh hơn Đông Giang nhiều lắm, tôi cũng muốn sớm trở về.
Trầm Quân Lăng nói, nàng bồi Tùy Qua đến đây là vì mở rộng tầm mắt mà thôi.
- Sư tôn, vị này chính là…
Ánh mắt Hồ Nhất Bát dừng lại trên người Trầm Quân Lăng, không hiểu quan hệ giữa hai người.
- Sư nương của ông.
Tùy Qua nói:
- Tương lai!
Trầm Quân Lăng hung hăng trừng mắt liếc Tùy Qua, sau đó mọi người đem quan tài bỏ vào trong xe, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Đế Kinh thị.
Phủ đệ Chu gia.
Chu Quốc Bằng, đại nhân vật hết sức quan trọng trong Hoa Hạ đang ở tại đây.
Cho dù tuổi tác đã cao, hơn nữa đã lui xuống tuyến hai, nhưng không người nào dám khinh thường đại nhân vật này. Bởi vì gia tộc của hắn nắm giữ ngành năng lượng điện lực của Hoa Hạ, hơn nữa Chu gia còn có vài quan lớn, có được sức ảnh hưởng mạnh trong chính đàn Hoa Hạ.
Lúc này Chu Quốc Bằng đang nổi giận, bởi vì cháu trai mà hắn thương yêu nhất đã “mất tích” suốt mấy giờ.
Hoàn toàn không thể liên lạc!
Đối với người thường, vài giờ không thể liên lạc là chuyện thật bình thường, nhưng một thái tử gia “mất tích” mấy giờ, điều này liền khác hẳn, thậm chí sẽ xảy ra nguy hiểm khó lường.
Vài chục năm nay ngoại trừ những nguyên lão quốc gia đã chết, vẫn lần đầu tiên có người dám động tới Chu gia.
Cho nên Chu Quốc Bằng hoàn toàn nổi giận, hắn cho rằng có người muốn gây hấn với quyền uy của hắn.
Bởi vậy hắn nhất định phải làm chuyện gì đó!
- Người của Long Đằng còn chưa tới sao?
Chu Quốc Bằng ngồi trong phòng sách, hung hăng chống mạnh quải trượng, nhìn cảnh vệ viên hỏi.
Bộ đội “Long Đằng”, lấy thần long Hoa Hạ làm tên, nhân tài vô số, có thể nói là lợi khí của quốc gia. Nhưng đối với dân chúng, thậm chí không hay biết còn có một đội ngũ như vậy tồn tại.
Chu Quốc Bằng biết chỉ cần người của Long Đằng ra tay, như vậy không có chuyện gì không thể giải quyết được. Mà Chu Quốc Bằng nếu muốn sai sử người, nhất định phải là người mạnh nhất.