Y Tiên Thiểu

Chương 388: Tống Văn Hiên




- Bát thúc cẩn thận!

Tống Thiên Húc vội vàng nhắc nhở.

Lúc này Tống Văn Hiên cũng kịp phản ứng, tam thánh phong chính là pháp bảo do tổ tiên luyện chế, dù không ai có thể sử dụng, đặt ở nơi này chẳng khác gì là phế vật, nhưng tuyệt đối không khả năng bị một người tu hành tiên thiên kỳ phá hủy, cho dù muốn tổn thương một chút cũng không khả năng!

Mau lui!

Khi tam thánh phong rơi xuống gần đỉnh đầu, Tống Văn Hiên liền lộ ra thân pháp kinh người của một cao thủ tiên thiên, tránh né được công kích của ngọn núi trước khi xảy ra tai nạn.

Oanh long!

Một tiếng vang thật lớn, tam thánh phong hung hăng đập xuống chỗ Tống Văn Hiên đã đứng khi nãy.

Tuy rằng chỉ là một ngọn giả sơn, nhưng bởi vì sức nặng cùng lực đạo mà Tùy Qua đứng trên không trung nện xuống, khiến mặt đất bị va đập chấn động dị thường khủng bố.

Răng rắc!

Bị “giả sơn” nện trúng, đá núi vỡ tan, xuất hiện một hố sâu rộng đến hơn một thước, sâu hơn mấy chục thước, có thể nghĩ lực va đập kinh người như thế nào.

Không chỉ là như thế, lần này cả ngọn núi đều chao đảo.

Không ít đệ tử Tống gia kinh hoảng chạy ra khỏi phòng, còn tưởng rằng bị động đất lở núi.

Dù chính bản thân Tùy Qua cũng bị một kích này kinh trụ.

- Xem ra gần đây ăn nhiều Mộc Qua, ngay khí lực bú sữa mẹ cũng bị kích phát ra tới!

Tùy Qua thầm nghĩ trong lòng.

Vốn lần này chỉ dự định lập uy, nhưng không ngờ uy lực thật sự cường đại, lại có thể đem ngọn núi chấn động đến như thế.

Như thế xem ra cho dù chỉ “cậy mạnh” cũng không phải không dùng được. Ít nhất nếu có vũ khí thích hợp, cho dù là tiên thiên kỳ cũng có thể so sánh. Tỷ như Tống Văn Hiên, nếu không phải vừa rồi né tránh được nhanh tất nhiên đã bị tam thánh phong tạp thành dập nát, chân khí hộ thể gì đó cũng không cần sử dụng nữa.

- Tùy tiên sinh nguôi giận!

Lúc này Tống Thiên Húc thấy thế vội vàng nói.

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống ngạo nghễ nói:

- Tống Thiên Húc, mệt cho ông đường đường nhất giai chi chủ, lại không có chủ kiến. Cũng được, nếu ông đã không thể làm chủ, bản nhân cũng lười hao phí thời gian với ông. Tống Thiên Húc, cổ phần công ty dược nghiệp Tống thị tôi sẽ trả đủ cho ông, miễn cho nói tôi chiếm tiện nghi của Tống gia! Cáo từ!

Còn chưa nói xong, Tùy Qua đã thúc dục dược lực Niếp Không Thảo trực tiếp bay lên không, sau đó phiêu nhiên đi xa, mặc cho hai cha con Tống Thiên Húc cùng Tống Lập Hào kêu gọi thế nào cũng thờ ơ.

Nhìn Tùy Qua cứ như vậy buông tay rời khỏi, Tống Thiên Húc gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.

- Bát thúc, lần này thúc thật già hồ đồ!

Tống Thiên Húc vô cùng đau đớn nói.

Tống Văn Hiên trừng mắt:

- Mặc dù tiểu tử đó có chút cách thức, nhưng cũng không đến nỗi làm cho anh khẩn trương thành dạng này đi.

- Ai…

Tống Thiên Húc thở dài một tiếng:

- Bát thúc, thúc không biết trạng huống hiện tại của Tông gia chúng ta đâu…

Lúc này Tống Thiên Húc đem chuyện phường hội làm sao lợi dụng Tống gia là binh tốt, cưỡng bức Tống gia dò hỏi nội tình của Tùy Qua kể lại, sau đó còn đem nguyên nhân Tống gia quyết định thoát ly phường hội ngược lại quy phục Tùy qua. Cuối cùng mới nói sau lưng Tùy Qua có một “nữ ma đầu”, thực lực cường hoành vô cùng, có thể kinh sợ cả phường hội, nhất là nhắc tới việc cả Bùi gia bị diệt môn.

- Bùi gia…Bùi Thường Phong, người này có chút giao tình với tôi, không thể tưởng được lại bị diệt tộc.

Tống Văn Hiên bùi ngùi nói:

- Con đường tu hành quả nhiên phải cẩn thận, khi trêu chọc người không nên dây vào, nháy mắt chính là họa sát thân diệt tộc. Bùi gia, thật sự là quá tham lam…

- Bát gia gia, ngài cũng đừng thay Bùi gia cảm thán, nên ngẫm lại tình cảnh của chúng ta bây giờ đi.

Thần sắc Tống Lập Hào lo lắng:

- Hiện tại mất đi Tùy tiên sinh bao che, người của phường hội sẽ tùy thời lấy chúng ta đi tế cờ.

- Này…không đến mức đi?

Lúc này Tống Văn Hiên mới ý thức tính nghiêm trọng của tình huống.

- Ai, bất kể nói thế nào chúng ta lại đến Đông Giang một lần, nhất định phải cầu cho hắn thông cảm bỏ qua mới được.

Tống Thiên Húc thở dài.

- Tống Thiên Húc, cẩu đảm các người thật lớn! Cũng dám phản bội phường hội!

Đúng lúc này giữa không trung truyền ra thanh âm tức giận, một đạo thanh sắc kiếm quang phá vỡ mây mù, nháy mắt đi tới trước mặt nhóm người Tống Thiên Húc.

Phi kiếm vào vỏ, một lão nhân xuất hiện trước mặt ba người Tống Thiên Húc, cười lạnh nói:

- Tốt lắm! Tốt lắm! Ba nhân vật mấu chốt Tống gia đều ở, vừa lúc giết các ngươi tế cờ!

Lão giả này chính là tôn sứ Tông Mệnh Nguyên của phường hội, tu vi trúc cơ kỳ!

Lúc này Tông Mệnh Nguyên mang theo xu thế lôi đình mà đến, chính là muốn biết rõ hành vi “khác thường” gần đây của Tống gia.

- Tôn sứ nguôi giận!

Tống Thiên Húc vội vàng nói, trong lòng thầm hô xui xẻo, không thể tưởng được Tùy Qua mới vừa đi, người của phường hội đã giết tới cửa. Một tôn sứ trúc cơ kỳ, đủ làm cho Tống gia vạn kiếp bất phục.

- Hừ!

Tông Mệnh Nguyên hừ lạnh một tiếng:

- Tống Thiên Húc, ngươi còn lời gì muốn nói!

Tống Thiên Húc biết chuyện hôm nay nếu không cẩn thận sẽ gặp phải kết cục diệt môn.

Dù sao rụt cổ cũng là một đao, vươn cổ cũng là một đao, Tống Thiên Húc dứt khoát bước ra trầm giọng nói:

- Thật không dám giấu diếm, Tống gia đã quy phục với Tùy Qua Tùy tiên sinh! Tống gia đã là người của hắn!

- Được! Được! Tống Thiên Húc, ta không biết ai cho ngươi lá gan như vậy, ngươi nhất định phải chết! Người của Tống gia các ngươi, đều phải chôn cùng!

Tông Mệnh Nguyên phẫn nộ quát, phi kiếm sau lưng rít lên, tựa hồ muốn lập tức rời khỏi vỏ uống máu tươi.

Kiếm chưa ra khỏi vỏ.

Sát khí đã bao phủ ba người.

Tu vi Tống Lập Hào yếu kém, chỉ cảm thấy không khí chung quanh tựa hồ sắp ngưng kết thành sương.

Tông Mệnh Nguyên xem ra đích thật đã động sát cơ.

Tống Thiên Húc cùng Tống Văn Nguyên đã bắt đầu mãnh liệt tăng lên chân khí tiên thiên trong thân thể, thiên địa linh khí khắp bốn phía ba động kịch liệt, mặc dù hai người biết không phải đối thủ của Tông Mệnh Nguyên, nhưng dù sao cũng là cao thủ tiên thiên, cần chết cũng phải liều mạng một lần.

Tống Thiên Húc thấy Tông Mệnh Nguyên bộc phát sát khí, nhưng chưa lập tức ra tay, nhất thời nắm chắc nghi ngờ trong lòng đối phương, cao giọng nói:

- Tôn sứ, tu vi của ngươi tuy rằng chúng ta không thể đối kháng, nhưng ngươi hãy nghĩ tới Bùi gia Bùi Ngọc Trần, hắn cũng có tu vi trúc cơ kỳ, nhưng kết quả như thế nào!

Bùi Ngọc Trần chính là lão tổ Bùi gia, kết quả bị “nữ ma đầu” sau lưng Tùy Qua chém giết thi cốt vô tồn.

Chuyện này Tông Mệnh Nguyên cũng biết đến.

Vết xe đổ của Bùi Ngọc Trần không thể không phòng ah.

Nhưng Tông Mệnh Nguyên cũng không dễ dàng bị hù dọa, hừ lạnh nói:

- Tống gia các ngươi chỉ bám theo bên cạnh tiểu tử đó a dua mà thôi, thế lực sau lưng hắn thật sẽ để ý sống chết của các ngươi?

Tống Thiên Húc vừa nghe, lời này cũng thật có đạo lý.

Tùy Qua có chỗ dựa vững chắc, nhưng chỗ dựa chỉ ra tay giữ gìn Tùy Qua, không nhất định sẽ đích thân ra tay giữ gìn Tống gia.