Y Tiên Thiểu

Chương 323: Không có tiền thì cắt chỉ (1)




- Con mẹ nó, ta cho ngươi dùng thử miễn phí cơ mà!

Cường Tử cao giọng nói:

- Không sai, ta chính là bán thuốc dạo! Nhưng bán thuốc dạo cũng có lương tâm! Thấy tình huống của tiểu huynh đệ như thế, ta cũng thấy không đành lòng! Các ngươi đổi bệnh viện, làm gì có bệnh viên nào không đòi tiền? Nếu không có tiền, trì hoãn chữa bệnh càng thêm phiền phức. Thuốc của ta cho các ngươi dùng miễn phí, cũng không được sao.

- Miễn phí? Thật Sao?

Thanh niên bị thương hỏi.

- Miễn phí!

Cường Tử khẳng định nói.

- Được! Dù sao ta cũng như vậy rồi, giờ cũng chỉ liều mạng!

Công nhân trẻ tuổi cắn răng nói, nhớ tới tao ngộ bi thảm gặp gỡ lúc trước, lúc này cũng quyết định chắc chắn, trực tiếp liều mạng.

Vừa nói, người công nhân trẻ tuổi vừa mở chiếc khăn lông.

Cường Tử vừa nhìn vết thương:

- Cha mẹ nó! Lại đang chảy máu à!

Cường Tử kinh hãi, hắn có thể không sợ hãi sao! Bởi vì trong tay hắn chỉ có Đế Ngọc cao số 2, căn bản không có thuốc cầm máu !

Nhưng, công nhân trẻ tuổi để lộ ra vết thương, nhất thời thu hút rất nhiều người xung quanh.

Đầu năm nay, người thấy việc nghĩa hăng hái làm chưa chắc nhiều, nhưng người xem náo nhiệt nhất định không ít.

- Ngươi không phải cho dùng thuốc miễn phí sao, mau chữa trị đi!

Một công nhân thúc giục Cường Tử.

- Ta chỉ có thuốc trị liệu đả thương gân cốt, không mang theo thuốc cầm máu.

Cường Tử kiên trì nói, lúc này thật sự vô cùng lúng túng.

Người vây xem nhất thời trợn tròn mắt, con mẹ hắn không có thuốc cầm máu, làm sao làm?

- Ngươi có phải có chủ tâm muốn đùa giỡn chúng ta hay không!

Một công nhân không vui, định tiến lên đi đánh Cường Tử.

Quả đấm vừa giơ lên giữa không trung, đã bị người khác nhẹ nhàng nắm lấy.

- Ta là trung y, ta sẽ cầm máu cho vị huynh đệ kia.

Một thanh âm bình thản nói.

Cường Tử vừa nhìn, nhất thời cảm kích không dứt: lão bản lại tự mình thay hắn giải vây!

Tùy Qua lấy ra một cây Cửu diệp huyền châm tùng, đâm vào huyệt vị của vị công nhân trẻ tuổi, lại độ vào chút ít chân khí.

Nhất thời, vết thương của người công nhân ngừng chảy máu.

- Thần! Thật đúng là thần kỳ!

Một công nhân khác khen ngợi:

- Mẹ kiếp ! Sớm biết trung y tài giỏi như vậy, nên đi tìm trung ý rồi, đến bệnh viện chó má này để làm gì!

Người xung quanh thấy vậy cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ. Bất kể nói thế nào, thuật châm cứu của tiểu tử này thật sự rất lợi hại, thoáng cái đã cầm máu cho bệnh nhân.

Tùy Qua nói với Cường Tử:

- Vị đại ca này, không phải ngươi nói có thuốc sao chuyên trị đau đớn gân cốt sao, hiện tại đã cầm máu rồi, có thể cho vị huynh đệ kia dùng thử chứ.

Lúc này Cường Tử mới phục hồi tinh thần, sau đó lấy ra một tờ Đế Ngọc cao số 2, mở bao bì trước mặt mọi người.

- Thuốc cao dán!

- Không phải tên lừa gạt chứ!

Vừa nhìn thấy Cường Tử lấy ra thuốc cao dán, mọi người nhất thời nghị luận rối rít.

Ngay cả mấy công nhân, cũng lộ ra vẻ khó tin.

Năm nay, những kẻ lừa gạt bán cao da chó thật sự nhiều lắm, không thể không phòng.

May là, chỉ miễn phí mà thôi, cũng không có gì.

Cường Tử xé mở phong bì thuốc dán, nhất thời một mùi thuốc nồng đậm lan ra xung quanh.

Phàm là người nào ngửi thấy mùi thuốc này, cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít.

Đây là thuốc dán gì?

Mọi người nghĩ thầm, nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ với thuốc dán này.

Cường Tử nhẹ nhàng dán thuốc dán lên miệng vết thương của người công nhân trẻ tuổi.

Lúc này, từ cửa bệnh viện đột nhiên lao ra mấy tên an ninh, hét về phía đám người Cường Tử:

- Ở đâu ra tên bán thuốc dạo này, cút ngay cho tao! Nếu không, lập tức đưa các ngươi đến đồn công an!

Hiện tại mặc dù đám người Cường Tử đã "hoàn lương", nhưng trước kia vẫn là giang hồ trên đường phố, làm sao đặt mấy tên an ninh trong mắt, căn bản không thèm để ý, hơn nữa còn nói với mấy công nhân:

- Các ngươi đừng sợ. Ngoài ra, với thương thế của vị tiểu huynh đệ này, ta thấy ít nhất phải dán ba miếng thuốc dán mới có thể khỏi hẳn. Yên tâm đi, hai miếng thuốc dán kia, ta cũng sẽ không lấy tiền!

- Cha mẹ nó! Không nghe thấy lão tử nói chuyện sao!

Tiểu đội trưởng an ninh giơ cây gậy trong tay nói:

- Nếu không cút đi, ta sẽ cho ngươi nếm đòn. Còn ngươi nữa, tên lang trung, trung y chó má, cút sang một bên cho ta!

Sau khi uy hiếp Cường Tử, tên an ninh lại bắt đầu uy hiếp Tùy Qua.

Cường Tử thấy đám an ninh này lại dám uy hiếp lão bản, nhất thời không thể nhịn được nữa, thoáng cởi bỏ tây trang, sau đó kéo cao hai tay áo, lộ ra hai cánh tay đầy hình xăm, hung tính mắng tên tiểu đội trưởng:

- Tên mắt mù này! Cũng không nhìn xem người đứng trước mặt là ai, lại dám đối lớn tiếng với lão bản ta! Nói cho ngươi biết, lão tử tên là Trương Cường, hiện tại mặc dù lão tử làm chủ quản tiêu thụ, nhưng nếu ngươi chọc giận lão tử, lão tử sẽ dẫn người chém chết ngươi!

- Trương Cường? Cha mẹ nó, người này là tam lang liều mạng của Cuồng Hùng bang "Cường Tử" mà!

Có một an ninh, nhận ra địa vị của Cường Tử.

Nhắc tới Cuồng Hùng bang, mấy an ninh khác lập tức lui trở về.

Tiểu đội trưởng an ninh nhất thời lạc lõng, thấy Cường Tử như hung thần ác sát, sợ xanh cả mặt, vội vàng nói:

- Cường. . . Cường ca, ta có mắt không thấy thái sơn. . .

- Đừng nói nhảm nữa, ngươi cút ra xa cho ta, đừng đụng tới lão bản ta!

Cường Tử cười lạnh nói.

Tiểu đội trưởng an ninh vừa nghe, như được đại xá, vội vàng chuồn mất.

Lúc này một "nhân viên tiêu thụ" đi tới, thấp giọng nói bên tai Cường Tử:

- Cường ca, Lam đại chủ biên đã tới.

Giọng nói của người này mặc dù rất thấp, nhưng Tùy Qua vẫn nghe được rõ ràng.

Lam Lan đã đến rồi sao?

Tùy Qua đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy một chiếc xe của đài truyền hình lái vào bệnh viện.

Lần này, Lam Lan hiển nhiên được dân chúng báo tin, cho nên mang theo xe phỏng vấn chuyên dụng của đài truyền hình, máy ảnh, máy quay phim cũng mang theo.

Lực ảnh hưởng và lực hấp dẫn của Lam đại chủ biên hiển nhiên cường đại hơn "Cỏ dại ca", cho nên khi nàng vừa xuất hiện, lập tức liền trở thành tiêu điểm của mọi người. Lam Lan là nhận được đầu mối tin tức mới chạy tới đây, người cung cấp đầu mối tin tức này, chính là người của Cường Tử.

Sau khi Lam Lan xuất hiện, không chỉ thu hút sự chú ý của dân chúng, mà cũng thu hút chú ý của bệnh viện.

Nhất thời, trong tiếng hô của dân chúng và yêu cầu của Lam Lan, vị bác sĩ mạnh mẽ cắt chỉ cho người công nhân trẻ tuổi cũng bị đẩy ra.

Lam Lan cũng không biểu hiện lòng đầy căm phẫn, rất khách quan phỏng vấn vị bác sĩ này:

- Xin hỏi bác sĩ Lâm, ngài nghĩ như thế nào mà đi cắt chỉ vết thương đã được xử lý của bệnh nhân?

Vị bác sĩ này vốn không muốn lộ diện, nhưng hôm nay hắn đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị lãnh đạo bệnh viện đẩy ra ngoài, đành phải kiên trì nói: