Y Tiên Thiểu

Chương 289: Mặt dài




- Đúng thế, ánh mắt của Quân Lăng luôn luôn rất cao, ngay cả Tống Lập Hào cũng nhìn không thuận mắt, lần này lựa chọn một tiểu suất ca, khẳng định là người có bản lãnh gì đó. Tặng quà, khẳng định cũng là bảo bối.

Một người khác phụ họa theo.

- Vậy dứt khoát mở hộp, cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi.

Có người thừa cơ giựt giây.

Đối với trận đấu võ mồm của bọn tiểu bối, trưởng bối Thẩm gia cũng không can thiệp.

Thẩm Thái Sùng đương nhiên sẽ càng không can thiệp. Hơn nữa, đều là vãn bối của hắn, ồn ào náo nhiệt như vậy không có gì không tốt.

Huống chi, thời gian dự tiệc còn chưa đến, Thẩm Thái Sùng cảm thấy xem bọn tiểu bối này cười đùa cũng rất vui. Ngoài ra, hắn cũng có chút mong đợi với tiểu tử Tùy Qua này, muốn xem xem rút cuộc hắn làm thế nào ứng phó với cục diện trước mắt này.

- Nếu mọi người hăng hái như vậy, xem một chút đi.

Tùy Qua cười ha hả, mời đại thúc chịu trách nhiệm danh mục quà tặng mở hộp quà mừng.

Trong cái hộp gỗ lại đựng hai cái hộp.

Một cái hộp mở ra, quả nhiên bên trong chỉ là một gốc nhân sâm.

Nhưng khi nhìn thấy gốc nhân sâm này, tựa hồ ánh mắt của mọi người đều sáng lên.

Ngay cả Thẩm Thái Sùng cũng không ngoại lệ.

Công việc làm ăn của Thẩm gia, cũng có liên quan đến y dược, cho dù là kẻ không học vấn không nghề nghiệp ở Thẩm gia, cũng ít nhiều có một chút kiến thức về dược lý. Tùy Qua đưa tới gốc nhân sâm này, rất hiển nhiên là khiến mọi người kinh hãi. Gốc nhân sâm này, không chỉ là một gốc dã sơn sâm chân chính , mà là một gốc cây dã sơn sâm tự nhiên ước chừng năm trăm năm, tỉ lệ nhất lưu không nói, lại lớn đến mức có thể được xưng là "Sơn sâm vương".

Dã sơn sâm như vậy đã không thể dùng tiền đánh giá rồi.

Phải nói, người có tiền cũng chưa chắc có thể mua nhận được.

Dĩ nhiên, trong truyền thuyết còn có sâm vương ngàn năm, nhưng hiện nay có thể tồn tại sao? Cho dù tồn tại, dã sơn sâm như vậy cũng không phải là dã sơn sâm rồi, mà là yêu sâm, cho dù Thẩm Thái Sùng tự mình xuất thủ, cũng chưa chắc có thể nắm được.

Tóm lại, gốc nhân sâm này vừa có mặt, những người miệng lưỡi chua ngoa lúc trước nhất thời trợn tròn mắt.

Nếu như lúc này nhảy ra nói gốc nhân sâm này là giả ..., chẳng phải làm trò cười cho mọi người.

- Tôi vẫn cảm thấy, Kim Phật, Ngọc Quan Âm mà Tống Lập Hào đưa tới có giá trị cao hơn.

Thẩm Vãn Tình lại nói:

- Gốc sơn sâm này mặc dù tốt, nếu quy ra giá tiền..., tôi thấy nhiều lắm chính chỉ hơn một nghìn vạn mà thôi.

Hơn một nghìn vạn?

Không sai, nếu như dựa theo sức nặng, tỉ lệ của nhân sâm, một gốc nhân sâm đúng là chỉ trị giá hơn một nghìn vạn. Nhưng nếu như bán đấu giá, sâm vương "độc nhất vô nhị" như vậy, chỉ sợ sẽ có giá tiền gấp mấy lần, cũng chưa chắc có thể tới tay. Cả vùng đất Thần Châu , phú hào vô số, hơn nữa rất nhiều người thích mua thứ tốt nhất đắt tiền nhất. Sâm vương như vậy cầm đi bán đấu giá, giá tiền quả thực khó có thể tưởng tượng.

Dĩ nhiên, người của Thẩm gia tạm thời cũng đứng về phía Thẩm Vãn Tình, cho nên cũng rối rít lên tiếng phụ họa.

Nhưng trưởng bối của Thẩm gia lại không khỏi kinh hãi.

Dã sơn sâm tự nhiên năm trăm năm, đây tựa hồ có thể xem là linh thảo!

Nếu là dược thảo, với phương thuốc truyền thừa của Thẩm gia,có thể phối trí ra vài loại dược vật trân quý, bất luận là dùng để kéo dài tuổi thọ, hay là dùng để đề thăng tu vi, đều có thể đưa đến kỳ hiệu.

- Linh chi kia không biết là mặt hàng gì.

Lại có người lên tiếng.

Dĩ nhiên, cho dù người này không nói, chỉ sợ những người khác cũng rất tò mò. Nếu nhân sâm có tỉ lệ bất phàm như thế, nói vậy cấp bậc của gốc cây linh chi này đương nhiên cũng sẽ không kém.

Các trưởng bối của Thẩm gia, trong lòng càng mong đợi.

Vị đại thúc mở hộp ngọc thạch đựng cỏ linh chi ra, mới vừa mở ra, trong cái hộp giống như có một đoàn hỏa vân phun ra.

Sau đó, một mùi thuốc thanh tân tỉnh não tràn ngập trong đại sảnh.

Ba !

Mọi người đang muốn nhìn đến tận cùng, đột nhiên cái hộp ngọc thạch trong tay đại thúc nhanh chóng khép lại.

Vừa nhìn, dĩ nhiên là Thẩm Thái Sùng tự mình xuất thủ, đóng hộp ngọc thạch này lại.

Bọn tiểu bối Thẩm gia cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, còn các trưởng bối vừa mừng vừa sợ.

Thẩm Thái Sùng cất cái hộp vào, cười nói:

- Mở tiệc đi!

Sau đó, Thẩm Thái Sùng lại nói với Tùy Qua:

- Tiểu Tùy, Quân Lăng, các ngươi ngồi cùng gia gia.

Thẩm Thái Sùng nói như vậy, bọn tiểu bối không khỏi hâm mộ và ghen tỵ.

Trong đại gia tộc như Thẩm gia, có rất nhiều quy củ và chú ý. Chỉ sợ chỉ ăn một bữa cơm, từ cái bàn và chỗ ngồi, là có thể nhìn ra địa vị trong gia đình. Có thể ngồi cùng với Thẩm Thái Sùng, theo bọn tiểu bối của Thẩm gia thấy, quả thực chính là vinh hạnh lớn lao. Dĩ nhiên, cho dù là các trưởng bối của Thẩm gia, cũng coi đây là quang vinh.

Tùy Qua nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay lén lút cầm bàn tay Thẩm Quân Lăng, đưa ánh mắt ra hiệu với nàng, ý tứ tranh công rất rõ ràng:

- Lần này ta cho tỷ nở mày nở mặt rồi, tỷ làm thế nào cảm tạ ta đây?

Tùy Qua hiển nhiên đã chiếm được tán đồng của Thẩm Thái Sùng.

Không chỉ được ngồi cạnh Thẩm Thái Sùng khi dự tiệc, hơn nữa sau khi yến hội chấm dứt, Thẩm Thái Sùng còn mời Tùy Qua cùng hắn du lãm phía sau núi, ngoại trừ Thẩm Quân Lăng cùng đi, những người còn lại cũng không có phần vinh hạnh đặc biệt này.

Bọn tiểu bối như Thẩm Vãn Tình cố nhiên càng hâm mộ ghen tỵ, ngay cả Thẩm Thiên Phách, cũng có chút ghen tỵ với Tùy Qua .

Lúc này, Thẩm Thiên Phách đang nhìn Tùy Qua, Thẩm Quân Lăng đi theo Thẩm Thái Sùng lên núi.

- Nhị ca, làm sao huynh giống như có chút hâm mộ tiểu tử này vậy?

Thẩm Thiên Du cười nói.

- Đừng nói, ta thật sự có chút hâm mộ hắn.

Thẩm Thiên Phách vẻ mặt phức tạp nói:

- Ngươi nói xem, tại sao lão gia tử lại con trọng hắn hơn nhi tử của mình được?

- Quả nhiên là ghen tỵ.

Thẩm Thiên Du nói:

- Thật ra ta cũng không biết tại sao lão gia tử lại chọn lựa tiểu tử này. Lúc trước, lão gia tử từng nói với ta, tiểu tử này là ngọc thô, còn Tống Lập Hào của Tống gia là ngói vụn. Nhị ca nói xem, tiểu tử này thật sự tốt như vậy sao?

Thẩm Thiên Phách trầm ngâm chốc lát, nói:

- Tâm tư của lão gia tử, ta đoán không ra, nhưng ánh mắt của lão gia tử luôn chân thật đáng tin. Tiểu tử này mặc dù dáng người bình thường, nhưng xuất thủ cũng rộng rãi, nhất là cây cỏ linh chi kia, sợ rằng lai lịch bất phàm.

Vừa nhắc tới đóa cỏ linh chi, Thẩm Thiên Du cũng tỉnh táo, nói:

- Nhị ca, ta có chút vụng về, chẳng qua thấy trên cây cỏ linh chi mơ hồ hiện ra một đóa hỏa vân, nhưng không biết có lai lịch như thế nào?

Thẩm Thiên Phách nói:

- Ta cũng không biết nó có lai lịch thế nào, nhưng có thể làm cho lão gia tử cũng tâm động, nhất định là đồ tốt! Nếu tu vi của lão gia tử có thể tiến thêm một bước..., đối với Thẩm gia chúng ta cũng là chuyện rất tốt.