Y Tiên Thiểu

Chương 271: Quyền khống chế bầu trời




Có thể nói, trước mắt Tùy Qua chỉ không bắt được đạn mà thôi.

Về phần những vũ khí khác như cung tên, phi đao, ám khí....hoàn toàn không thể vượt ra khỏi năm ngón tay của Tùy Qua.

Ngoài ra, nếu muốn đánh lén..., thủ đoạn đánh lén của Ảnh Phong còn cao minh nam tử hắc y rất nhiều.

Nam tử hắc y thầm mắng một tiếng tà môn, nhưng cơ hội đã bỏ qua, cũng chỉ có thể vội vàng rời đi, để tránh bại lộ hành tung.

Khi nam tử hắc y đang hoả tốc thu dọn đồ đạc, đột nhiên trên cổ nhói đau.

Nam tử hắc y thấp giọng kêu đau một tiếng, chợt phát hiện cổ mình giống như sưng lên, sau đó rất nhanh trở nên cứng ngắc.

Lúc này hắn mới nhận thấy tình huống có gì không đúng, cho nên lấy ra một thanh đoản đao sáng loáng làm gương soi, nhất thời thiếu chút nữa bị hù dọa sợ gần chết: chỉ thấy cổ hắn đột nhiên sưng phồng như đầu heo, hơn nữa hiện lên màu tím đen, hiển nhiên đã trúng kịch độc, hơn nữa độc khí đã lan tràn đến cổ, ngay cả sắc mặt cũng giống như gan heo.

Chuyện gì xảy ra?

Nam tử hắc y thầm hoảng sợ, vội vàng lấy từ trên người ra một viên thuốc giải độc đã chuẩn bị từ trước, hy vọng có thể giảm bớt độc tố lan tràn. Viên thuốc giải độc này được tổ chức mua với giá cao, bình thường bất luận trúng độc gì, vẫn có thể chống đỡ một chút.

Nhưng nam tử hắc y trúng độc là nọc ong của Ảnh Phong, kịch độc mạnh hơn gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần độc tố của sát nhân ong.

Ban đầu, ngay cả Tùy Qua trúng độc, cũng thiếu chút nữa không chống đỡ được. Nếu như không phải lấy sữa người làm thuốc dẫn, sợ rằng ngay cả bàn tay cũng bị phế.

Huống chi, cùng với tu vi tăng lên của Ảnh Phong, độc tố cũng trở nên kinh khủng hơn.

Viên giải độc của nam tử hắc y mới vừa trượt đến cổ họng, đột nhiên tròng mắt của hắn trợn tròn, liều mạng hô hấp, nhưng không thể hít vào một chút không khí nào, độc khí công tâm, trái tim đã dừng nhảy lên, làm thế nào còn có thể hô hấp?

Người này cũng đáng thương, thậm chí ngay cả viên giải đọc còn chưa tiêu hóa hết đã mất mạng.

Cứ như vậy ngã xuống nóc nhà.

Sau đó, một con quái ong màu vàng còn lớn hơn ngón cái hiện ra bên cạnh thi thể nam tử hắc y, trên chân của quái ong đeo một túi thuốc nhỏ, sau đó nó rất thành thạo đổ bột phấn trong túi thuốc lên thi thể của nam tử hắc y.

Chỉ chốc lát sau, thi thể của nam tử hắc y bắt đầu nhanh chóng rửa nát, ngay cả xương và y phục cũng bốc hơi hết, chỉ còn lại một bãi nước hôi thối.

Sau đó, Ảnh Phong bay khỏi nóc nhà, về phía Tùy Qua phục mệnh.

Một phút sau, Tùy Qua nhận được tin tức từ Ảnh Phong.

Ba sát thủ đã chết hai, hiện giờ chỉ còn lại một mình súng bắn tỉa.

Mặc dù vị súng bắn tỉa kia hết sức bảo trì bình thản, nhưng hôm nay tình thế hoàn toàn nghịch chuyển, hắn đã trở thành mục tiêu, trở thành con mồi.

Lúc này, Tùy Qua ngược lại có chút không nén được tức giận.

Phải nói Tùy Qua đã chán ghét đóng kịch với tên sát thủ này, cho nên hắn dùng rồi một phương thức rất trực tiếp để giải quyết vấn đề.

Tùy Qua gọi bốn "Nhãn tuyến" đến, sau đó kêu bọn họ tập trung bên bờ sông bên ngoài Phát Phong trấn, đồng thời Tùy Qua cũng đi đến chỗ đó.

Tùy Qua làm như vậy, không chỉ khiến bốn nhãn tuyến hoàn toàn bại lộ, mà cũng bại lộ chính hắn.

Nhưng Tùy Qua không lo lắng, bởi vì lúc này hắn đang nắm trong tay "Quyền khống chế bầu trời". Lúc trước người dùng cung nỏ sở dĩ bị phát hiện, đương nhiên là bởi vì sự tồn tại của Ảnh Phong. Không sai, từ trên cao nhìn xuống, đúng là có thể mở rộng tầm nhìn, nắm trong tay cục diện. Cho nên, bình thường, sát thủ cũng thích lựa chọn ngồi chờ trên cao, như vậy tầm mắt của bọn họ sẽ rất trống trải. Nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, sát thủ sử dụng cung nỏ cũng không ngờ khi hắn đang quan sát Tùy Qua, đã trở thành mục tiêu của Ảnh Phong.

Hiện tại, chỉ còn lại một sát thủ mà thôi.

Tùy Qua không có thời gian hao tổn với đối phương, cho nên hắn mới có hành động mạo hiểm như vậy.

Đây tựa hồ chính là ngả bài.

Tùy Qua muốn nói cho đối phương biết, hắn đã hoàn toàn khống chế được nhãn tuyến của tổ chức sát thủ , hơn nữa thành công giết chết sát thủ khác, nếu như tên sát thủ này đủ thông minh nên biết khó mà lui, rời khỏi nơi này, chờ đợi trận đấu tiếp theo.

Nhưng có đôi khi Tùy Qua đồng học cũng không thể hiểu rõ tâm thái của sát thủ.

Làm một sát thủ, nhất là sát thủ chuyên nghiệp, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha mục tiêu. Sát thủ dễ dàng buông tha mục tiêu căn bản không tính là sát thủ chân chính.

Bên bờ sông cũng không có nhiều người, phạm vi nhìn cũng rất trống trải.

Bốn "Nhãn tuyến" cũng đang run rẩy khắp người.

Dù sao cũng không phải sát thủ chính thức, khi bọn hắn gặp phải nguy hiểm, tố chất còn xa mới bằng sát thủ chính thức.

Bốn người này cũng rất rõ ràng, Tùy Qua gọi bọn họ gọi tới đây, chính là muốn dẫn dụ vị sát thủ cuối cùng.

Nhưng bọn họ đồng thời cũng rất rõ ràng, vị sát thủ kia căn bản không xem trọng tính mạng của bốn người bọn họ, chỉ cần có thể giết chết Tùy Qua, nếu cần thiết, đối phương nhất định sẽ không chút do dự giết chết bốn người bọn họ!

Lúc này, trên bầu trời có một bầy ong mật đang bay vù vù.

Nhưng không ai biết, những con ong mật này mới là nhãn tuyến chân chính của Tùy Qua.

Nắm trong tay quyền khống chế bầu trời, chẳng khác nào đoạt lấy ưu thế tuyệt đối, cho nên tất cả thế cục đều đang nằm trong bàn tay Tùy Qua.

Nếu tên kia không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện, nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của Ảnh Phong.

Lần này, Tùy Qua không chuẩn bị mạo hiểm, nhất định sẽ để cho Ảnh Phong giết chết hắn trước khi hắn nổ súng.

Thời gian từ từ trôi qua.

Mười phút.

Nửa giờ.

Một giờ.

. . .

Chẳng lẽ người này thật sự bỏ qua? Hay là hắn vẫn có thể bảo trì bình thản?

Trong lòng Tùy Qua có chút dao động.

Ngay vào lúc này, điện thoại của một "nhãn tuyến" vang lên.

Người gọi đến chính là súng bắn tỉa.

Nhãn tuyến đưa điện thoại cho Tùy Qua, bởi vì vị sát thủ kia muốn tìm Tùy Qua.

- Tùy Qua. . . Xem ra ngươi là một người thông minh.

Một thanh âm âm trầm vang lên trong điện thoại:

- Thật không ngờ, ngươi lại có thể lợi dụng tai mắt của chúng ta giết chết chúng ta, trong số các đối thủ của ta, ngươi có thể được xem là người thông minh nhất. Nhưng như vậy cũng vô dụng, dưới tay ta chưa có đối thủ nào có thể bỏ trốn! Nhớ kỹ danh hiệu của ta "Ngư Trường", tránh cho ngươi chết không nhắm mắt!

- Ngư Trường? Cái tên này cũng không có gì uy phong.

Tùy Qua cười nhạt nói.

Nhưng người kia cũng không bị Tùy Qua chọc giận, nói:

- Nếu ngươi giết chết đám người kia, ta sẽ không tức giận. Ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm đến an toàn của bọn chúng sao? Ngươi thật sự đánh giá quá cao nhân tính của ta rồi. Nhưng ta lập tức sẽ tặng một phần đại lễ cho ngươi, ngươi nhất định rất có hứng thú .

Sau khi nói xong, đối phương đã cúp điện thoại.

Ngư Trường?

Trong lòng Tùy Qua cười lạnh một tiếng.

Ngư Trường, là danh kiếm cổ đại, cũng là một thanh dũng giả chi kiếm.