Tùy Qua nhìn trùm bất động sản vẫn dốc sức chinh phục đỉnh cao, bình tĩnh nói:
- Lâm lão bản, còn muốn leo núi không?
Lâm Thập nhìn Tùy Qua, hừ lạnh nói:
- Ngươi đang ở đây dùng giọng nói của người bề trên nói chuyện với ta? Đừng quên, ta là bệnh nhân của ngươi, nhưng cũng là khách hàng của ngươi, mặc dù nói khách hàng là thượng đế có chút khoa trương, nhưng ít ra ta cũng được xem là thần tài đem tiền đến cho ngươi?
- Đưa tiền chính là thần tài?
Tùy Qua cười nhạt:
- Những người ôm tiền đi mua nhà, không phải cũng là thần tài của các ngươi sao? Nhưng, hình như các ngươi cũng không xem bọn họ là thần tài, mà là đầy tớ! Nhưng được rồi, ta cũng không bình luận thủ đoạnbuôn bán của các ngươi. Chẳng qua ngươi nên biết rõ, trong mắt ta, ngươi căn bản không phải là thần tài gì hết, mà chính là một lão đầu tử ngồi ăn rồi chờ chết. Ta muốn cho ngươi đứng lên, ngươi có thể đứng lên; ta không thích cho ngươi đứng lên, ngươi cũng chỉ có thể nằm ở đây nói chuyện với ta. Cho nên, ta có thể đứng, ngươi nằm, cho nên ta có thể dùng loại tư thái và giọng nói của người bề trên nói với ngươi.
Không nể mặt!
Hoàn toàn không nể mặt!
- Tên lang trung giang hồ này, tiểu gia nhịn ngươi lâu rồi! An ninh...
Lâm Tiểu Thập giận không thể nuốt, định gọi an ninh bắt Tùy Qua đi. Bởi vì ... tiểu tử này thật sự quá càn rỡ, lại dám khiêu chiến với phụ thân hắn, thật sự là quá tự cao tự đại!
- Không cần ồn ào.
Tùy Qua nói:
- Nếu Lâm lão bản không muốn chữa trị..., ta lập tức rời đi.
- Cút!
- Tiểu Thập, câm mồm !
Lâm Thập đột nhiên quát lên:
- Chuyện của lão tử, từ lúc nào đến phiên ngươi làm chủ!
Lâm Tiểu Thập lập tức câm miệng.
Người của Lâm gia cũng câm như hến.
Không có cách nào, ở Lâm gia, Lâm Thập có quyền uy tuyệt đối. Bởi vì một câu nói của hắn, có thể quyết định những người trong Lâm gia, ai có thể thừa kế gia sản trăm tỷ, người nào chỉ có thể ngủ ngoài trời n xin.
Ngay cả Lâm Tiểu Thập cũng không dám lỗ mãng.
Lâm Thập cẩn thận quan sát đánh giá Tùy Qua từ trên xuống dưới, sau đó nói:
- Nghé con mới đẻ không sợ cọp, ngươi thật sự rất cuồng vọng!
- Ta có bản lĩnh cuồng vọng.
Tùy Qua tự nói:
- Ta nói rồi, ta có thể quyết định cho ngươi đứng sung sướng, hay là nằm chờ chết!
Lâm Thập giận đến mức khóe miệng giật giận. Hắn chỉ hận không thể lập tức bắn chết Tùy Qua, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hi vọng, thật sự hắn không cam lòng cứ nằm như vậy chờ chết, không cam lòng.
- Ngươi thật sự có bản lãnh này?
Lâm Thập cố gắng kìm nén tức giận hỏi.
- Không có bản lãnh, ta tới đây làm gì? Không trị khỏi thương thế của ngươi bệnh, ngươi sẽ trả tiền cho ta sao?
Tùy Qua nói, đặt tờ giấy lúc trước trước mặt Lâm Thập:
- Hợp đồng này nhi tử ngươi đã xem qua rồi, nhưng ta thấy hắn không làm chủ được. Cho nên, ta sẽ giải thích cho ngươi một chút. Nếu như ta có thể chữa khỏi thương thế của ngươi, như vậy ngươi phải giao ra một nửa tư sản làm tiền khám bệnh.
- Thần kinh!
Tùy Qua còn chưa nói xong, một người của Lâm gia đã mở miệng mắng, người mắng chửi chính là một tình nhân của Lâm Thập.
Cho nên, Tùy Qua dừng lại không nói, đợi chờ Lâm Thập phản ứng.
- Ngươi...cút ra ngoài cho ta! Trong thẻ tín dụng của ngươi có lưu lại một trăm vạn, sau này tự sanh tự diệt!
Lâm Thập hừ lạnh nói. Xui xẻo cho nữ nhân này không biết lên tiếng đúng lúc, cơn tức giận lúc trước Lâm Thập vẫn đè nén chưa phát ra, lúc này tất cả đều hướng vào nàng.
- Lâm Thập, lão háo sắc này...
Nữ nhân này đang muốn mở miệng mắng Lâm Thập, nhưng lập tức đã bị hai đại hán vạm vỡ ném ra ngoài.
Cả phòng thoáng cái yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cho nên, Tùy Qua tiếp tục nói:
- Bởi vì quá trình trị liệu chia làm bốn giai đoạn, cho nên phương thức trả tiền cũng chia làm bốn giai đoạn. Mỗi giai đoạn, ta trị lành một phần thương thế của ngươi, mới thu một phần tiền, như vậy rất công bằng đúng không?
- Ừ.
Lâm Thập đáp một tiếng.
Cái này mà gọi là công bằng?
Chữa bệnh cho người ta mà đòi tiền khám bệnh bằng một nửa tư sản, cái này mà gọi là công bằng?
Đây quả thực chính là cướp bóc!
Nhưng Tùy Qua đồng học lại cảm thấy rất công bằng, trong lòng tự nhủ ngươi bán một căn nhà, có thể thu hết tiền để dành ba đời của nhà người ta, thậm chí còn khiến người ta thiếu nợ ngân hàng, ta thu một nửa tư sản của ngươi làm tiền khám bệnh, cũng coi như quá rẻ cho ngươi rồi. Nếu không phải vì thu toàn bộ tư sản của ngươi, ngươi khẳng định không làm, không thì ta đã quét sạch toàn bộ tư sản của ngươi rồi.
Đối phó gian thương, chính là phải gian hơn hắn!
- Nếu ngươi đã không có bất cứ dị nghị gì với bản hợp đồng, vậy ta sẽ chuẩn bị bắt đầu trị liệu.
Tùy Qua nói:
- Bắt đầu từ phần cổ đi.
Tùy Qua đưa tay ấn xuống cổ Lâm Thập, nói:
- Một nửa cổ đã vỡ vụn, lệch vị trí, khó trách các bác sĩ khác không dám làm giải phẫu cho ngươi. Nhưng không có chuyện gì, ngươi gặp được ta, cũng xem như thoát được tai họa.
Nói xong, Tùy Qua móc trong túi quần ra một tờ thuốc cao dán đen thùi, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp trong tay .
Người của Lâm gia vừa nhìn, nhất thời lại có chút thẹn quá thành giận.
Thuốc cao dán!
Lấy thứ vớ vẩn này ra chữa bệnh, đây là vũ nhục trí thông minh của bọn họ sao?
Nhưng đám người của Lâm gia cũng không dám lên tiếng nhục mạ Tùy Qua, bọn họ cũng không muốn cầm một trăm vạn bị ném ra khỏi nhà.
Tùy Qua thấy những người này không nhảy ra chửi rủa, nhất thời cảm thấy có chút mất hứng, cho nên tiện tay đập miếng thuốc cao dán lên trên cổ Lâm Thập.
Ken két ~
Chỉ chốc lát sau, từ cổ Lâm Thập truyền đến thanh âm xương khép lại, sinh trưởng.
Kèm theo là tiếng kêu đau thất thanh của Lâm Thập.
Tùy Qua lại "quên" dùng lá thông giảm đau cho Lâm Thập.
Nhưng bởi vì cơ thể Lâm Thập tựa hồ không cách nào nhúc nhích, cho nên cũng chỉ có thể kêu rên, sau đó lặng yên chịu đựng.
Thấy tình huống như thế, người của Lâm gia lẽ ra phải xông lên phân cao thấp với Tùy Qua, nhưng quái dị chính là, bọn họ lại thờ ơ.
Tình huống như thế, Tùy Qua có chút kỳ quái, Lâm Tiểu Thập cũng rất kỳ quái.
Lúc này trong lòng Lâm Tiểu Thập thậm chí có một suy nghĩ đáng sợ:
- Để cho tiểu tử này giết chết lão gia hỏa này sao! Nếu cha chết, ít nhất mình có thể được chia hai mươi tỉ tài sản... Đúng, tối thiểu sẽ không rơi vào tình trạng cầm một trăm vạn lăn ra khỏi nhà. Chết đi, chết sạch đi, chết cho thanh tĩnh!
Nhưng Lâm Thập kêu rên thêm vài phút, lại không kêu rên nữa. Một lúc lâu, chỉ nghe thấy hắn kinh hô:
- Ồ cổ của ta... thật sự có thể cử động rồi?
Đúng là, lúc này cổ của Lâm Thập đã có thể chuyển động.
- Đã khỏe hay chưa, bản thân ngươi còn không rõ.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Nếu tốt..., cứ dựa theo hợp đồng làm việc. Trả một phần tư thù lao đi. Lần trị liệu tiếp theo là ba ngày sau, cho nên các ngươi có ba ngày chuẩn bị.
Sau khi nói xong, Tùy Qua liền chuẩn bị rời đi.