Không. Anh thích người giống em, vừa xinh đẹp vừa thông minh.
Tùy Qua nói.
- Hừ, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đường Vũ Khê khẽ hừ một tiếng, tựa hồ cảm giác được dưới thân thể bị một thứ gì cứng rắn cọ vào, cho nên duỗi ngón tay, búng một cái lên trán Tùy Qua:
- Anh đấy, làm sao luôn nghĩ tới mấy chuyện hư hỏng vậy?
- Đây chính là bi ai của sơ nam.
Tùy Qua trang trọng, đáng thương nói.
- Đáng ghét.
Đường Vũ Khê nói, rời khỏi người Tùy Qua, sau đó cười ngọt ngào:
- Nhưng, nhìn anh đáng thương như vậy..., ngày nào đó em sẽ chọn giờ đẹp, cho anh "ăn", tránh cho anh khỏi phải đeo danh "sơ nam" này nữa.
- Vũ Khê, em thật là nữ thần cứu vớt anh trong nước lửa!
Tùy Qua thở dài nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, người nào ăn người nào còn chưa biết.
Đường Vũ Khê đã khởi động xe, chạy lên cao tốc phi trường mới nói tiếp:
- Lần này ở thành phố Tấn Dương, anh không chịu thiệt thòi gì chứ? Nghe nói anh bị giam trong cục, em thật sự rất lo lắng.
- Làm sao anh có thể chịu thiệt thòi gì chứ.
Tùy Qua nói:
- Em cũng không phải không biết, anh biết công phu. Nhưng, mặc dù không chịu thiệt, nhưng thiếu chút nữa bị người của lão ca phái tới hãm hại.
- Hãm hại? Thế là sao?
Đường Vũ Khê hỏi tới.
Cho nên, Tùy Qua đã kể lại chuyện Mục Ngọc Thiền gây khó khăn cho hắn cho Đường Vũ Khê nghe.
Đường Vũ Khê nghe xong, quả nhiên giận tím mặt, nói:
- Nữ nhân này cũng thiệt là, cô ta rõ ràng muốn gây khó dễ với anh! Anh em cũng thật vô dụng, lại tìm một nữ nhân như vậy đi làm việc, đây không phải có chủ tâm làm hỏng chuyện sao! Còn dùng đến máy phát hiện nói dối, bọn họ xem anh là gián điệp nước ngoài sao? Cô ta đúng là bệnh thần kinh!
Tùy Qua thở dài nói:
- Anh chỉ làm một chút chuyện, làm làm anh giống như tội phạm tham nhũng, quân bán nước. Em nói xem, có phải anh em cố ý muốn nhốt anh vào tù, sau đó cho em tái giá không?
- Tái giá? Phi, em còn chưa đồng ý lấy anh đấy.
Đường Vũ Khê nghe ra vẻ trêu đùa trong lời nói của Tùy Qua, tiếp tục nói:
- Anh ấy không đến mức hại anh đâu, chuyện này không có đạo lý?
- Cái gì không có đạo lý.
Tùy Qua nói:
- Em đừng quên, cũng vì anh, mới dẫn đến chuyện em với người tên Dương Sâm gì đó tan rã, làm đám hỏi của Đường gia và Dương gia thất bại, khiến em cắt đứt với Đường gia. Nói ra, anh thật sự là tội ác tày trời, anh vợ tương lai Đường Vân muốn thu thập anh, cũng rất bình thường. Nói không chừng, sau khi anh vào tù, em sẽ thay đổi chú ý, quay về Đường gia, sau đó cùng những người khác...
- Két!
Thanh âm thắng xe bén nhọn đột nhiên vang lên.
Đường Vũ Khê tạm thời dừng xe ở ven đường, ánh mắt nhìn chằm chằm Tùy Qua, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Tùy Qua, anh nghe kỹ cho em, Đường Vũ Khê này không phải là loại nữ nhân thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ! Anh nói em cùng người khác... quả thực chính là vũ nhục nhân cách của em! Chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với em, em vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ!
- Anh chỉ nói giỡn mà thôi.
Tùy Qua không ngờ Đường Vũ Khê lại đột nhiên tích cực với hắn như vậy.
- Loại chuyện này, không được nói giỡn!
Đường Vũ Khê có chút tức giận nói:
- Nhớ kỹ, sau này không được nói giỡn như vậy!
- Vâng, hiểu .
Tùy Qua nghiêm túc nói.
Căng thẳng một trận, Tùy Qua không nhịn được lại nói:
- Nếu như không cẩn thận, làm chuyện có lỗi với em thì sao?
- Anh dám!
Đường Vũ Khê đầu tiên giận dữ, sau đó "tàn bạo" nói:
- Vậy em sẽ cắt công cụ làm chuyện xấu của anh, sau đó đi làm ni cô!
- Không cần quyết liệt như vậy chứ?
Tùy Qua ra vẻ hoảng sợ:
- Như vậy quá tàn nhẫn?
- Hừ, anh biết cái gì. Nữ nhân không tàn nhẫn, địa vị không yên!
Tỉnh Minh Hải, thành phố Minh Phủ.
Tòa nhà tập đoàn Bùi thị.
Tòa nhà này nằm ở trung tâm thành phố, cao hơn ba trăm mét, là một trong những tòa kiến trúc cao nhất của thành phố Minh Phủ.
Tập đoàn Bùi thị cũng là tập đoàn buôn bán lớn nhất thành phố Minh Phủ, nó là một tập đoàn tài chính kiểu gia tộc, ngành nghề kinh doanh bao gồm nhiều lĩnh vực như thuốc men, điền sản, tài chính, ở thành phố Minh Phủ thậm chí cả tỉnh Minh Hải, cũng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Tầng quản lý của công ty dược Bùi thị nằm ở tầng bốn mươi hai của tòa nhà.
Trong văn phòng tổng giám đốc của công ty dược, có một người trung niên có khí chất rất kiêu hùng đứng phía trước cửa sổ, dõi mắt nhìn phương xa, người này tên là Bùi Thế Minh, là nhất mạch dòng chính của Bùi gia, chưởng quản phương diện làm ăn thuốc men của gia tộc. Tập đoàn Bùi thị là dựa vào thuốc men hành nghề khởi gia, mấy trăm năm trước còn có bảng hiệu là "Bùi thị dược liệu", hiện giờ công ty dược của Bùi thị lại càng phát triển vô cùng tốt, bất luận là thuốc bắc, thuốc tây hay thuốc pha chế sẵn, đều có liên quan.
Nhưng bởi vì những năm gần đây ngàng nghề bất động sản khí thế hừng hực, cho nên mặc dù công ty dược của Bùi thị có lợi nhuận phát triển không ngừng, nhưng lại không địch lại tốc độ phát triển của bất động sản Bùi thị, điều này cũng khiến địa vị của hắn trong gia tộc bị ảnh hưởng, làm cho hắn không khỏi cau mày. Mấy năm nữa, sẽ tổ chức cuộc thương thảo người thừa kế của gia tộc, thời gian còn lại của hắn cũng không còn nhiều.
Chỉ chốc lát sau, một người đi tới trước mặt hắn, thấp giọng báo cáo cái gì đó.
- Cái gì!
Bùi Thế Minh khẽ biến sắc:
- Bùi Nguyên Chí bị người ta giết chết? Chết như thế nào? Mặc dù hắn chỉ là người của nhất mạch chi thứ Bùi gia, nhưng y thuật cũng không tệ lắm, võ công cũng tạm được, làm sao có thể dễ dàng bị giết?
- Người giết hắn, thủ pháp rất đặc biệt, rất sắc bén.
Người kia nói:
- Loại thủ pháp giết người này đúng là chưa từng nghe thấy.
- Nói như vậy, người hạ thủ rất có thể cũng có lai lịch? Chẳng lẽ muốn nhắm vào Bùi gia chúng ta?
Bùi Thế Minh trầm giọng nói.
- Hiện tại còn không rõ ràng lắm.
Người kia nói, đặt một sấp văn kiện trước mặt Bùi Thế Minh:
- Đây là báo cáo chi tiết của vụ việc này, xin ngài xem qua. Ngoài ra, đối tượng được Bùi Nguyên Chí chữa trị lần này cũng đã chết.
Bùi Thế Minh rất nhanh xem xong đống giấy tờ, trong đầu đã nắm rõ chuyện này như lòng bàn tay, cho nên khép tập văn kiện lại nói:
- Nhìn tình hình này, quả nhiên không phải người bình thường gây nên. Chẳng qua, Bùi Nguyên Chí rút cuộc va chạm vào lợi ích của gia tộc nào, mà bị giết không minh bạch như thế... Chẳng lẽ, từ trong văn kiện nói, Bùi Nguyên Chí sở dĩ chữa khỏi chân cho ông chủ mỏ than, là vì hắn chặt đứt chân một người khác. Mà người kia, từng dùng qua linh dược, phải không?
- Đúng vậy .
Người nọ gật đầu nói, có chút kinh ngạc trước trí nhớ và năng lực phân tích của Bùi Thế Minh.
- Một người bình thường, lại có tư cách dùng linh dược?
Bùi Thế Minh hừ lạnh một tiếng, tựa hồ trong mắt của hắn, người bình thường giống như heo gà áp chó, căn bản không xứng dùng linh dược.