- Ta có thể nhìn ra, ngươi xác thực là hạng tiền nhiều như nước. Mở miệng là khoang hạng nhất, người thượng đẳng? Ngươi biết cái gì là khoang hạng nhất sao?
Giọng nói của Tùy Qua lúc đầu rất bình thản, sau đó đột nhiên chuyển sang khinh thường:
- Đây rõ ràng là khoang thương gia, ngươi còn luôn miệng nói là khoang hạng nhất! Ngươi cho rằng kéo một cái rèm ngăn cách với khoang phổ thông, ăn một chút thức ăn, nơi này sẽ thành khoang hạng nhất sao!
Nghe Tùy Qua nói như vậy, mấy hành khách khác không nhịn được bật cười.
Nam tử cảm thấy không có mặt mũi, nhưng hắn cũng không hiểu cái gì là khoang hạng nhất, khoang thương gia, cho nên cả giận nói với nữ tiếp viên hàng không:
- Mẹ kiếp, công ty hàng không của các người làm ăn kiểu gì vậy! Thiếu gia nói, muốn chỗ ngồi đắt tiền nhất tốt nhất, các ngươi lại sắp xếp cho thiếu gia ngồi ở đây. . . Khoang thương gia để làm chi? Có khoang hạng nhất tại sao không để cho thiếu gia ngồi, chẳng lẽ sợ ta không trả tiền nổi sao. . .
- Tiên sinh, xin ngài bình tĩnh.
- Bình tĩnh cái con mẹ nó! Thiếu gia hiện tại muốn ngồi khoang hạng nhất! Lập tức đổi lại cho ta, thiếu gia có tiền!
Nam tử giận tím mặt nói.
- Thật xin lỗi tiên sinh, chuyến bay nội địa của công ty chúng tôi chỉ có khoang thương gia, không có khoang hạng nhất.
Nữ tiếp viên hàng không vội vàng giải thích.
Nữ tiếp viên hàng không vừa nói như thế, những người còn lại càng cười lớn.
- Ngay cả khoang hạng nhất cũng không có, máy bay chó má gì vậy, công ty chó má gì vậy!
Tâm tình của nam tử càng kích động, bởi vì mặt mũi mất hết, cho nên lửa giận của hắn nhất thời dời lên người Tùy Qua:
- Đồ ngu....
Bốp !
Khi lời mắng của hắn còn chưa ra khỏi miệng, trên mặt đột nhiên bị tát một cái.
Cái tát này không nhẹ, mặt nam tử lập tức sưng thành bánh bao.
Chẳng qua, bởi vì Tùy Qua xuất thủ quá nhanh, thủ pháp lại quá tinh diệu, cho nên không ai biết chuyện gì xảy ra.
Thậm chí, trong mắt mọi người, Tùy Qua tựa hồ không hề nhúc nhích.
- Ngươi. . . Ngươi nhớ kỹ cho ta!
Mặc dù nam tử không thấy rõ Tùy Qua động thủ thế nào, nhưng lại cho rằng nhất định là Tùy Qua làm, vốn muốn nhảy dựng lên tìm Tùy Qua báo thù, nhưng có thể bị Tùy Qua tát cho một cái hoảng sợ, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại. Cô gái bên cạnh hắn, vội vàng hỏi nữ tiếp viên hàng không một cục đá để hắn đắp mặt.
Ngay cả nữ tiếp viên hàng cũng cảm giác có thể là Tùy Qua xuất thủ, nhưng bởi vì không ai thấy rõ, hơn nữa nàng cũng không thích tên thiếu gia nhà giàu mới nổi này, cho nên cũng giả vờ như không biết.
Trải qua chuyện này, nhất thời trong buồng phi cơ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tùy Qua uống chút đồ uống nóng, sau đó mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Hơn hai giờ sau, Tùy Qua rốt cục đã tới phi trường Tấn Dương tỉnh Sán Tây.
Khi xuống phi cơ, tên thiếu gia bên cạnh quăng tới ánh mắt oán độc về phía Tùy Qua, giống như là rắn độc.
Mới vừa đến cửa cabin, vị nữ tiếp viên hàng không thấp giọng nói bên tai Tùy Qua:
- Tiên sinh, ngài ra khỏi phi trường phải cẩn thận, chú ý an toàn.
Không ngờ cô nương này cũng hảo tâm, cho nên Tùy Qua mỉm cười, nói rõ:
- Cảm ơn.
Sáng sớm ở thành phố Tấn Dương không biết vì sao, trên bầu trời có một loại cảm giác mờ mịt.
Sương mù sao? Tùy Qua nghĩ thầm.
Mặc dù nữ tiếp viên hàng không đã nhắc nhở hắn khi ra khỏi phi trường phải "chú ý an toàn", nhưng Tùy Qua vẫn nghênh ngang rời khỏi phi trường.
Mới vừa bước ra, liền có bốn tráng hán bao vây lấy hắn, một người trong đó đi tới sau lưng Tùy Qua, dí một con dao vào thắt lưng hắn, lạnh lùng nói:
- Thành thật một chút! Nếu không bây giờ ta sẽ cho ngươi dao màu trắng đâm vào, dao màu máu rút ra!
- Ta rất thành thật.
Tùy Qua thản nhiên nói.
- Đi theo chúng ta!
Người nọ lại nói, phía trước có một người dẫn đường, đưa Tùy Qua đến bãi đậu xe, sau đó đẩy hắn lên một chiếc xe ô tô.
Sau khi lên xe, Tùy Qua quả nhiên nhìn thấy đôi nam nữ "dở hơi" lúc trước.
Xe khởi động, rất nhanh đã chạy đến đường cao tốc. Tên thiếu gia trở nên lớn lối, nói với Tùy Qua:
- Tiểu tử thúi, ngươi dám làm thiếu gia mất mặt trên phi cơ, bây giờ ngươi sẽ biết thiếu gia lợi hại như thế nào!
- Các ngươi định làm gì ta?
Tùy Qua bình tĩnh hỏi, mấy người này đương nhiên không đáng để hắn khẩn trương.
- Bổn thiếu gia rất công bằng, ngươi tát thiếu gia một cái, cho nên...
- Cho nên ngươi muốn tát ta một cái?
Tùy Qua hỏi.
- Ta muốn ngươi lưu lại cái tay đánh ta!
Nam tử nhe răng cười nói.
- Anh yêu, anh thật là bạo lực, máu tanh!
Cô gái bên cạnh cười khanh khách nói.
Mười mấy phút sau, chiếc xe rời khỏi đường cao tốc, sau đó đi vào một con đường yên tĩnh, thêm vài phút sau, chiếc xe đã lái vào một bãi rác dơ bẩn.
Tùy Qua bị mấy người đẩy ra ngoài.
Sau đó, một tráng hán lấy ra một thanh khảm đao từ bên trong xe, nói với hai người khác nói:
- Đè cánh tay của hắn lại cho ta!
- Chờ một chút....
Nam tử đột nhiên nói:
- Ta muốn đích thân chém rụng cái tay này của hắn! Để cho hắn nhớ suốt đời!
- Anh yêu, anh quá bạo lực rồi, để bọn họ làm đi.
Cô gái lại nói.
- Em biết cái gì! Loại chuyện báo thù phải đích thân làm mới cảm thấy thoải mái!
Nam tử bắn rớt tàn thuốc trên tay, nhấc khảm đao trong tay.
- Chờ một chút...
Tùy Qua đột nhiên nói.
- Làm sao, ngươi muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ?
Nam tử xì một tiếng khinh miệt:
- Muộn rồi!
- Không, ta chính là muốn xác nhận một chút, ngươi thật sự muốn chém đứt tay của ta?
Tùy Qua hỏi.
- Nói nhảm, nếu không ngươi nghĩ ta đem ngươi đến đây làm gì?
Nam tử cười lạnh nói.
- Hiểu rồi.
Tùy Qua nói:
- Ta chỉ là muốn biết, xem ngươi có phải đang nói giỡn hay không.
- Nói giỡn cái đầu ngươi!
Nam tử mắng, khảm đao trong tay đột nhiên giơ lên cao, chém mạnh xuống.
Cô gái bên cạnh che kín mắt.
Dao găm phát ra thanh âm xé gió.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết vốn nên xuất hiện lại không xuất hiện.
Không ai rõ chuyện gì xảy ra, chẳng qua khảm đao vốn trong tay nam tử hiện tại lại nằm trong tay Tùy Qua.
- Đao không tệ, thoạt nhìn rất sắc bén.
Tùy Qua thản nhiên nói.
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Tùy Qua chợt vung khảm đao trong tay lên.
Đao quang lóe lên, huyết quang vẩy ra.
PHỐC! PHỐC! PHỐC! PHỐC! PHỐC!
Trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện năm cánh tay.
Tiếng kêu rên, bi thảm, sợ hãi vang lên.
Hai tay Tùy Qua nắm chặt khảm đao vừa kéo vừa vặn, nhất thời vật này biến thành mấy khối sắt vụn, sau đó bay vào trong núi rác. Sau đó, Tùy Qua nhanh chóng dùng Cửu diệp huyền châm tùng ghim lên người mấy tên này, mặc dù giúp bọn chúng cầm máu, không để bọn chúng chết, nhưng năm tên này lại biến thành năm tên ngốc.
Cô nương bên cạnh, lúc này đã bị hù dọa đến u mê, run rẩy thân người nói với Tùy Qua:
- Van cầu anh. . . Đừng giết tôi. . . Tôi có thể ngủ với anh, những chiêu thức trong phim. . . Tôi đều biết, anh muốn chơi trò chơi gì. . . Tôi cũng biết, cái gì tôi cũng biết. .
- Thật sự cái gì cô cũng biết sao?
Tùy Qua hỏi.