Tuy tu vi Tùy Qua đã tới luyện khí hậu kỳ, nếu không phải người có trí tuệ đại dũng đại nghị, đừng mong vượt qua!
Hơn nữa không có công pháp cũng không cách nào bước lên tiên thiên cảnh.
Chính bởi vì như thế tiên thiên kỳ cường giả là cao thủ tuyệt thế trong giới võ thuật xưa nay.
Trong Thần Nông tiên thảo quyết không ghi chép lại pháp môn bước vào tiên thiên cảnh, nhưng ghi lại pháp môn phụ trợ tên “Thảo Mộc Quan Pháp”, vô cùng hung hiểm, với trạng huống trước mắt của Tùy Qua không khả năng tùy tiện đi thử.
Trong bất tri bất giác trời đã sáng.
Tùy Qua rời giường, cầm linh ngọc ngàn năm trong tay, đi tới căn cứ đào tạo thực vật.
Hôm nay hắn cần phối chế linh dược mới – Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch, hắn có thể hoàn toàn chữa khỏi thân thể của Đường Vũ Khê.
Hôm nay đối với Tùy Qua mà nói hẳn là một ngày lành.
Thiên địa có ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ. Cơ thể người cũng có ngũ hành, tim, gan, thận, phổi, dạ dày.
Tim là hỏa, trái tim suy nhược, cơ thể người sẽ sợ lạnh, vô lực, cần bổ sung hỏa tinh khí.
Cho nên cần khôi phục công năng tim của Đường Vũ Khê, phối chế Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch, lấy hỏa hệ làm chính, bốn hệ còn lại làm phụ.
Cho nên lần này Tùy Qua dùng Cửu Diệp Huyền Châm Tùng thu thập nước của Ngũ Hành Bổ Thiên Chi, chủ yếu nhằm vào hỏa linh chi. Phương pháp thu thập vẫn là lấy Ất Mộc Thần Châm châm pháp kích thích linh chi, khiến cho nó ngoan ngoãn “phun” ra nước thuốc, sau đó bị Tùy Qua thu thập vào trong bình ngọc. Ngũ Hành Bổ Thiên Chi không hổ là trung phẩm linh thảo, khi nước thuốc hỏa linh chi nhỏ vào trong bình ngọc, lại hình thành một đoàn mây lửa, rõ ràng là chất lỏng lưu động nhưng giống như mây lửa thiêu đốt, có vẻ cực kỳ linh động.
Tùy Qua tổng cộng thu thập năm giọt nước hỏa linh chi, hai giọt thủy linh chi, một giọt mộc linh chi, kim linh chi cùng thổ linh chi.
Sở dĩ lấy hai giọt thủy linh chi là vì lo lắng tâm hỏa quá thịnh mà tổn thương đến thận.
Tóm lại phối hợp dược vật đều tùy người mà khác, phối chế Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch lần này cùng là do Tùy Qua đặc biệt làm cho Đường Vũ Khê.
So sánh mà nói đạt được Ngũ Hành Bổ Thiên Chi không dễ dàng, nhưng phân phối Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch so với bồi dưỡng Bồi Nguyên Cao, Cố Nguyên Hoàn lại dễ dàng hơn, bởi vì Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch căn bản không cần dược thảo khác làm phụ liệu.
Sau khi phối chế xong Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch, Tùy Qua mở ra Bát Hoang Vân Vũ đại trận, linh vũ rơi xuống, Ngũ Hành Bổ Thiên Chi bị hao tổn linh khí được linh vũ làm dịu nhanh chóng khôi phục sinh cơ.
Linh dược tới tay, Tùy Qua lập tức đi tới nhà Hứa Hành Sơn chữa bệnh cho Đường Vũ Khê.
Vừa đi vào trong sân, liền nghe Hứa Hành Sơn mắng to:
- Thật sự là rất bá đạo! Thật quá ghê tởm…
Tùy Qua vội vàng đi vào, hỏi rõ đầu đuôi.
Nguyên lai sáng sớm hôm nay Đường Thế Uyên phái người đi cùng Dương Sâm đến đây, mạnh mẽ mang đi Đường Vũ Khê, nói là muốn đưa nàng đến Mỹ trị liệu. Tuy rằng Hứa Hành Sơn muốn ngăn cản, nhưng không ngăn cản được.
Tùy Qua vừa nghe, không khỏi giận tím mặt, Đường Thế Uyên quả nhiên là rất bá đạo!
Tuy rằng Tùy Qua cũng biết Đường Thế Uyên “tan vỡ” cùng Đường Vũ Khê chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, Đường Vũ Khê không khả năng chân chính rời khỏi Đường gia. Nhưng Tùy Qua cảm thấy được Đường Thế Uyên hẳn sẽ dùng phương thức ôn hòa đến tiến hành hòa giải, dù sao lần trước hắn quá mức cường thế mà khiến Đường Vũ Khê muốn rời khỏi nhà. Ai biết Đường Thế Uyên quả nhiên đã quen bá đạo, ngay cả đối xử với cháu gái ruột của mình cũng làm như thế.
Cưỡng bức đưa qua Mỹ trị liệu?
Hay là muốn cưỡng bức làm cho Đường Vũ Khê hương tan ngọc nát tại Mỹ?
Đường Thế Uyên chỉ vì mặt mũi của mình, tựa hồ muốn mặc kệ chết sống của cháu gái.
Quả nhiên người lên vị trí càng cao, thân tình càng mỏng.
Đúng như những vương hầu đại tướng thời cổ đại, thường thường bắt ở bên miệng câu nói đầu tiên là:
- Người thành đại sự, chí thân cũng có thể giết!
Hành vi của Đường Thế Uyên bề ngoài nói là vì tốt cho Đường Vũ Khê, là vì cứu cháu gái mình. Nhưng dùng loại phương thức ép buộc mang đi Đường Vũ Khê, sẽ ảnh hưởng tâm trạng nàng cực lớn, cho dù Dương Sâm có năm thành nắm chắc chữa khỏi cho nàng, cũng sẽ vì tâm tình nàng bị ảnh hưởng mà chỉ còn lại ba thành.
Chính bởi vì điểm này nên Tùy Qua càng phẫn nộ.
May mắn đám người Dương Sâm vừa rời đi không lâu, còn kịp đuổi theo.
Tùy Qua vội vàng rời khỏi nhà Hứa Hành Sơn, cưỡi xe đạp truy theo.
Đồng thời Tùy Qua đưa ngón út lên môi, thổi mạnh một hơi, phát ra thanh âm cực kỳ bén nhọn, thanh âm phóng lên cao truyền ra khắp bốn phía xa xa.
Đây là thanh âm Tùy Qua liên hệ với Ảnh Phong.
Xuất động Ảnh Phong, hiện tại Tùy Qua đã động sát khí.
Ngay lúc này nếu còn có người dám ngăn cản hắn cứu chữa Đường Vũ Khê, chính là chán sống!
Tùy Qua toàn lực đạp xe, xe đạp lao như tên lửa, dùng tốc độ cao khó thể hình dung lao vun vút trên đường.
May mắn từ Phát Phong trấn đi tới nội thành Đông Giang phải vượt qua một đoạn đường núi rất dài.
Nếu không phải người quen thuộc địa hình, đi trên đường núi này phải vô cùng cẩn thận.
Chính là căn cứ vào điểm này, Tùy Qua mười phần nắm chắc đuổi kịp đám người Dương Sâm.
Gió thoảng gào thét bên tai, hai hàng cây bên đường rất nhanh lướt qua.
Cũng may chất lượng xe đạp của Tùy Qua thật tốt, nếu là xe đạp bình thường chỉ sợ đã tan khung từ lâu.
Nhưng dù là như thế, thân xe cũng nóng lên, mà đầu xe cũng toát khói.
Nhìn thấy chỉ qua thêm hai ngã rẽ sẽ ra khỏi đường núi, vẫn không nhìn thấy xe của Dương Sâm, Tùy Qua không khỏi có chút lo lắng.
Rẽ ngoặt thêm lần nữa, phía trước xuất hiện một chiếc xe biển số quân đội.
Tùy Qua không cần đoán cũng biết Đường Vũ Khê ở trên xe này.
Vì thế hắn tăng tốc, rốt cục thành công vượt qua sau ngã rẽ cuối cùng.
Dát chi…
Thanh âm phanh xe chói tai vang lên.
Xe ngừng lại cách Tùy Qua chưa đầy một thước.
Hiểm ah!
- Con mẹ nó xú tiểu tử, mày không muốn sống chăng…
Tài xế hạ cửa kính mắng to, nhưng còn chưa dứt lời đã thấy Tùy Qua đặt một chân lên động cơ xe, sau đó động cơ vỡ thành bốn năm mảnh. Tài xế xuất thân quân nhân, gặp qua một ít cảnh đời, chứng kiến vũ lực của đối thủ dũng mãnh, tự nhiên biết điều ngậm miệng lại.
Lúc này cửa xe mở ra.
Dương Sâm, Đường Vũ Khê cùng một trung niên mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn, mang giày vải từ trong xe bước xuống.
Đường Vũ Khê nhìn thấy Tùy Qua liền vui vẻ, nhưng lại lo lắng.
Nàng hiểu thật rõ tính tình của ông nội mình, cũng biết ý tứ ông nội gọi cận vệ của hắn đi tới bắt nàng.
Tùy Qua muốn ngăn cản Dương Sâm mang nàng rời đi đương nhiên cần chiến đấu một trận. Mà nàng biết rõ y thuật của hắn cao siêu, cũng biết công phu, nhưng vị “đại thúc điệu thấp” bên cạnh ông nội nàng nghe đồn là một nhân vật cực kỳ lợi hại. Về phần lợi hại bao nhiêu, chỉ nhìn những kẻ ám sát ông nội bao năm nay đều không thành công, đủ biết vị đại thúc tên Hoàng Hạc này là người như thế nào.