Dù Đường Vũ Khê cũng không nhịn được trợn tròn mắt, người này tựa hồ có chút hung hăng càn quấy quá mức rồi sao!
Đúng vậy, nếu Lưu Trung Hải nhất định phải khai trừ Tùy Qua, Hứa Hành Sơn cũng rất khó giúp đỡ, dù sao hắn đã về hưu, không biện pháp nhúng tay quyết định của trường học. Nhưng còn Dương Chấn Thanh đây? Chẳng lẽ đường đường hiệu trưởng Đông đại cũng không thể ảnh hưởng quyết định của Lưu Trung Hải sao? Tùy Qua mười phần nắm chắc Dương Chấn Thanh sẽ đến van cầu hắn chữa bệnh. Như vậy thuận đường để Dương Chấn Thanh giải quyết Lưu Trung Hải chỉ là một việc thật nhỏ.
- Tôi không được sao?
Lưu Trung Hải cười lạnh:
- Tôi biết anh nhận thức Hứa giảng dạy, nhưng chỉ vô dụng, công việc trong trường học không cho người ngoài can thiệp! Quyết định khai trừ anh đã có đóng dấu, hiện tại tôi sẽ tuyên bố xử phạt. Các vị đồng học, hi vọng các vị biết răn đe, đừng tái phạm sai lầm tương tự! Hiện tại tôi tuyên bố…
- Tuyên bố cái đầu ông!
Đúng lúc này ngoài cửa phòng học có một thiếu phụ đầu tóc rối bời, mặc áo khoác dài màu đỏ, mang dép lê lông xù hồng phấn đang lao vào tới trước mặt Lưu Trung Hải, sau đó một cái tát lên mặt hắn, quạt cho hắn lảo đảo.
Biến cố xảy ra, bên trong phòng học chợt tĩnh xuống, sau đó như nổ tung oa.
Mẹ nó thật sự rất hí kịch! Rất kích thích!
Vốn đang nghĩ đến sẽ gặp thần thương khẩu chiến văn đấu, ai biết lập tức trình diễn đấu võ. Tuy rằng các học sinh hẳn nên ngăn cản bạo lực, nhưng không thể không thừa nhận bạo lực vĩnh viễn đều là một trong những nhân tố kích thích người trọng yếu. Ngoại trừ bạo lực, một nhân tố khác chính là tình cùng sắc.
Lưu Trung Hải bị đối phương tát bạt tai tỉnh mộng, cả giận nói:
- Bà điên từ chỗ nào đến! Bà bị bệnh thần kinh sao!
- Anh…anh nhanh đi gọi bảo an!
Lưu Trung Hải nhìn giảng dạy đứng gần bên kêu lên.
Thiếu phụ nhìn qua như điên cuồng kia hai tay chống nạnh, nhìn Lưu Trung Hải mắng:
- Lưu Trung Hải, ông là vương bát đản, ông lại dám theo đuôi rình rập bà cô, hôm nay bà cô phải ở trước mặt mọi người vạch trần gương mặt xấu xa của ông!
Tùy Qua có chút kinh ngạc nhìn thiếu phụ kia, hắn cũng không biết vị thiếu phụ “gặp chuyện bất bình vung tay một đấm” kia từ đâu xuất hiện, nhưng từ thanh âm cùng hình dáng thật sự rất quen mắt.
Nhìn kỹ, cuối cùng Tùy Qua đã nhận ra, vị kỳ nữ tử dũng mãnh kia chính là phu nhân hiệu trưởng đương nhiệm – Trữ Bội!
Nếu như là nàng, xem như Lưu Trung Hải nhận cái tát oan uổng.
Vốn bình thường Trữ Bội sẽ không làm ra hành động bạo lực khác người như vậy, nhưng cơn tức trong lòng nàng thật lớn thôi! Từ nửa đêm hôm qua đến mãi mười lăm phút trước, Trữ Bội vẫn ngồi trên máy tính dò tìm hồ sơ học sinh Đông đại, khiến nàng hoa cả mắt, mỏi mệt không chịu nổi. Không có biện pháp, hiện giờ Đông đại quá nhiều học sinh, năm đó khi nàng còn là sinh viên, trong trường chưa tới vạn người, tra xét hồ sơ chỉ một chút là xong. Cho nên Trữ Bội vừa uống cà phê còn hút thuốc chính là vì muốn nâng cao tinh thần, sớm tìm được “tiểu thần y” chữa trị thân thể cho chồng nàng.
Ngay lúc Trữ Bội sắp không chịu được nữa, lại chứng kiến hệ thống trung tâm số liệu tuyên bố quyết định khai trừ học sinh. Ma xui quỷ khiến, Trữ Bội điểm mở quyết định kia. Ai biết nàng vừa đọc được tư liệu của học sinh bị khai trừ thì nhất thời cơn tức liền dâng lên hôi hổi: Tên vương bát đản Lưu Trung Hải, con mẹ nó khai trừ ai không tốt lại đi khai trừ “tiểu thần y”, đây không phải muốn làm cho chồng nàng đổi tên “Dương Nuy” sao, đây không phải muốn cho nàng tuổi già sống quả sao?
Vì thế Trữ Bội còn chưa kịp thay quần áo, cũng không kịp mang giày, càng không nói tới trang điểm, dụi tắt tàn thuốc lập tức lái xe chạy thẳng vào trường học, dọc đường còn gọi điện cho Dương Chấn Thanh đang họp. Đợi khi nàng chạy tới phòng học, chứng kiến Lưu Trung Hải đang tuyên bố quyết định khai trừ học tịch của Tùy Qua, vì thế nổi điên, hơn nữa bởi vì mệt mỏi không được nghỉ ngơi, cơn tức càng thêm thịnh vượng, vì vậy nhào tới vung cái tát vào mặt Lưu Trung Hải.
Sau khi đánh người, Trữ Bội mới ý thức được người mình đánh dù sao cũng là chủ nhiệm viện hệ nông học viện, không thể vô lý đánh người ta bạt tai đi. Vì thế Trữ Bội tùy tiện véo ra lý do “theo đuôi, rình rập”, không quan tâm là thật là giả, trước chiếm tiên cơ nói sau.
Lưu Trung Hải cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, bình thường đã quen làm lãnh đạo, lúc này trước mắt bao người bị tát tai, chắc chắn không bỏ qua, nhìn Trữ Bội mắng:
- Người đàn bà điên, xú nữ nhân, không tự mình đi soi gương, tôi mà đi theo đuôi cô, rình cô sao? Tôi tình nguyện đi rình rập La Ngọc Phương cũng không thèm rình cô ah!
Trữ Bội hận nhất bị người ta gọi là “xú nữ nhân”, phải nói bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thích bị người nói ba chữ kia, vì vậy lập tức xông lên muốn cho Lưu Trung Hải thêm cái tát.
Nhưng mặc dù Lưu Trung Hải đã quen cuộc sống sung sướng, dù sao vẫn là đàn ông, lúc này đã có phòng bị tự nhiên sẽ không bị đánh trúng, hơn nữa hắn tránh né bàn tay của Trữ Bội còn ngược tay vung ra cái tát vào mặt nàng.
Mắt thấy một tát kia sắp đánh lên mặt Trữ Bội, đột nhiên Tùy Qua vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lưu Trung Hải.
Nhưng Tùy Qua cũng không dùng chân khí, nếu không dù có mười Lưu Trung Hải cũng phải nằm tại nơi đây. Huống chi sự tình phát triển thành như vậy vô cùng thú vị, hắn hi vọng bày ra vở kịch hay cho các học sinh thưởng thức đâu.
- Buông tay!
Lưu Trung Hải uy nghiêm lạnh lùng nhìn Tùy Qua:
- Nếu anh không muốn vì tội trả thù lãnh đạo trường học mà bị bắt vào ngục giam!
- Lưu chủ nhiệm, ông thật đúng là “Lưu trư nhân” a. Ông không biết tôi là vì muốn tốt cho ông sao?
Tùy Qua trào phúng nói:
- Ông mở to mắt nhìn kỹ xem người mà ông muốn đánh là ai.
Nói xong hắn buông lỏng cổ tay Lưu Trung Hải.
Lúc này vị giảng dạy khi nãy đã đem theo hai bảo an đi vào phòng học.
- Hai người các anh mau bắt bà điên này đi ra ngoài!
Lưu Trung Hải ra lệnh.
- Ai dám! Các anh không muốn tiếp tục làm ở đây sao!
Trữ Bội quát lạnh. Dù gì nàng cũng là “đệ nhất phu nhân” Đông đại, dù hình dáng không chỉnh tề nhưng uy thế vẫn còn.
- Cô…cô là Trữ…phu nhân!
Không thể không nói ánh mắt bảo an thật tốt, lập tức nhận ra Trữ Bội.
Bên trong phòng học nghị luận sôi nổi, không ngờ “nữ nhân điên” trên bục giảng lại chính là “đệ nhất phu nhân” Đông đại ah! Các nam sinh vội vàng mở to mắt, muốn thấy rõ chân thân của phu nhân hiệu trưởng trong truyền thuyết, nhưng dáng vẻ hôm nay của Trữ Bội nhất định làm cho các nam sinh phải thất vọng.
- Trữ phu nhân!
Trong lòng Lưu Trung Hải chấn kinh:
- Chẳng lẽ là “tiểu lão bà” của Dương hiệu trưởng? Mẹ nó, mình đắc tội nàng khi nào? Đắc tội nữ nhân này, sau này nàng thổi gió bên gối, chẳng phải mình mất sạch tiền đồ!
Lưu Trung Hải nhìn kỹ, còn không phải sao, “nữ nhân điên” trước mắt thật đúng là Trữ Bội.