Nhưng mà Tùy Qua cũng biết
đạo lý ăn một lần không thể mập, trước mắt đạt được không ít chỗ tốt
rồi. Trọng yếu nhất chính là những chỗ tốt này sinh ra bao nhiêu lợi
ích.
Cho nên Tùy Qua ý định nói chuyện với đầu hung thú Cung Kỳ này.
Chỉ là nói chuyện với nhau, mà không phải bắt hàng phục. Bởi vì Tùy Qua
biết rõ, ý chí của loại hung thú này vô cùng kiên định, muốn bắt hàng
phục nó, đây là chuyện quá khó khăn.
Đối với Tùy Qua nói tới, hung thú này cũng không thuần phục được, dường
như nó sớm đã biết rõ Tùy Qua sẽ đến. Tuy bị Hồng Mông tử khí trói lại,
nhưng mà nguyên thần của Cùng Kỳ vẫn còn, nó vẫn đầy lạnh lùng, cao ngạo quan sát Tùy Qua, nói:
- Tu sĩ nhân loại, ngươi đừng mơ bảo ta thần phục.
- Ta nói rồi muốn thu phục ngươi sao?
Tùy Qua nhàn nhạt nói.
- Nếu như ngươi không muốn thần phục ta, vì sao còn muốn giữ ta lại? Tu
sĩ nhân loại các ngươi sau khi bắt được hoang thú, cho tới bây giờ đều
là ăn thịt, luyện hồn!
Cùng Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng.
- Đúng vậy, đó là quá trình bình thường.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà, ta từ trước đến nay vẫn đi con đường không tầm thường. Nếu
ngươi còn nói chuyện với ta, vậy chứng minh ngươi còn không muốn chết,
không phải sao?
- Hừ! Muốn chém giết muốn róc thịt tùy tiện, nhưng ta sẽ không thần phục!
Ý chí của đầu hung thú này xem ra không quá kiên định, chỉ cứng miệng mà thôi.
- Ngươi luôn miệng nói không thần phục, mấu chốt là ta căn bản không có ý định cho ngươi thần phục.
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Ngươi có phải đang ám chỉ hay không, kỳ thật ngươi rất muốn thần phục ta, làm hộ sơn linh thú của ta?
Rống!
Cùng Kỳ nổi giận gầm lên lần nữa:
- Tu sĩ nhân loại! Ta thật sự là hận không thể lập tức giết ngươi!
- Ta cũng tin tưởng, đáng tiếc ngươi không có thực lực này.
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Ngươi muốn ăn thịt ta, nhưng mà kết cục là máu thịt của ngươi bị ta
luyện hóa hấp thu. Đây là nhân sinh, đây là vận mệnh, cho dù ngươi rất
mạnh, vẫn không cách nào thoát khỏi vận mệnh trói buộc. Hôm nay, vận
mệnh của ngươi nằm trong khống chế cuả ta, ta cho ngươi sống, ngươi có
thể sống; ta khiến ngươi chết, ngươi chắc chắn phải chết!
- Ngươi... Định như thế nào?
Ý chí pháp thần của Cùng Kỳ đã có chút dao động.
- Nói cho ta biết một ít về thế giới hoang thú đi.
Tùy Qua nói:
- Ta vốn tưởng rằng hoang thú đã diệt sạch, nhưng không nghĩ tới các
ngươi rõ ràng còn sống rất tốt, hơn nữa còn muốn ngóc đầu trở lại, tới
thế giới loài người chúng ta giương oai. Nói cho ta biết tin tức ta muốn biết, ta cũng không tra tấn ngươi, hiểu chứ?
- Mơ tưởng!
Pháp thần của Cùng Kỳ gào thét:
- Ngươi là loài bò sét hèn mọn! Ngươi giết ta, phụ thân của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hắn sẽ nhanh chóng tới nơi này...
- Đừng nói phụ thân ngươi, cho dù là thiên hoàng lão tử cũng không thể cứu ngươi.
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, hắn đã không còn kiên nhẫn, cho nên trực tiếp cho nguyên anh tiến vào Hồng Mông thạch, trực tiếp cầm nguyên thần của
Cùng Kỳ sau đó kéo mạnh một cái.
NGAO!
Một tiếng kêu đau đớn to lớn vang vọng khắp không gian Hồng Mông thạch.
Trải qua một phen tra tấn, pháp thần Cùng Kỳ cuối cùng đã trung thực.
Mà Tùy Qua cũng từ miệng Cùng Kỳ biết một ít chuyện.
Đúng như Tùy Qua phỏng đoán lúc trước, hoang thú cũng có thế giới của
chúng, có lẽ có thể xưng là hoang thú giới a, dù sao thế giới này tất
cả đều là hoang thú. Mặt khác tình huống thế giới này vẫn còn bảo lưu
phong cảnh thời kỳ hồng hoang, cơ hồ không có bao nhiêu biến hóa.
Bởi vì hoang thú khác với nhân loại, chúng sẽ không tận lực cải biến
hoàn cảnh sống của chúng. Bởi vậy ngàn vạn năm qua đi, chúng vẫn còn
phong cảnh "Nguyên sinh thái".
Những hoang thú này vẫn dựa vào pháp tắc mạnh được yếu thua, mục đích
tồn tại của chúng là không ngừng tu hành, vì cầu phi thăng tiên giới.
Khác với yêu thú, hoang thú cũng không tận lực truy cầu hình thái con
người, thậm chí chúng còn khinh bỉ nhân loại, tự nhận cao hơn "Người"
một cấp. Mà trên thực tế, những hoang thú hung ác trong giới hung thú,
xác thực còn cường đại hơn tu sĩ nhân loại.
Đầu Cùng Kỳ này trong giới hoang thú cũng chỉ tầm trung mà thôi. Theo
như lời của nó nói, nó còn có phụ thân, đó là một "Lão" Cùng Kỳ, tu vị
đã đạt tới Hợp Thể hậu kỳ, tuyệt đối là tồn tại khủng bố.
Về phân những hoang thú này vì sao tới thế giới nhân loại
Nguyên nhân đầu tiên của Cùng Kỳ là: thứ nhất nó thật hy vọng ăn thịt
người, đáng tiếc là nó chưa ăn thịt người bao giờ; thứ hai, nó chẳng
khác nào tiên phong của giới hoang thú, mục đích của nó là thành lập
lĩnh vực hoang thú trong thế giới loài người, cung cấp nơi trú đóng giai đoạn đầu của cuộc chiến. Không hề nghi ngờ, hôm nay không chri thế giới tâm ma, thế giới ma nhân, ngay cả giới hoang thú cũng nhìn chằm chằm
vào thế giới nhân loại.
- Cùng Kỳ, nói cho ta biết, vì sao mục tiêu của các ngươi nhất định là thế giới loài người?
Tùy Qua truy vấn.
- Bởi vì nơi này quán thông với rất nhiều thế giới. Hơn nữa, thế giới loài người là yếu nhất.
Cùng Kỳ cho ra đáp án đơn giản nhưng đầy cay đắng.
Nhưng mà Tùy Qua không thừa nhận cũng không được, từ tình hình trước mắt mà nhìn, lực lượng tu sĩ thế giới loài người đúng là yếu nhất.
Thời điểm thiên địa đại kiếp nạn tiến tới, có lẽ là lúc thế giới loài người lâm vào tai họa ngập đầu.
Đừng nói người bình thường, cho dù là tu sĩ cũng không có năng lực chống cự.
- Còn có nguyên nhân khác không?
Tùy Qua bình tĩnh hỏi thăm.
- Trong thế giới loài người còn cất dấu nhiều bí mật, đây là thổ địa cổ xưa, trong đó còn ẩn giấu bảo tàng ít người biết tới.
- Bảo tàng? Bảo tàng gì?
Tùy Qua kinh ngạc.
- Đương nhiên là bảo tàng tiên phủ rồi.
Cùng Kỳ nói:
- Ai cũng biết, tu sĩ nhân loại các ngươi là tham lam nhất, ích kỷ nhất, cho nên rất nhiều tu sĩ trước khi thành tiên, thậm chí là sau khi thành tiên đều lựa chọn ẩn nấp bảo tàng của mình đi, giấu hơn ngàn vạn năm mà không ai phát hiện. Từ cổ chí kim, không biết có bao nhiêu tiên nhân
lưu lại vô số thứ tốt trong động phủ của mình.
- Bảo tàng ngay cả tu sĩ nhân loại chúng ta còn không tìm thấy, các ngươi làm sao có thể tìm được?
Tùy Qua hỏi mấu chốt.
- Bởi vì thiên địa đại kiếp nạn tới, thiên địa sẽ đại biến, khi đó rất
nhiều trận pháp phòng ngự, trận pháp che dấu sẽ mất đi hiệu lực, nói
đúng hơn là, rất nhiều động phủ tiên gia sẽ hiện ra. Ngươi nó, từ xưa
đến nay, tu sĩ nhân loại các ngươi, những kẻ thành tiên hoặc những kẻ
tiếp cận thành tiên, bọn họ đã thu được bao nhiêu thứ tốt rồi?
Cùng Kỳ nói lời này rất châm chọc, nhưng mà Tùy Qua cảm thấy nó nói không sai chút nào.
Tu sĩ nhân loại chính là ích kỷ nhất, tham lam nhất, không có ngoại lệ nào cả.
Cho dù là những kẻ thấp kém nhất trong nhân loại bình thường cũng thể hiện ra rõ ràng.
- Đúng vậy, ngươi cho ta một ít tin tức có giá trị.
Tùy Qua nhìn Cùng Kỳ bình tĩnh nói.
- Thật sao? Nhưng mà, ngươi sẽ không tha cho ta, không phải sao?
Pháp thần Cùng Kỳ bi ai nói ra.