Lúc này, Tùy Qua mới đột nhiên ý thức được, lúc trước cánh cửa thần bí nhìn thấy trong ảo cảnh ngộ đạo, chính là pháp môn nối liền với thiên địa linh khí, chỉ có điều vì Tùy Qua còn hạn chế, cho nên chưa có cách nào mở ra pháp môn này mà thôi.
Nhưng, linh giác mở ra, chỗ tốt đối với Tùy Qua cũng khổng lồ. Ít nhất, các loại thính giác, xúc giác...của hắn đã theo đó tăng lên, như vậy khi động thủ so chiêu, phần thắng cũng theo đó tăng lên.
Ong ong!
Lúc này, côn trùng kia đã bay đến trước mặt Tùy Qua, sau đó rơi xuống một gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.
Ánh mắt Tùy Qua như điện, đã sớm thấy rõ bộ dạng của côn trùng kia, đương nhiên đó là con đại quái ong có độc tính kinh khủng, có thải âm bổ dương thuật. Lần trước, Tùy Qua đã thả cho quái ong này một con đường sống, vốn tưởng rằng nó không bao giờ dám đến nhà kính nữa, không ngờ lần này nó lại xuất hiện.
Nhưng, hiện giờ tu vi của Tùy Qua tăng lên nhiều, linh giác mở ra, đương nhiên không còn sợ quái ong này đánh lén. Chẳng qua có chút hăng hái nhìn quái ong, xem thái bổ thuật của nó như thế nào. Tính ra quái ong này có lai lịch như thế nào, ngay cả Tùy Qua cũng không rõ. Nhìn hình dáng kia, có lẽ là ong mật bình thường mà thôi, nhưng cái đầu của nó quá lớn, hơn nữa độc tính cũng quá mãnh liệt, đây không phải là thủ đoạn của ong mật bình thường.
Chẳng lẽ, đây là một con ong mật bình thường, cơ duyên xảo hợp, tình cờ lĩnh ngộ được thiên đạo, cho nên tu hành thành như vậy hay sao?
- Quái ong, nếu ngươi thật sự có linh tính, nếu muốn tu hành giống như tiểu ngân côn trùng, thì đi theo ta. Sau này ta chế ra linh dược, cũng có thể giúp ngươi tu hành, có thể siêu thoát.
Tùy Qua nói với quái ong.
Điều này xuất phát từ lòng thương đối với một sinh linh hèn mọn.
Quái ong này có lẽ không phải là linh thú gì, càng không phải là linh thú có hồng hoang huyết mạch, có tuổi thọ mấy vạn năm giống như tiểu ngân côn trùng. Loại sinh linh hèn mọn này chỉ có một hai tháng tuổi thọ. Cho dù nó cực khổ tu hành, tuổi thọ tăng gấp mười lần ong mật bình thường, cũng chỉ có thể sống hơn một năm.
Đối với người tu hành mà nói, nhân sinh quá ngắn, thí dụ như sương mai. Nhưng, đối với một số côn trùng hèn mọn mà nói, tuổi thọ của nó còn ngắn hơn loài người, muốn thông qua tu hành thoát khỏi trói buộc của vận mệnh hèn mọn, tựa hồ khó như lên trời.
Nhưng, Tùy Qua hi vọng với chỉ điểm của mình, có thể làm cho quỹ tích vận mệnh của nó phát sinh chuyển ngoặt, cuối cùng có một ngày, có thể được siêu thoát.
Tùy Qua bình thường, vốn không đa sầu đa cảm nhiều như vậy, chẳng qua hôm nay ngẫu nhiên mở ra linh giác, xúc cảnh sinh tình, mới sinh ra lòng thương hại đối với quái ong này. Nếu đổi lại là trước kia, cho dù Tùy Qua không chụp chết, đuổi nó đi, cũng sẽ không nói những lời như vậy đối với một con côn trùng hèn mọn.
Tùy Qua nói đến đây, không biết quái ong này có lĩnh hội được dụng tâm của hắn hay không. Nếu quái ong không hiểu dụng ý của hắn, đương nhiên không cần nói gì nữa. Nếu nó có thể hiểu được dụng ý của Tùy Qua, thì giống như tiểu ngân côn trùng, xem nó linh thú thủ hộ sơn môn.
Quái ong nghe thấy lời nói của Tùy Qua..., bỗng nhiên ngưng ăn linh thảo, hai cánh chấn động đến run rẩy, bay lên trời, sau đó treo mình trên không trung, gật đầu liên tục, giống như thật sự nghe hiểu lời nói của Tùy Qua.
- Tốt! Nếu sau này ngươi tu hành thành công, chính là đệ tử môn hạ của ta rồi.
Tùy Qua vui mừng nói:
- Sau này, ngươi cứ ở lại đây, ăn phấn hoa và chất lỏng của linh thảo, sẽ có tác dụng rất lớn đối với tu hành của ngươi.
Lúc này quái ong nâng hai chân trước lên, giống như đang nói lời cám ơn Tùy Qua vậy.
Tùy Qua càng cảm thấy đắc ý, nhớ tới tình cảnh ngày đó bị quái ong đốt trên ban công, cười nói:
- Đúng rồi, nên đặt cho ngươi một cái tên, ngươi sẽ tên là "Ảnh Phong" sao. Tới vô ảnh, đi mất tích!
Linh giác mở ra, đầu óc của Tùy Qua cũng trở nên linh quang, đối với cái, đã có an bài với quái ong này.
- Ảnh Phong.
Tùy Qua quát quái ong:
- Toàn lực tập kích tiến công cho ta, chỉ cần ngươi có thể đột phá được vòng phòng ngự của Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, ngươi chính là ảnh phong chân chính!
Ảnh Phong nghe vậy, đôi cánh chấn động, nhanh như tia chớp tấn công lên mặt Tùy Qua.
Tùy Qua cong ngón tay búng ra, ngay giữa đầu Ảnh Phong, khiến nó lộn mấy vòng giữa không trung, đầu ngón tay cũng không dùng chân khí, quát:
- Lại đến đi!
Tỉnh Minh Hải, thành phố Minh Phủ.
Trên tầng cao nhất trong tòa cao ốc của thương nghiệp Hoa Hanh.
Lục Hổ ngồi trên chiếc ghế ông chủ rộng rãi, trong tay theo thói quen cầm một chén Lafite, quan sát dòng người đông như kiến phía dưới.
Trong mắt Lục Hổ, đám dân chúng kia thật sự nhỏ bé như kiến hôi.
Còn hắn, ở tầng trên của kim tự tháp, như chúa tể uy nghi trên cao.
Đám người như kiến hôi này, ngày nào cũng làm trâu làm ngựa bận rộn làm việc, đều là vì cuộc sống xa hoa, khu nhà cấp cao, xe hơi sang trọng của hắn, hơn nữa, cũng để cho các nữ nhân của hắn có cuộc sống xa hoa giàu có. Dùng cách nói của Lục Hổ, những bộ đồ trên người nữ nhân của hắn đều là cạo ra trên người đám người nhỏ bé này.
Bên cạnh bàn làm việc của Lục Hổ, có một người trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám tro, đứng chắp tay, vẻ mặt cương nghị, như dao gọt. Người này tên là Trình Thiên Du, là một vị cao thủ trong Bát Quái Môn, người ta gọi là "Bát Quái Du Long", hắn là cận vệ Lục Hổ mới thuê gần đây nhất.
Lúc này, Trình Thiên Du khép hờ hai mắt, mặc dù đứng, nhưng thật giống như đã ngủ rồi.
Lục Hổ thấy thế, thầm nghĩ:
- Ông chủ ta còn chưa ngủ, làm hộ vệ lại ngủ như vậy sao được chứ!
Cho nên, Lục Hổ im lặng lấy con rắn xanh nuôi trong cái vạc thủy tinh trên bàn làm việc, ném lên mặt Trình Thiên Du.
Khi hắn thấy con rắn xanh sắp đập vào mặt Trình Thiên Du, nhưng Trình Thiên Du vẫn không nhúc nhích.
- Cao thủ? Hắn là cao thủ sao!
Trong lòng Lục Hổ hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị lát nữa sẽ đuổi việc Trình Thiên Du.
Theo Lục Hổ thấy, cao thủ nên là người mắt nhìn tứ phương, tai nghe tám hướng, nếu bị hắn đánh lén thành công, đó chính là cao thủ chó má.
Xoẹt !
Khi con rắn xanh đụng vào mặt Trình Thiên Du, phát ra một tiếng giống như điện giật.
Vị "cao thủ" Trình Thiên Du vẫn không nhúc nhích, giống như không biết có chuyện gì.
Sau đó, con rắn xanh rơi thẳng xuống đất.
Lục Hổ vốn định mở miệng lập tức mắng to, sau đó đuổi Trình Thiên Du đi, nhưng chợt phát hiện tình hình không bình thường, bởi vì con rắn xanh nằm trên mặt thảm không nhúc nhích.
Nó đã chết từ đời nào rồi!
Lục Hổ cả kinh, sau đó hài lòng cười nói:
- Lục sư phụ không hổ là cao thủ của Bát Quái Môn. Nhưng không biết chiêu vừa rồi của ngài là như thế nào?
Lúc này, Trình Thiên Du mới mở mắt ra, hai mắt tựa như điện, nói:
- Đây không phải là chiêu thức võ học gì, mà sau khi tu vi nội lực đạt đến trình độ đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thân thể sẽ tự nhiên phản ứng.