- Cái này. . . nói thật, hai người các ngươi thật sự có chút tương tự. Lúc trước, ta cũng từng hoài
nghi giữa các ngươi có chút quan hệ thân mật, nhưng Tô tông chủ đối với
ngươi, lại không giống như đối đãi với con gái của mình, cho nên ta có
chút buồn bực, không xác định được quan hệ của hai người. Không ngờ, các ngươi quả nhiên là mẹ con. Nhưng, nếu thật sự như thế, ngươi có mẫu
thân làm tông chủ, vị trí tông chủ kế tiếp của Thiên Lam Kiếm Tông nên
có hi vọng rất lớn mới đúng, làm sao lại không có tư cách này? Chẳng lẽ, Thiên Lam Kiếm Tông các ngươi không cho phép xuất hiện loại tông chủ
kiểu thế tập hay sao?
- Không, không phải như thế.
Tô Ngưng Yên nói:
- Ngươi thật sự cũng đã nhìn ra, tông chủ đối với ta, cũng không phải
giống như đối đãi với nữ nhi của mình. Nguyên nhân trong đó cũng rất đơn giản, bởi vì mặc dù ta là nữ nhi của nàng, nhưng nàng không thích ta,
thậm chí hận ta.
- Làm gì có mẫu thân nào hận nữ nhi ruột thịt của mình?
Tùy Qua không giải thích được.
- Ta sẽ nói cho ngươi biết. Những lời này, ta còn chưa nói với bất kỳ người nào.
Tô Ngưng Yên nói:
- Cho tới nay, mẫu thân đối với ta không tốt lắm, ta chỉ nghĩ đây là vì
nàng muốn nghiêm khắc yêu cầu ta, để ta trở thành niềm tự hào của nàng
và Thiên Lam Kiếm Tông. Nhưng gần đây ta mới biết được, nàng sở dĩ đối
đãi với ta như vậy, cũng bởi vì nàng không thích ta, từ rất lâu rồi nàng căn bản không muốn nhìn thấy ta. Bởi vì thấy ta sẽ khiến nàng nhớ tới
một người nàng căm hận.
- Người nàng căm hận, người đó chẳng lẽ là cha ruột ngươi?
Tùy Qua suy đoán.
Tô Ngưng Yên gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Hắn. . . là Thái thượng trưởng lão Côn Luân Tông, khi đó, mẫu thân của ta vẫn chỉ là phó tông chủ Thiên Lam Kiếm Tông, chuyện cụ thể ta không
biết, nhưng mẫu thân có thể bị hắn lừa gạt, chuyện này đối với nàng đả
kích rất lớn, thậm chí thiếu chút nữa làm cho nàng mất đi cơ hội trở
thành tông chủ Thiên Lam Kiếm Tông. Tóm lại, tông chủ là hận thấu hắn,
đồng thời cũng không thích ta, cho nên nàng căn bản cũng không tự mình
dạy ta tu hành, còn nói đây là muốn tốt cho ta, hiện tại cẩn thận suy
nghĩ, chuyện này trước kia cũng có thể giải thích rõ ràng.
- Ài. . .
Tùy Qua thở dài một tiếng, sau đó mới nói tiếp:
- Quả nhiên đều là người lưu lạc chân trời!
- Người lưu lạc? Ngươi lại có chuyện gì đáng cảm thán sao?
Tô Ngưng Yên hỏi.
- Mẫu thân của ngươi không thích ngươi, chưa bao giờ gặp mặt phụ thân
ngươi. Nhưng ta thì sao, ta thậm chí còn không biết cha mẹ mình là ai.
Tùy Qua nói:
- Khi ta còn bé, là gia gia nhặt ta về, hoàn toàn không biết cha mẹ ruột thịt là ai, đây không phải còn thảm hại hơn ngươi sao.
- Thật xin lỗi, đã khơi dậy chuyện đau lòng của ngươi.
- Chuyện qua rồi.
Tùy Qua nói:
- Nếu không nhớ cũng sẽ không thương tâm.
- Với tu vi hiện tại của ngươi, chẳng lẽ không nghĩ cách tìm tung tích cha mẹ ruột thịt của mình sao?
Tô Ngưng Yên hỏi.
- Vì sao phải tìm?
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Ta chỉ là thứ bọn họ mất đi, nếu bọn họ muốn tìm lại, dĩ nhiên sẽ nghĩ cách tìm lại. Nếu bọn họ đã quên lãng, ta cần gì phải tự tìm phiền não.
- Ngươi thật sự đã nghĩ thông suốt.
Tô Ngưng Yên nói:
- Nhưng, lời của ngươi thật sự cho ta một chút dẫn dắt. Có lẽ, rất nhiều chuyện, đều chỉ do ta tự tìm phiền não mà thôi. Nhưng, hiện tại ngươi
nên biết đi, thân thế của ta, quyết định ta không thể trở thành tông chủ của Thiên Lam Kiếm Tông, bởi vì trên người của ta có huyết mạch môn
nhân Côn Luân Tông.
- Ta hiểu.
Tùy Qua nói:
- Nhưng ta cho rằng ngươi không nên từ bỏ.
- A? Nếu đã biết không được, vì sao còn không từ bỏ?
Tô Ngưng Yên hỏi ngược lại.
- Rất nhiều lúc, rõ ràng biết là không được, càng cần phải cố gắng hơn,
như vậy mới có ý nghĩa. Nếu thứ có được rất dễ dàng, ngược lại sẽ mất đi loại cảm giác này.
Tùy Qua nói:
- Thử nghĩ xem, nếu ngươi sinh ra đã nhất định trở thành tông chủ Thiên
Lam Kiếm Tông, vậy ngươi cũng không cần nhiều cố gắng cũng nhận được vị
trí này, ngươi cảm thấy có ý nghĩa không?
- Nghe ngươi nói như vậy, thật sự có chút đạo lý.
Tô Ngưng Yên nói.
- Nhân sinh, chính là phải không ngừng theo đuổi, theo đuổi đề thăng chính mình.
Tùy Qua nói:
- Có khiêu chiến, mới có động lực. Người khác không để ngươi làm tông
chủ Thiên Lam Kiếm Tông, ngươi lại cứ muốn, hơn nữa nhất định phải ngồi
lên, như vậy mới thú vị, không phải sao?
- Không sai, như vậy mới có thú vị!
Tô Ngưng Yên cầm lấy hồ lô rượu, nặng nề đụng một cái với Tùy Qua:
- Ta nhất định sẽ trở thành tông chủ!
- Không sai, ngươi nhất định sẽ làm được!
Tùy Qua nặng nề gật đầu:
- Ta sẽ ủng hộ ngươi!
Nếu Tô Ngưng Yên có thể trở thành tông chủ Thiên Lam Kiếm Tông, đối với
Tùy Qua mà nói là chuyện vô cùng có lợi. Từ góc độ bằng hữu mà nói, hắn
hi vọng Tô Ngưng Yên trở thành tông chủ Thiên Lam Kiếm Tông, như vậy có
thêm một bằng hữu cường đạ. Từ góc độ Thần Thảo Tông, Tô Ngưng Yên trở
thành tông chủ Thiên Lam Kiếm Tông, hợp tác song phương cũng càng thêm
vững chắc, Tùy Qua cũng có thể tiến thêm một bước mượn lực lượng của
Thiên Lam Kiếm Tông .
Cho nên, Tùy Qua nói ủng hộ Tô Ngưng Yên, cũng không phải là dừng lạiở trên đầu lưỡi.
- Đây là năm trăm viên Tạo Hóa Đan, một ngàn viên Cảnh Giới đan, còn có
năm trăm viên Quy Nguyên Đan. Cái này coi như ta tài trợ cho cá nhân
ngươi!
Lần này, ủng hộ của Tùy Qua đối với Tô Ngưng Yên có thể nói là đại thủ bút chân chính.
Tùy Qua thoáng cái tặng nhiều đan dược tuyệt thế như vậy, Tô Ngưng Yên cũng có một loại cảm giác hoảng sợ:
- Ngươi. . . Những thứ này đều là tặng ta?
- Đúng vậy.
Tùy Qua nói:
- Những tính toán lúc trước của ngươi ta còn không biết. Mỗi một lần ta
và Thiên Lam Kiếm Tông giao dịch, ngươi đều lấy ra một chút đan dược,
đơn giản chính là muốn thu nạp một số người trong tông môn, đến lúc đó
để những người này ủng hộ ngươi đi lên vị trí tông chủ?
- Không ngờ ngươi đã biết rồi.
Tô Ngưng Yên có chút xấu hổ mỉm cười.
- Ta không có ý chê cười ngươi. Ý nghĩ của ngươi không có sai, muốn trở
thành người đứng đầu một tông, đích xác là cần súc tích đầy đủ ủng hộ
của mọi người. Chỉ dựa vào ủng hộ của thượng tầng còn chưa đủ. Nhưng,
lúc trước đan dược của ngươi quá ít, muốn thu mua nhiều lòng người hơn,
nhất định phải gia tăng đầu tư mới được. Cho nên, ta mới thêm vào nhiều
đan dược ủng hộ ngươi như vậy.
Tùy Qua cười nói:
- Dĩ nhiên, ngoại trừ thu mua lòng người, cảnh giới tu vi của bản thân
mình cũng cần tiến thêm một bước đề thăng. Nói vậy ngươi cũng biết, muốn trở thành người đứng đầu một tông, ít nhất cũng cần tu hành Hóa Thần Kỳ mới được.
- Đúng vậy, cái này ta cũng biết, nếu không đạt tới tu vi Hóa Thần Kỳ,
cái gì cũng đừng nghĩ tới. Nhưng, ta chắc chắn sẽ cố gắng gấp bội, nhanh chóng bước vào cảnh giới Hóa Thần Kỳ!
Tô Ngưng Yên tựa hồ lại khôi phục lòng tin.