Y Tiên Thiểu

Chương 127: Đua xe (2)




Công tử ca vừa nghe, bị kích thích, đang muốn tiếp tục tăng tốc, nhưng thấy Tùy Qua lại rẽ về phía đường núi của Hoa Phong trấn.

Khốn khiếp!

Công tử ca lại mắng một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt ra ngoài cửa sổ. Nghĩ thầm chạy đường núi, chính là sở trường của xe lão tử, không trêu tiểu tử ngươi một phen, lão tử sẽ cùng họ với ngươi.

Ai ngờ, chuyện lại nằm ngoài dự tính của hắn.

Sau khi lên đường núi, sự linh hoạt cùng tính năng xe đạp mới hoàn toàn hiển lộ.

Xe việt dã, sửng sốt bị xe đạp bỏ xa.

- Cam Bình! Rút cuộc anh chạy xe kiểu gì vậy, làm sao không bằng một chiếc xe đạp!

Tô Y Nhu lại hét lên một tiếng, thấy Tùy Qua nhởn nhơ trước mặt mình, trong lòng Tô Y Nhu vô cùng tức giận.

- Câm miệng!

Công tử ca tức giận mắng, sắc mặt xanh mét, thi triển ra tất cả vốn liếng, hy vọng có thể vượt qua Tùy Qua, xả giận cho mình.

Tùy Qua vốn không có tính toán đua xe với công tử ca, nhưng đối phương khiêu khích như thế, nếu như nén giận, vậy không phải tính tình của hắn. Huống chi, đối với loại nữ nhân như Tô Y Nhu, Tùy Qua vốn không có thiện cảm.

Ai ngờ, Tô Y Nhu cùng vị công tử ca này, vẫn muốn theo sát hắn phân tài cao thấp.

Tình hình diễn biến thành như vậy, Tùy Qua cũng nổi ác ý, Tô Y Nhu và công tử ca không phải muốn cho hắn ngửi mùi khói xe sao, như vậy, hắn dứt khoát sẽ làm gậy ông đập lưng ông.

Phù phù!

Khi công tử ca và Tô Y Nhu đang phát lực đuổi theo Tùy Qua, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng vang cổ quái.

Cùng với tiếng vang này, trong không khí mơ hồ còn ngửi thấy có mùi thúi nhè nhẹ.

Tô Y Nhu nhìn về phía trước, chỉ thấy Tùy Qua đang chổng mông lên.

Đang thả rắm về phía bọn hắn!

Tô Y Nhu nhất thời nhớ lại tình cảnh xấu hổ của mình khi ở cửa hàng, lúc này tên tiểu tử Tùy Qua lại một lần nữa dùng phương thức này vũ nhục nàng!

Dĩ nhiên, đối với người tu hành Luyện Khí kỳ như Tùy Qua, muốn thả mấy cái rắm ra ngoài, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, thả rắm, còn có thể vang dội như sấm, để công tử ca và Tô Y Nhu ở trên xe cũng nghe rất rõ ràng.

Công tử ca trên xe cũng nổi điên. Là một người đua xe nghiệp dư của thành phố, hắn biết rất nhiều phương thức đua xe sỉ nhục đối thủ, tỷ như dựng thẳng ngón giữa, tỷ như trực tiếp để cô nàng ngồi trên xe mắng chửi đối thủ, nhổ nước miếng, nhưng phương thức trực tiếp thả rắm vào đối thủ, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Vốn, Tùy Qua dùng nội lực thả rắm chẳng qua rất vang, nhưng cũng không thối, nhưng do ám ảnh trong lòng, Tô Y Nhu và công tử ca đều cảm thấy hôi thối vô cùng, thậm chí sau khi bọn họ kéo cửa sổ xe xuống, mở điều hòa vẫn cảm thấy mùi hôi hun người, tựa hồ rắm thúi của tiểu tử phía trước có thể trực tiếp xuyên thủng cửa sổ xe.

Điên rồi!

Công tử ca giận đến nghiến răng nghiến lợi, giống như nổi điên, gia tăng tốc độ xe lên tới 120 mã lực.

Đối với dân đua xe nghiệp dư như hắn, chạy tốc độ như vậy trên sơn đạo, đã là đến phản ứng cực hạn.

Nhưng điều khiến công tử ca hơi cảm thấy an ủi chính là, khoảng cách giữa hắn và Tùy Qua tựa hồ càng ngày càng gần.

Vẻ mặt công tử ca và Tô Y Nhu đều dữ tợn, công tử ca lại càng la mắng nói:

- Tiểu tử khốn khiếp, ngươi dám thả rắm về phía thiếu gia, xem thiếu gia ta tông chết ngươi! Ja ha!

Khoảng cách giữa chiếc xe việt dã và xe đạp càng ngày càng gần.

Càng ngày càng gần. . .

Khi hắn thấy xe việt dã sắp sửa đụng vào mông đít xe đạp của Tùy Qua, ai ngờ, xe đạp của đột nhiên làm một động tác vẫy đuôi, sau đó nhanh chóng quẹo vào một đường rẽ.

Trước khi quẹo cua, Tùy Qua vẫn không quên thả rắm về phía hai người Tô Y Nhu.

Khốn khiếp!

Công tử ca tức giận mắng một tiếng, muốn vẫy đuôi quẹo cua nhưng không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe việt dã lao ra khỏi đường núi, sau đó bay lên trời, lao xuống phía sườn núi.

Ầm!

Chiếc xe việt dã va chạm cuồng loạn, cuối cùng lao xuống một ruộng nước dưới chân núi, cả đầu xe tựa hồ chìm vào trong bùn lầy.

Cảm giác chiếc xe đang điên cuồng chìm xuống, Tô Y Nhu và công tử ca cuống quít quay hạ kính xe xuống, chật vật chui ra. Bởi vì không muốn rơi vào nước bùn, hai người đều nằm úp sấp trên mui xe.

Lúc này, trên sơn đạo, Tùy Qua đồng học đã dừng xe, nhìn trò vui của hai người.

- Tùy Qua, tên khốn khiếp nhà ngươi! Ngươi sẽ chết không tử tế....

Tô Y Nhu tức giận la mắng Tùy Qua.

- Cô Tô, cô nên lo lắng cho tình cảnh của mình thì hơn! Coi chừng sắp biến thành cá chạch!

Tùy Qua đồng học cười hả hê, sau đó chỉ chỉ vào chiếc xe Toyota việt dã vẫn đang chìm xuống.

- Cam Bình, làm sao bây giờ?

Tô Y Nhu quả nhiên bắt đầu lo lắng.

Phải biết rằng, y phục hôm nay của nàng đều là đồ mới, còn cả chiếc túi Hermes trong tay, chính là một trong những bảo bối của nàng. Nàng rơi xuống bùn nhão không sao, nhưng nếu những bảo bối này rơi xuống ruộng nước, khẳng định sẽ hỏng hết toàn bộ!

- Cũng là con nữ nhân ngớ ngẩn này gây chuyện! Khốn khiếp, xe của lão tử!

Công tử ca bên cạnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hung hăng tát lên mặt Tô Y Nhu, khiến nàng lảo đảo, ngã xuống nước bùn.

Tô Y Nhu đầu tiên sửng sốt, sau đó người đàn bà chanh chua khóc rống, điên cuồng ôm lấy chân công tử ca, kéo hắn xuống ruộng nước.

Trên sơn đạo, Tùy Qua cười ha ha, cỡi xe ung dung rời đi.

Thời gian, giống như bánh xe lưu chuyển rồi biến mất.

Trên sơn đạo của Tê Hà sơn, tràn đầy lá phong màu đỏ bay múa.

Lúc này, Tùy Qua đang cỡi chiếc xe đạp không đâu vào đâu, chở Đường Vũ Khê chậm rãi chạy lên núi.

Lúc trước Tùy Qua suy đoán không sai, mặc dù chiếc xe đạp của hắn không đâu vào đâu, nhưng sau khi chở mỹ nữ, thật sự rất phong cách. Mấy ngày qua, sau khi Tùy Qua kiểm tra sức khỏe cho Đường Vũ Khê, sẽ chở nàng lên trên núi đi bộ một vòng, buông lỏng tâm tình, hít thở bầu không khí trong lòng.

Mặc dù Tùy Qua dùng châm cứu kết hợp với chân khí tỉ mỉ điều trị, mặc dù bên ngoài bệnh tình của Đường Vũ Khê không chuyển biến xấu, nhưng Tùy Qua rõ ràng cảm giác được, trong cơ thể Đường Vũ Khê sức sống vẫn đang trôi qua.

Nếu trước sức sống trong cơ thể nàng mất hết, vẫn không thể chế ra Ngũ tạng bổ thiên dịch..., Đường Vũ Khê chắc chắn sẽ không thoát khỏi kết cục đau lòng.

Dĩ nhiên, Tùy Qua vẫn chôn chặt lo lắng này trong lòng, hoàn toàn không tiết lộ cho Đường Vũ Khê, chỉ trấn an sẽ có biện pháp chữa khỏi cho nàng, làm cho nàng chỉ để ý tịnh dưỡng cho tốt, buông lỏng tâm tình.

Khi mặt trời mọc, Tùy Qua và Đường Vũ Khê vừa vặn đến đỉnh núi.

Tùy Qua dựa chiếc xe vào thân cây, sau đó cùng Đường Vũ Khê ngồi xuống một tảng đá lớn, nhìn mặt trời lên cao.

Bên cạnh tảng đá lớn, có một tờ Đông Giang nhật báo rách nát.

Nhìn ngày tháng, có lẽ là báo một tuần trước, có một tin tức có chút khôi hài:

- Cao tăng Thiếu Lâm gọi gái bị bắt, phật tính không lấn át được thú tính?