Y Tiên Thiểu

Chương 124: Đại thu mua (1)




Khi Tùy Qua từ trụ sở đào tạo thực vật đi ra, Sơn Hùng đã ở trên xe chờ sẵn.

- Đến công ty, kêu mắt kiếng chờ chúng ta!

Tùy Qua nói với Sơn Hùng.

- Tùy huynh đệ, chẳng lẽ cậu lại sắp có hành động gì?

Sơn Hùng khởi động xe hỏi.

- Đúng, hành động lớn!

Tùy Qua bình thản nói một câu, sau đó lâm vào trong trầm tư.

Công ty dược Watson, phòng chủ tịch.

Kể từ khi giao quyền quản lý công ty cho Mắt Kiếng, Tùy Qua cũng rất ít tới nơi này, cho nên cả công ty từ trên xuống dưới, có rất ít người biết chủ tịch của công ty lại là một học sinh.

Bên trong phòng làm việc, chỉ có Sơn Hùng, Mắt Kiếng và Tùy Qua.

- Công ty chúng ta hiện tại buôn bán lời lãi ra sao?

Tùy Qua hỏi Mắt Kiếng.

- Hiện tại lợi nhuận mỗi tháng đã có thể đạt tới hơn ngàn vạn, hơn nữa còn đang vững bước tăng trưởng.

Mắt Kiếng không kìm được vui mừng nói:

- Thật không ngờ, chỉ là thuốc cao dán lại có thể kiếm tiền nhiều như vậy!

- Cũng chỉ có thuốc cao dán của Tùy huynh đệ, mới có thể bán được như vậy!

Sơn Hùng cũng học cách nịnh nọt.

- Đúng là như thế.

Mắt Kiếng nói:

- Huống chi, hiện tại chúng ta chỉ mới phát triển ở thị trường tỉnh Minh Hải, cả nước còn thị trường buôn bán rộng lớn hơn. Tôi thấy, không tới ba năm, sau này chúng ta chỉ sản xuất Đế Ngọc cao, sau một năm, lợi nhuận sau thuế cũng có chừng mười tỉ. Nếu có thể mở rộng thị trường, lợi nhuận sẽ lớn hơn.

- Chừng mười tỉ?

Sơn Hùng hít vào một hơi.

Con số như vậy, khi hắn làm lão đại thành phố Đông Giang, chưa bao giờ dám nghĩ .

Đừng thấy làm lão đại Cuồng Hùng bang rất uy phong, nhưng phần lớn tiền, cũng tiến cống cho đám đại tham quan. Sơn Hùng chỉ có thể cầm được một phần nhỏ mà thôi.

Vừa vặn, nhờ Tùy Qua xuất hiện, Sơn Hùng và Cuồng Hùng bang rốt cuộc tìm được cơ hội đổi đời, mượn vỏ bọc là công ty dược Watson, Sơn Hùng nhanh chóng chuyển hình tài sản. Biến hóa nhanh chóng, thành một thương nhân hợp pháp.

Hiện tại, Sơn Hùng đã hoàn toàn kính phục Tùy Qua.

- Chừng mười tỉ chưa là gì. Hiện tại muốn mua một căn biệt thự ở thành phố cũng phải mất một tỉ. Cho nên, ánh mắt của chúng ta phải vươn xa hơn. Ít nhất cũng có thể lấy trăm tỷ, ngàn tỷ làm mục tiêu, hơn nữa còn phải là Dollar, đồng Euro, nhân dân tệ không ổn định...Nhưng.....

Tùy Qua nói tới đây, giọng nói lại chuyển :

- Muốn sản xuất lớn hơn nữa, phải có đầu tư lớn hơn. Chỉ có dùng tiền đẻ ra tiền, chúng ta mới có thể càng ngày càng phát đạt. Đế Ngọc cao, chỉ là khởi đầu.

Ánh mắt Sơn Hùng và Mắt Kiếng đột nhiên sáng lên.

Đế Ngọc cao chỉ là khởi đầu, đây là chuyện Mắt Kiếng đã sớm dự liệu. Nhưng Mắt Kiếng không nghĩ, Tùy Qua lại có động tác mới nhanh như vậy.

- Tùy huynh đệ, hiện tại rút cuộc cậu có tính toán gì?

Mắt Kiếng thử dò xét hỏi.

- Tạm thời hoãn chuyện mở rộng Đế Ngọc cao ra thị trường cả nước.

Tùy Qua nói:

- Hiện tại, những người anh kêu đi khai thác thị trường lập tức kết thúc chuyện khai thác thị trường, chuyển sang thu thập các loại kỳ hoa dị thảo, thực vật cổ quái, nhất là cỏ linh chi cổ quái. Tóm lại, càng là hoa cỏ ly kỳ cổ quái, không người nào biết, càng phải nghĩ cách thu mua, hơn nữa còn là vật sống!

- Thu thập kỳ hoa dị thảo, thực vật cổ quái?

Mắt Kiếng khó hiểu nói:

- Chúng ta sẽ làm gì?

- Chế dược.

Tùy Qua nói:

- Trong kỳ hoa dị thảo, thực vật cổ quái, tất nhiên có một số dược thảo hiếm có, ít ai biết. Những dược thảo này, chính là tiền vốn để chúng ta vơ vét của cải sau này.

Mắt Kiếng vẫn không hiểu, hỏi:

- Tùy huynh đệ, nhắc tới kỳ hoa dị thảo, thực vật cổ quái, trong thiên hạ cũng không biết có bao nhiêu. Hơn nữa, phần lớn đều ở chỗ rất xa, muốn thu mua và vận chuyển trở về, chỉ sợ sẽ mất một khoản chi phí rất lớn! Chẳng lẽ, cậu không có cách nào thu nhỏ phạm vi sao? Hoặc là, có hình, tài liệu....sẽ dễ dàng hơn một chút.

Tùy Qua trầm tư trong chốc lát.

Hắn thu thập cái gọi là kỳ hoa dị thảo, thực vật cổ quái, mục đích chính là thu thập linh thảo, trọng yếu hơn là Ngũ Hành bổ thiên chi. Nhưng linh thảo thật sự rất khó tìm. Dựa vào lực lượng của một mình Tùy Qua, nếu vận khí không tốt, sợ rằng mất mấy năm cũng không tìm được Ngũ Hành bổ thiên chi. Hơn nữa, mặc dù Tùy Qua biết hình dạng của Ngũ Hành bổ thiên chi, nhưng dựa theo phán đoán của hắn, bởi vì hiện giờ thiên địa linh khí quá mức mỏng manh, muốn nuôi dưỡng ra linh thảo như Ngũ Hành bổ thiên chi thật sự quá khó khăn. Cách làm duy nhất chính là thông qua Linh thảo tứ chẩn thuật, "chiết xuất" một số cỏ cây có linh tính tương tự làm Ngũ Hành bổ thiên chi.

Những linh thảo khác, có lẽ phần lớn cũng như thế. Cho dù thật sự có sẵn Tiên Thiên linh thảo, theo Tùy Qua suy đoán, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng rơi vào trong tay những "người phàm" như bọn họ, nhất định đã sớm bị một số thế lực lũng đoạn. Vì vậy, Tùy Qua chỉ có thể chọn lựa loại phương pháp mở rộng toàn diện, lựa chọn trọng điểm, hy vọng có thể từ một số kỳ hoa dị thảo, thực vật cổ quái khai quật ra một chút "tiềm lực cổ", sau đó trọng điểm bồi dưỡng thành linh thảo.

Dĩ nhiên, đúng như Mắt Kiếng đã nói, chỉ sợ đây là một khoản chi tiêu cực kỳ khủng bố.

Ngụ ý, nếu chỉ dựa vào lợi nhuận của Đế Ngọc cao, sợ rằng có chút khó khăn.

Đối với chuyện này, Tùy Qua đã sớm có chuẩn bị, hắn đặt một ba lô lớn lên bàn làm việc, sau đó lấy từ bên trong ra một cây dã sơn sâm.

Khi gốc cây dã sơn sâm hiện ra trước mặt Mắt Kiếng và Sơn Hùng, ánh mắt hai người này nhất thời sáng bừng.

- Huynh đệ, đây là. . . Dã sơn sâm thật sao?

Sơn Hùng khô khốc nói:

- Loại này là dã sơn sâm Trường Bạch. . . có thể kéo dài tính mạng, nam nhân ăn không bệnh di tinh, long tinh hổ mãnh, nữ nhân ăn không băng lộ?

Đừng thấy Sơn Hùng là một người thô kệch, nhưng hiểu biết đối với dã sơn sâm cũng không ít.

- Đại ca, anh từng nhìn thấy dã sơn sâm thật sao?

Mắt Kiếng hỏi.

- Ừ, từng nhìn thấy trong thư phòng một đại tham quan.

Sơn Hùng hừ lạnh nói:

- Lão nhân kia đặc biệt thích ăn dã sơn sâm, hắn nói ăn vật này còn bổ thân thể hơn cá ngựa. Cho nên đám hiếu tử hiền tôn tặng hắn không ít. Trong đó gốc cây lớn nhất được hắn khóa trong giá sách, nặng hơn 50gam, theo lão già kia nói, gốc cây dã sơn sâm này phải trị giá mấy chục vạn. Nhưng, so với gốc cây của Tùy huynh đệ, quả thực chính là so sánh con giun với con lươn.

Khi nói đến đây, Sơn Hùng và Mắt Kiếng đồng loạt nở nụ cười kỳ lạ.

Nhưng, thấy Tùy Qua không bật cười, hai người không thể làm gì khác hơn nhanh chóng thu hồi tiếng cười.

- Dã sơn sâm lớn như vậy, anh nghĩ trị giá bao nhiêu tiền?

Tùy Qua hỏi Mắt Kiếng.

Kể từ khi được phong làm tổng giám đốc, Mắt Kiếng đã tham gia rất nhiều chương trình học ở phương diện thị trường dược thảo. Nghe Tùy Qua hỏi giá tiền của dã sơn sâm, Mắt Kiếng nói:

- Khó nói. Loại dã sơn sâm lớn như vậy, tôi đoán chừng ít nhất phải ba bốn trăm gam, loại dã sơn sâm này, mới thật sự là sâm vương, có tiền mà không mua được! Hơn nữa, dã sơn sâm càng lớn, càng đáng giá!