Vì sao?
Bởi vì Tùy Qua phong bế kinh mạch toàn thân, hơn nữa dùng một cây Bạch Hồng tiên trói mình lại, thoạt nhìn giống như bị Xuân Thân Mạnh bắt sống, còn Xuân Thân Mạnh hiện giờ đã là một ma nhân, đương nhiên không bị những người này hoài nghi.
Phải biết rằng, ma nhân ở đây nhiều không kể xiết, cho dù những ma nhân này không biết Xuân Thân Mạnh cũng không sao, chỉ cần bọn họ xem Xuân Thân Mạnh là đồng loại cũng đủ. Quả nhiên, một ma nhân trong đó nói với Xuân Thân Mạnh:
- Hắc, huynh đài, ngươi bắt sống tiểu tử loài người sao?
- Dĩ nhiên.
Xuân Thân Mạnh cũng cười toe toét nói:
- Tiểu tử loài người, da mịn thịt mềm, vốn định ăn luôn. Nhưng tiểu tử này rất sợ chết, nói chỉ cần ta tha cho hắn một lần, sẽ dẫn ta đi ăn rất nhiều tu sĩ nhân loại. Hắc, không ngờ các ngươi lại vây công một nữ nhân ở đây.
- Rất nhiều tu sĩ nhân loại ? Ngươi đừng để tiểu tử này lừa gạt.
Một ma nhân nói.
- Không thể nào, hắn chỉ là một con kiến Kết Đan sơ kỳ mà thôi, nếu hắn dám lừa ta, một đầu ngón tay cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn!
Xuân Thân Mạnh hừ lạnh một tiếng.
- Đúng.
Một ma nhân nói:
- Nhìn xem, nữ nhân loài người này sắp chống đỡ không nổi rồi, rất nhanh sẽ bị Cận Hào đại nhân bắt được, sau đó chúng ta sẽ lăng nhục cô ta. Còn ngươi, có tham gia không?
- Hắc. . . Ta sợ cô ta không chịu đựng được đến lúc đó.
Xuân Thân Mạnh cười đê tiện, thật giống như một ma nhân.
- Ma chướng! Các ngươi. . . đáng chết!
Lạc Phi Đan phun một ngụm máu lên một thanh phi kiếm phong cách cổ xưa, tựa hồ tính toán bộc phát đòn sát thủ cuối cùng.
Trên thanh phi kiếm này, xuất hiện một cô gái tay áo bồng bềnh, đặt chân lên trên phi kiếm, giống như lăng ba tiên tử. Hiển nhiên, nàng chính là kiếm linh của phi kiếm.
Phi kiếm của Lạc Phi Đan, xem ra là một linh khí không tệ.
Chẳng qua, số lượng ma nhân quá nhiều, hơn nữa chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, lúc này một ma nhân Nguyên Anh trung kỳ khác cũng xuất thủ, nó vừa ra tay, lại nhào về hướng phi kiếm, hơn nữa nói với Cận Hào:
- Cận Hào đại nhân, đạo cô kia là của ngài được rồi. Nhưng, khí linh của phi kiếm này, để lại cho ta vui đùa một chút!
- Được!
Cận Hào hừ lạnh một tiếng, có ma nhân kia kiềm chế linh khí của Lạc Phi Đan, nó muốn bắt được Lạc Phi Đan sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng, trong một khắc ma nhân kia xuất thủ, Tùy Qua cũng xuất thủ.
Tùy Qua xuất thủ, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, bởi vì hắn không trực tiếp công kích người nào, mà là phóng thích số lượng lớn đại lượng tâm ma bắt được lúc trước ra ngoài, những tâm ma ở trong không gian Hồng Mông thạch chịu đủ hành hạ, tràn đầy oán niệm, vừa lao ra, lập tức cuồng bạo chui vào trong đầu những ma nhân xung quanh.
Tâm ma đột nhiên xuất hiện, khiến ma nhân không phòng bị không kịp ứng phó, không khỏi có chút kinh ngạc, vội vàng thu nhiếp tinh thần chống đỡ tâm ma quấy nhiễu, lúc này, “tù binh” Tùy Qua đột nhiên xuất thủ, mục tiêu xuất thủ của hắn không phải là đồ điên Cận Hào, mà là một ma nhân tu vi Nguyên Anh trung kỳ khác.
Ma nhân này có một cái đầu hổ, trong tay cầm một thanh đầu hổ đao, có lẽ vật này do chính hắn chế tạo , cho nên thoạt nhìn rất xứng với ma đầu, ma nhân này tên là Hô Thiên Hồn, là một hung ma điển hình. Nhưng, bởi vì nó là hung ma, cho nên mới trở thành đối tượng đánh lén của Tùy Qua, bởi vì hung ma thường thiếu đầu óc, khi tác chiến chính diện cố nhiên dũng mãnh không sợ chết, nhưng ứng phó với đánh lén âm độc không phải là sở trường của nó.
Lúc này, Hổ Thiên Hồn đang triền đấu với phi kiếm của Lạc Phi Đan, tính toán hoàn toàn thu phục, không ngờ Tùy Qua thả ra số lượng lớn tâm ma, tâm ma không có ảnh hưởng với khí linh, nhưng đối với Hổ Thiên Hồn vẫn còn có chút ảnh hưởng, đối mặt với nhiều tâm ma quấy nhiễu như vậy, cho dù là Hổ Thiên Hồn cũng phải phân thần trấn áp những tâm ma này, vì vậy nhất thời chỉ có thể tạm thời trấn áp phi kiếm của Lạc Phi Đan, chứ không cách nào thu phục.
Nhưng Hổ Thiên Hồ không ngờ, lúc này Tùy Qua bỗng nhiên xuất thủ.
Tùy Qua không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là lôi đình vạn quân, nhanh hơn tia chớp.
Vừa lóe thân đã đến trước mặt Hổ Thiên Hồn, một quyền đánh lên lồng ngực Hổ Thiên Hồn.
Rống!
Đầu hổ đao của Hổ Thiên Hồn phát ra một tiếng hổ gầm, chắn trước mặt Hổ Thiên Hồn, dĩ nhiên là chủ động đỡ cho chủ, ngăn trở Tùy Qua đánh lén!
Tùy Qua dĩ nhiên biết Hổ Thiên Hồn nhất định có linh khí hộ thân, nhưng hắn cũng không khờ dại cho rằng có thể né tránh được đầu hổ đao, cho nên ngưng tụ tu vi toàn thân, thất đan hợp nhất, đánh ra “Thảo Mộc Câu Hủ” lên thân đầu hổ đao!
Tùy Qua đã tính toán, uy lực của thất đan hợp nhất, cho dù Hổ Thiên Hồn có linh khí hộ thể, nhưng bởi vì không kịp thúc dục linh khí, vì vậy tất nhiên không có cách phát huy uy lực linh khí lên mạnh nhất, cho dù có thể ngăn trở một kích toàn lực của hắn, khí linh của linh khí cũng sẽ bị hao tổn. Một khi khí linh bị hao tổn, Tùy Qua có thể thi triển đòn sát thủ thứ hai, thừa cơ giết chết Hổ Thiên Hồn.
Quả nhiên, phản ứng của Hổ Thiên Hồn cũng không chậm, khi Tùy Qua đả thương khí linh đầu hổ đao của nó, Hổ Thiên Hồn lập tức sinh lòng cảm ứng, nhận thấy được nguy hiểm đã tới, Hổ Thiên Hồn lập tức toàn lực thúc dục Nguyên Anh, hư ảnh Nguyên Anh trên đỉnh đầu toát ra kim quang sáng quắc, chuẩn bị triển khai phản kích với Tùy Qua.
Nhưng khi hư ảnh Nguyên Anh trên đỉnh đầu Hổ Thiên Hồn hiện ra, hư ảnh kim đan trên đỉnh đầu Tùy Qua cũng vô cùng sáng ngời, hơn nữa trong hư ảnh kim đan, còn toát ra bóng dáng một lão nhân hái thuốc, trên vai lão nhân này có một cái cuốc, cười híp mắt, nhìn như vô hại, nhưng trong nháy mắt huy động cái cuốc màu đỏ trong tay, chém tới đỉnh đầu Hổ Thiên Hồn.
Hí!
Cái cuốc hóa thành một đạo xích quang, giống như xé rách không khí, dùng tốc độ không cách nào hình dung xẹt qua đỉnh đầu Hổ Thiên Hồn.
Nhanh kinh khủng!
Sắc bén đáng sợ!
Càng thêm quỷ dị chính là quỹ tích do xích quang họa xuất tựa hồ tích chứa pháp tắc sâu xa nào đó, bất luận Hổ Thiên Hồn né tránh như thế nào, đường xích quang cũng sẽ xẹt qua đỉnh đầu của hắn, không thể tránh khỏi!
Trên thực tế, Hổ Thiên Hồn đích xác không né tránh được.
Nhưng, may mắn chính là, Hổ Thiên Hồn cảm giác được cái cuốc cổ quái chỉ xẹt qua đỉnh đầu của hắn, cũng không suy giảm tới nhục thể của nó.
Nhưng, cảm giác may mắn chỉ duy trì trong chốc lát, trong ánh mắt kinh hãi của những ma nhân khác, Hổ Thiên Hồn liền cảm giác cực kỳ không ổn. Nó cảm giác Nguyên Anh thân thể tựa hồ bị thương nặng, giống như trong khoảnh khắc bị chặt đứt liên lạc giữa Nguyên Anh và thân thể!
Nếu như trên đầu Hổ Thiên Hồn có đôi mắt, hắn sẽ nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ khủng bố như những người khác.
Khi Cuốc chấn linh của Tùy Qua biến thành xích quang, xẹt qua đỉnh đầu Hổ Thiên Hồn, cho dù da đầu Hổ Thiên Hồn không bị cạo phá, nhưng cái cuốc đã chém vào hư ảnh Nguyên Anh trên đầu Hổ Thiên Hồn !