- Ca…
Ngưu Tiểu Hoa đi vào văn phòng của Đường Vũ Khê, nhìn thấy Tùy Qua bên trong, vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng.
- Tiểu Hoa, em đến đây lúc nào, lại không nói với anh một tiếng.
Tùy Qua cười hỏi.
Trầm Quân Lăng đứng bên cạnh nói:
- Mệt cho anh còn không biết xấu hổ, tiểu Hoa muội đã là bạn học cùng trường của chúng ta đâu, anh còn không biết.
- Bạn học?
Tùy Qua không hiểu ra sao, không biết lời của Trầm Quân Lăng là có ý gì.
- Tiểu Hoa muội sắp vào học trong Đông đại.
Đường Vũ Khê nhắc nhở.
- Học ở Đông đại? Làm sao có thể?
Tùy Qua khó hiểu:
- Tiểu Hoa không phải mới học tới trung học sao?
- Ca…
Ngưu Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng nhìn hắn:
- Là như vậy, em nhờ ông nội giúp em nghĩ biện pháp làm thủ tục nhảy lớp trong trường, sau đó thi vào đại học sớm hơn.
- Việc này…không nghe ông nội nói với anh ah.
Tùy Qua khẽ thở dài một tiếng.
- Là em nói ông nội gạt anh, cho anh ngạc nhiên thôi.
Ngưu Tiểu Hoa cười nói:
- Em muốn học đại học sớm một chút, sớm trở thành tiểu sư muội của anh, như vậy không tốt sao?
- Tiểu Hoa, em cực khổ.
Ngữ khí Tùy Qua có chút tự trách, trong khoảng thời gian này hắn thật sự không đủ quan tâm cho “lão địa chủ” cùng tiểu Hoa. Tiểu Hoa thi sớm vào đại học mà hắn làm anh lại không biết, đích thật có chút không thể nào nói nổi. Mặt khác sở dĩ hắn thở dài, là bởi vì hắn biết Ngưu Tiểu Hoa thi sớm vào đại học còn đặc biệt thi vào Đông đại, không cần phải nói đã tìm rất nhiều khổ công.
- Không có gì.
Ngưu Tiểu Hoa ngây thơ cười:
- Đều nhờ Bổ Não Dịch mà anh cho em thôi, sau khi em dùng đầu óc thông minh hơn, rất nhiều vấn đề khó khăn vừa nhìn liền hiểu rõ ràng đó!
- Nha đầu ngốc, anh biết đây là kết quả do chính em tự mình cố gắng có được.
Tùy Qua cười nói:
- Dù đầu óc có thông minh cũng cần phải cố gắng. Nếu không siêng năng cũng thi không đậu vào Đông đại đâu.
- Tùy Qua, anh làm anh trai thật sự là kém cỏi, chuyện lớn như vậy lại không biết!
Trầm Quân Lăng bất bình thay Ngưu Tiểu Hoa.
- Phải đó, tiểu Hoa, anh làm anh trai thật không đạt yêu cầu chút nào.
Tùy Qua áy náy nói.
- Ca…đừng nói như vậy.
Ngưu Tiểu Hoa có chút kích động nói:
- Ca, anh làm nhiều việc cho em như vậy, em thật sự vô cùng cảm kích anh cùng ông nội. Hơn nữa anh biết anh vô cùng bận rộn, anh là đại nhân vật, có công việc cần làm, vì vậy em mới dặn ông nội đừng nói cho anh.
- Đại nhân vật?
Tùy Qua khó hiểu:
- Anh khi nào lại thành đại nhân vật?
- Ca, anh còn không biết sao?
Ngưu Tiểu Hoa có chút sùng bái nhìn hắn:
- Ở trong trường học của em, anh đã thành nhân vật quan trọng.
- Làm sao có thể?
Tùy Qua càng thêm mờ mịt.
- Đại khái anh không biết, anh đã trở thành thần tượng của rất nhiều bạn học của em. Xí nghiệp gia học sinh, xí nghiệp gia rễ cỏ, còn trẻ nhiều tiền, quả thật là thần tượng của vô số nữ sinh đâu…
- Dừng!
Tùy Qua cười khổ:
- Em đang châm chọc anh của em sao? Em nghĩ rằng anh không biết những tiểu nữ sinh trong trường của em đại bộ phận chỉ thần tượng bơ tiểu sinh đi, nam tử thô lỗ như anh không phải khẩu vị của các nàng.
- Việc này anh cũng không biết thôi.
Ngưu Tiểu Hoa hoạt bát hơn ngày trước rất nhiều, dám nói đùa với Tùy Qua:
- Anh đừng xem thường tiểu nữ sinh bây giờ luôn nông cạn như vậy, không phải ai cũng thích bơ tiểu sinh không tu dưỡng như anh nghĩ đâu. Hiện tại trong trường còn có để lại hình ảnh của anh, khuyên nhủ học sinh khắc khổ học tập, sau đó dựa vào thực lực của mình gây dựng sự nghiệp, công thành doanh tại đừng quên hồi báo quê nhà…
- Câu nói sau cùng mới là mấu chốt đi.
Tùy Qua cười khổ, tựa hồ suy đoán được điều gì, nhìn qua Đường Vũ Khê:
- Chúng ta đã “hồi báo” bao nhiêu?
- Giai đoạn đầu đã đưa vào tám ngàn vạn. Sau này vẫn còn tiếp tục.
Đường Vũ Khê đáp, tựa hồ biết Tùy Qua đang lo lắng điều gì:
- Anh yên tâm đi, toàn bộ đầu nhập không trải qua chính phủ địa phương cùng hội chữ thập đỏ, đều do quỹ hội của chúng ta tự mình làm, quyên tặng thư viện điện tử đều do chúng ta tìm người xây dựng, vô luận chất lượng hay trướng mục đều không làm cho người ta có thể mưu lợi bất chính từ trung gian. Như thế nào, anh cảm thấy được muốn làm từ thiện ngoại trừ hành nghiệp y dược đều là không tốt sao?
- Chỉ cần là từ thiện chân chính chính là từ thiện tốt.
Tùy Qua như có cảm ngộ nói một câu.
- Yên tâm đi, em biết anh đang lo lắng chuyện gì, nếu trong Tiên Linh Thảo Đường quỹ hội chúng ta có xuất hiện sâu mọt như vậy, em tuyệt không nuông chiều, hơn nữa nhất định sẽ tự tay đưa vào ngục giam!
Vẻ mặt Đường Vũ Khê đầy chính nghĩa. Tùy Qua tin tưởng bằng vào thực lực của Đường gia, Đường Vũ Khê khẳng định có thủ đoạn như vậy, dù là kẻ nào muốn thông qua sự nghiệp từ thiện của quỹ hội Tiên Linh Thảo Đường làm chuyện xấu xa đều phải thất vọng.
- Ca, anh thật sự là không phóng khoáng, Đường tỷ chỉ tốn chút tiền làm từ thiện, như thế nào anh lại không vui đây?
Ngưu Tiểu Hoa lườm Tùy Qua.
- Nha đầu ngốc, học tập tuy tốt nhưng vẫn chỉ là một nha đầu ngốc mà thôi. Không phải em bỏ tiền làm từ thiện đều làm được chuyện tốt đâu.
Ngưu Tiểu Hoa như có suy nghĩ gì, sau đó tựa hồ nhớ lại một sự tình:
- Vậy ca, em có vài bạn học cùng thi đại học, gia cảnh thật sự khó khăn, không biết có thể làm cho quỹ từ thiện của Đường tỷ giúp họ hay không?
Đường Vũ Khê đang định gật đầu đáp ứng, nhưng bị Tùy Qua ngăn cản, nói:
- Nha đầu, suy nghĩ của em tuy chính xác, nhưng có đôi khi cũng không phải chuyện tốt. Em có khai thông qua với họ chưa? Có lẽ có học sinh lòng tự trọng rất mạnh, em quyên tặng giúp đỡ sẽ hủy diệt tự ái của họ. Dù họ nguyện ý nhận, em cũng phải khai thông trước, đây là tôn trọng tối thiểu. Sự nghiệp từ thiện không phải bố thí, mà là trợ giúp ngang hàng.
- Dạ, em hiểu rồi.
Trong mắt Ngưu Tiểu Hoa lóe lên sùng bái:
- Ca…em cảm thấy anh thật lợi hại, nói chuyện thật có chiều sâu ah! Em sẽ cẩn thận khai thông với họ, lo lắng ý kiến cá nhân của họ.
- Tiểu Hoa, cho anh của em áy náy một chút cũng tốt.
Trầm Quân Lăng cười cười:
- “Ca”, anh tính toán làm sao bù lại đây?
- Nếu tiểu Hoa đã tới, hôm nay đương nhiên do anh mời khách, ăn một bữa cơm thật ngon.
Tùy Qua nói.
- Ăn một bữa cơm đã muốn đem người ta đuổi rồi?
Trầm Quân Lăng bĩu môi:
- Thật sự là keo kiệt.
Nhìn bộ dáng chu môi đáng yêu của nàng, Tùy Qua chỉ hận không thể xông lên cắn một ngụm, “yêu tinh” kia theo tu vi cảnh giới tăng lên, thật sự ngày càng yêu mị, hoàn toàn là mê chết người không đền mạng.
- Phải đó, một bữa cơm cũng quá đơn giản đi.
Đường Vũ Khê cũng tỏ vẻ kháng nghị.
- Anh tự mình xuống bếp, đã đủ thành ý chứ?
Tùy Qua trừng mắt nhìn Trầm Quân Lăng.
- Tốt lắm! Em thật sự chờ mong đâu.
Trầm Quân Lăng thật hứng thú nhìn hắn:
- Không biết tài nấu nướng của “ca” như thế nào?