Về phần Bạch Tê đã từng nghe nói, nhưng chỉ nghe nói mà thôi, hắn không nghĩ tới trong tay Tùy Qua thậm chí có được thượng hạng đan dược như Tạo Hóa Đan. Loại đan dược này dù là Bạch Tê khi nhìn thấy cũng thèm muốn, nhưng không nghĩ ra Tùy Qua lại ban cho một “con kiến” tiên thiên kỳ. Theo Bạch Tê xem ra, tiểu tử Tùy Qua có vấn đề, đương nhiên lời này hắn không đủ can đảm nói ra.
- Đây là…Tạo Hóa Đan!
Hơi thở của Tống Văn Hiên cũng gấp gáp.
Tống gia từng có một thời cực thịnh, cho nên Tống Văn Hiên được nghe nói qua một ít pháp bảo cùng đan dược truyền thuyết trong tu hành giới. Mà Tạo Hóa Đan chính là một trong số đó.
Tùy Qua khẽ gật đầu, ý bảo Tống Văn Hiên nói tiếp.
- Tạo Hóa Đan, xuất từ ý tứ “sinh sinh tạo hóa”, nghe đồn dùng Tạo Hóa Đan có thể trùng tố tạo hóa, thay đổi cùng gia tăng thể chất thiên phú người tu hành, cho dù là kẻ ngu dốt sau khi dùng Tạo Hóa Đan cũng có thể đột phá cổ bình…Tùy tiên sinh, không biết tôi nói đúng hay không?
Khi Tống Văn Hiên nói ra lời này, ánh mắt chưa từng rời khỏi Tạo Hóa Đan.
Trong lòng hắn thật ghen tỵ, một viên Tạo Hóa Đan như vậy lại tiện nghi cho Hồ Nhất Bát.
Những người còn lại cũng đã sớm nhìn ra Tạo Hóa Đan phi phàm, nghe Tống Văn Hiên nói vậy đều toát ra vẻ hâm mộ.
- Đúng vậy, đây thật là Tạo Hóa Đan, chỗ tốt của nó đã được Tống lão nói ra, ta cũng không muốn nhiều lời. Hồ Nhất Bát, tư chất của ngươi kém cỏi, ta sẽ thay đổi tư chất của ngươi, chỉ cần ngươi trung thành với ta, trung với Thần Thảo tông, chuyện khác không dám nói, ta bảo đảm cho ngươi thành tựu kim đan đại đạo, ngàn năm thọ nguyên vẫn là có thể.
Tùy Qua nhìn Hồ Nhất Bát hứa hẹn.
Hồ Nhất Bát mừng rỡ, liên tục bái lạy Tùy Qua.
- Lại đây đi.
Tùy Qua nói, sau đó vươn tay ném Tạo Hóa Đan vào miệng Hồ Nhất Bát.
Cô đông!
Bạch Tê nuốt nước bọt, làm ra động tĩnh không nhỏ.
Tùy Qua liếc mắt nhìn hắn, người kia có chút ngượng ngùng tránh né ánh mắt Tùy Qua.
Hồ Nhất Bát nuốt vào Tạo Hóa Đan, Tùy Qua đưa tay đặt lên đỉnh đầu trợ giúp hắn hấp thu dược tính. Nếu không với tu vi của hắn, nếu không tiêu hao ba năm năm năm căn bản không thể hoàn toàn tiêu hóa dược lực.
Tu vi của Hồ Nhất Bát liên tục kéo lên, đi tới tiên thiên hậu kỳ, sắp đập vào trúc cơ kỳ.
Nhưng Tùy Qua cũng không để cho hắn lập tức trùng kích trúc cơ kỳ, bởi vì cần kéo theo tâm cảnh của hắn mới có thể tiến giai vững chắc.
- Đa tạ sư tôn thành toàn.
Hồ Nhất Bát tiếp tục bái xuống.
Lúc này hắn đã cảm giác được hi vọng trúc cơ, hắn sớm biết chỉ cần thành công là có thể có được năm trăm năm thọ nguyên. Năm trăm năm, cũng như người thường sống được bảy tám kiếp nhân sinh, đương nhiên làm cho hắn phi thường khao khát.
- Không cần bái nữa.
Tùy Qua gọi hắn đứng dậy, sau đó nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của nhóm người Ngưu Duyên Tranh, cười nói:
- Ta biết hiện tại các ngươi đều gặp phải vấn đề tương tự, tựa hồ mình không bao giờ có thể kết đan. Nhưng ta đương nhiên sẽ không thiên vị người nào, mỗi người đều có phần như thế.
Vui mừng!
Mừng như điên!
Trên mặt mọi người hiện lên vẻ vui mừng không cách nào khống chế, Tùy Qua ban cho mỗi người một viên Tạo Hóa Đan, như vậy tu vi của họ sẽ tăng mạnh, với cảnh giới tu vi của họ nếu mượn dùng dược lực Tạo Hóa Đan muốn kết thành kim đan cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Tùy Qua biết sau khi cho họ Tạo Hóa Đan, thực lực của họ sẽ tăng nhiều, càng tăng thêm lòng trung thành đối với hắn.
Lần này hắn dự định lưu Trúc Vấn Quân ở lại nơi đây.
Ý tưởng của Tùy Qua rất đơn giản, hắn dự tính đem Minh Kiếm sơn tạo thành một “đường khẩu” của Thần Thảo tông, tương đương như một căn cứ địa của hắn. Ý nghĩ này hắn vốn đã sắp xếp từ lâu, nhưng lại tồn tại một vấn đề.
Các đại phái sơn môn đều có hộ sơn đại trận, tuy Tùy Qua tinh thông thuật gieo trồng linh thảo, nhưng không am hiểu bày trận, vì vậy vẫn chưa lập trận tại Minh Kiếm sơn, miễn biến thành trò cười cho người khác. Hiện tại hắn thu Trúc Vấn Quân làm đồ đệ, đương nhiên có biện pháp bày trận nơi này, vì thế Tùy Qua đem ý tưởng của mình nói cho mọi người.
Tống Văn Hiên vội vàng tỏ thái độ:
- Tùy tiên sinh thành lập đường khẩu Thần Thảo tông tại Minh Kiếm sơn quả thật là quang vinh của Tống gia chúng tôi. Tiên sinh xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hiệp trợ Trúc tiểu thư bày trận pháp!
Tùy Qua gật đầu, nhìn Trúc Vấn Quân hỏi:
- Vấn Quân, chuyện này toàn quyền giao cho ngươi phụ trách. Nếu có việc gì cần, cứ cho người tới tìm ta là được.
Ngụ ý của hắn là dự tính tạm thời rời khỏi Minh Kiếm sơn.
Trúc Vấn Quân đáp ứng.
Bố trí xong chuyện trong Minh Kiếm sơn, Tùy Qua quay về Đông Giang.
Hắn mang theo Ảnh Phong cùng tiểu Ngân Trùng, Bạch Tê lưu lại Minh Kiếm sơn tọa trấn.
Tùy Qua quay về Đông Giang, trong phạm vi nơi này hắn có thể cam đoan an toàn cho Đường Vũ Khê, Trầm Quân Lăng các nàng. Xa cách một thời gian, trong lòng hắn cũng nhớ mong.
Tùy Qua thúc giục Phong Lôi Sí nhẹ nhàng đi tới tòa lầu làm việc của Đường Vũ Khê, thoải mái vào văn phòng của nàng, tránh né cảm ứng của nàng, khi hắn đi tới sau lưng đưa tay ôm eo nàng, lúc này Đường Vũ Khê mới kịp phản ứng, sau đó ngược tay phóng xuất ra một đạo tiên thiên kiếm khí chém tới.
Tùy Qua không hề né tránh, nhẹ nhàng tiếp lấy tiên thiên kiếm khí kia, ngậm vành tai nàng ôn nhu nói:
- Sao đây, muốn mưu sát chồng mình hay sao?
Đường Vũ Khê biết Tùy Qua đã trở lại, đỏ mặt mắng:
- Chán ghét! Anh không thể đi cửa chính vào hay sao…ngô…đừng làm rộn…đừng làm rộn! Để cho người ta nhìn thấy!
Tùy Qua vẫn chưa dừng lại, Đường Vũ Khê đột nhiên đẩy tay hắn:
- Thật sự đừng làm rộn, lão bà anh đến đây!
- Lão bà?
Tùy Qua hồ đồ:
- Lão bà của anh không phải em sao, em không ở đây à?
- Em không có vận số tốt như vậy đâu!
Đường Vũ Khê cố ý thở dài một hơi, nói:
- Anh là Trần Thế Mỹ, nhanh như vậy đã quên chuyện hôn nhân của mình ở dưới quê sao?
- Việc hôn nhân? Em muốn nói…tiểu Hoa đến đây?
Tùy Qua kịp phản ứng:
- Nàng đến Đông Giang khi nào?
- Tự anh đi hỏi nàng đi.
Đường Vũ Khê cười nói:
- Anh đúng là kẻ phụ lòng, không hề quan tâm “cô vợ nhỏ” của mình chút nào, người ta ngàn dặm xa xôi đến tìm chồng, chính anh còn ở đây giả vờ hồ đồ. Ai, thật hi vọng hiện giờ có Bao Thanh Thiên, trực tiếp đem kẻ phụ lòng như anh kéo ra dùng cẩu đầu đao chém cho xong!
- Cẩu đầu đao? Chém chỗ nào đây?
Tùy Qua cười hỏi.
- Đương nhiên đem đồ vật gây rối của anh chém đi!
Đường Vũ Khê hừ một tiếng.
- Nói vậy không phải làm cho em tịch mịch sao?
- Đừng ở nơi này yy, ai mà thèm chứ!
- Thật sự không thèm?
Tùy Qua thấp giọng nói bên tai nàng:
- Nếu không thèm, sao anh lại cảm thấy có khí tức thanh xuân đâu, ngô…em không cảm giác hay sao?
Tùy Qua đang định chiếm tiện nghi, lúc này chợt nghe tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, càng ngày càng gần.
Tiếng bước chân thật quen thuộc vô cùng.