Tùy Qua đồng học chợt cảm thấy xấu hổ, những phù văn này đã xuất hiện thật lâu, nhưng hắn chỉ xem chúng như phụ trợ, hoàn toàn chưa từng suy nghĩ nên sử dụng ở phương diện khác, thậm chí cả chuyện chúng có thể di động hắn cũng không biết. Nếu không có Trúc Vấn Quân chỉ ra điểm này, không biết tới khi nào hắn mới có thể phát hiện.
- Vấn Quân ah, xem ra sư phụ thật sự là sơ suất quá.
Tùy Qua khẽ thở dài một tiếng, che giấu nội tâm xấu hổ.
Trúc Vấn Quân cũng không để ý, nói tiếp:
- Sư phụ, kỳ thật tiến cảnh tu vi của ngươi đã kinh thế hãi tục. Nhưng bởi vì tiến độ tu hành của ngươi quá nhanh, cho nên nảy sinh vấn đề, không tự chủ chỉ huy. Đường tu hành của sư phụ tựa hồ quá nhiều chi nhánh, tựa hồ chỉ là phương thức có lợi cho tu hành nên ngươi đều đi thử nghiệm một chút, nhưng mà…
Nói tới đây Trúc Vấn Quân dừng lại, có chút ngượng ngùng nói:
- Thật có lỗi sư phụ, đệ tử dùng lời có chút quá mức.
- Không sao.
Tùy Qua không ngại:
- Sư phụ ngươi cũng không phải người cũ kỹ, nếu không thừa nhận được chút ý kiến sư phụ cũng sẽ không có tiến cảnh hôm nay. Ngươi cứ việc nói là được, sư phụ từng nói qua, phương thức tu hành của ta cũng chỉ như vuốt đá qua sông mà thôi.
Nghe vậy Trúc Vấn Quân đánh bạo nói tiếp:
- Sư phụ thử qua thật nhiều phương thức tu hành, tiến cảnh tu vi mặc dù cực nhanh, nhưng bởi vì quá pha tạp cho nên rất nhiều thứ không tìm hiểu sâu xa. Kỳ thật sư phụ đã nói với đệ tử một câu, khiến đệ tử có ấn tượng rất khắc sâu, tinh túy của Thần Thảo tông chúng ta chính là “Như thảo mộc mà đắc đạo”, đây mới là căn cơ của Thần Thảo tông chúng ta. Sư phụ, tuy rằng ngươi kết thành kim đan thứ ba, nhưng tựa hồ chính ngươi cũng đã phát hiện có chút không ổn.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, lời này thật có đạo lý, lời nói của Trúc Vấn Quân thật sự khiến Tùy Qua nhìn thẳng vào vấn đề của mình.
Đoạn thời gian này Tùy Qua vì tăng lên cảnh giới tu vi, dùng đủ loại thủ đoạn, tuy tăng lên nhưng lại đi đường tắt, mở ra quá nhiều lối đi, thế cho nên thiếu chút nữa đánh mất căn bản của Thần Thảo tông.
Sau một lát trầm mặc, Tùy Qua chặt chẽ ghi nhớ cảm ngộ lần này, nhìn Trúc Vấn Quân cười nói:
- Lời của ngươi làm cho ta hiểu được thật sâu sắc. Nhưng ngươi cũng là một đệ tử đi theo lối đi khác, nếu không vừa rồi sẽ không xuất hiện việc kim đan nổ tung. Dù thí nghiệm vừa rồi thất bại, nhưng không thể xem là hoàn toàn không thu hoạch, vốn kim đan sơ kỳ rất khó kíp nổ, ngươi có thể kíp nổ cũng là một thu hoạch đó thôi.
- Sư phụ nói đùa.
Trúc Vấn Quân cười xấu hổ.
- Giữa sư đồ vốn nên thân mật khắng khít, có lời gì cứ việc nói thẳng.
Tùy Qua nói:
- Kỳ thật ta không phải giễu cợt ngươi. Tuy rằng vừa rồi chúng ta thất bại, nhưng ta cảm thấy chúng ta có thể thử lại một lần, lần này ta cảm giác có thể thành công.
Tùy Qua tính toán thử nghiệm lần nữa là có lý do của mình.
Bởi vì hắn cho rằng lời phân tích của Trúc Vấn Quân có đạo lý, bản thân trận pháp không sai, sở dĩ thất bại nổ mạnh hẳn là vì Trúc Vấn Quân bố trí trận pháp còn chưa đủ ổn định.
Linh thạch dù sao vẫn là vật chết, không thể tùy tâm sở dục điều chỉnh trạng thái trận pháp, mà kim đan lại cấu tạo cực kỳ phức tạp, mặc dù với tu vi hiện tại của Tùy Qua cũng không thể khám phá ra huyền bí của kim đan.
Cho nên Tùy Qua muốn đích thân thử nghiệm lần nữa.
Tùy Qua tính toán tiếp tục sử dụng trận pháp của Trúc Vấn Quân trước đó, bởi vì hắn cảm thấy trận pháp kia không có vấn đề. Nhưng hắn không định dùng linh thạch bố trí trận pháp mà dự tính trực tiếp dùng phù văn thay thế.
Có Mộc Nghiễn thần bút, Tùy Qua có thể dùng tinh thần lực ngưng tụ thành thật thể, như vậy có thể tự nhiên ngưng tụ thành phù văn.
Mặt khác, Tùy Qua bố trí trận pháp ngay trên bàn tay của hắn.
Một bàn tay chỉ cỡ một tấc vuông, nhưng trong trận pháp khoảng cách một tấc vuông đã là thật lớn. Bởi vì tỷ như trữ vật giới, trận pháp bên trong càng nhỏ càng tinh vi, bên trong ẩn chứa tinh túy của tu di giới tử. Tùy Qua đem phù văn vẽ trên lòng bàn tay, không phải vì giả vờ trang bức, mà là để cho hắn càng dễ dàng khống chế cùng điều chỉnh trận pháp hoạt động.
Phù văn lần lượt xuất hiện trong tay Tùy Qua, thoạt nhìn như những dòng văn chương xuất hiện trên lòng bàn tay, trôi nổi ngân quang, khi khắc xong phù văn Tùy Qua chợt nói:
- Vì ổn thỏa ngươi cũng nên đứng sau lưng ta đi. Nhắc tới ta chợt nhớ vì sao không ai đem phương pháp rót nguyên khí vào kim đan lưu truyền hậu thế, cũng có lẽ không phải không ai nghĩ làm như vậy, hoặc là trong thời điểm làm thí nghiệm đã bị nổ chết rồi đi.
Trúc Vấn Quân cười gật đầu, nhu thuận đứng sau lưng hắn.
Tùy Qua chuẩn bị xong xuôi, lấy ra một viên kim đan tụ tập tinh thần lực xem xét cấu tạo của kim đan. Trong trạng thái không phóng thích nguyên khí, Tùy Qua phát hiện thế giới trong kim đan cũng không phải hoàn toàn bất động, mà đang chậm rãi di động, giống như một vũ trụ nho nhỏ.
Dùng tinh thần lực cảm thụ viên kim đan vận hành, Tùy Qua có điều ngộ ra, kim đan giống như một vật thể năng lượng cực lớn, muốn phóng thích năng lượng thật dễ dàng, bởi vì đây chính là bản năng của nó. Tùy Qua cảm thấy có thể xem kim đan như một hộp pin chứa năng lượng, muốn phóng thích điện lực không khó khăn, dù là ai cũng làm được, bởi vì ai cũng có thể sử dụng tới. Nhưng muốn rót vào năng lượng cho nó, lại chỉ giới hạn ở người tạo ra nó, bởi vì người khác không hiểu được cấu tạo của pin cùng phương thức vận hành của nó.
Nhưng nếu biết được nguyên lý bên trong, dù là hộp pin cũng có thể rót vào điện năng.
Nhưng chỉ đơn thuần nghịch chuyển quá trình phóng thích nguyên khí của kim đan hiển nhiên là không đủ.
Lúc này Tùy Qua mở ra trận pháp trong lòng bàn tay, dùng lực lượng nhỏ nhất đi gợi lên viên kim đan kia, quan sát trạng huống vận hành của nó, cảm giác được trận pháp lực bên trong, hắn có thể nhận ra tốc độ vận chuyển của kim đan nhanh hơn. Nhưng đối với nguyên khí từ bên ngoài đến, kim đan bị vây trong trạng thái bài xích mãnh liệt, nếu còn tiếp tục rót nguyên khí đi vào khẳng định lại nổ tung lần nữa.
Tùy Qua làm cho trận pháp vận chuyển thật chậm, chỉ truyền chút nguyên khí từ từ xâm nhập vào trong kim đan.
Theo sau, Tùy Qua phát hiện chút nguyên khí kia tuy ban đầu bị kim đan bài xích, nhưng theo tốc độ kim đan vận chuyển chút nguyên khí từ ngoài đến tựa hồ bị tiêu hóa biến mất.
Trong nháy mắt bị tiêu hóa, Tùy Qua tìm được mấu chốt vấn đề, nguyên lai viên kim đan đã “chết” này cũng có quy luật vận hành, giống như quy luật hô hấp của người tu hành, khi nó “nạp” thì mới có thể rót vào nguyên khí, mà khi nó “thổ” thì chỉ có thể phóng thích nguyên khí.
Quy luật này rất kỳ quái, nhưng cũng rất tự nhiên.
Bởi vì kim đan là một bộ phận của người tu hành, khi kim đan hấp thu nguyên khí bên ngoài cũng giống như phương thức hô hấp của người tu hành, như vậy nhất định phải tuân theo quy luật “thổ nạp”, thỉnh thoảng rót vào nguyên khí mới được.