Trong lòng Lam Lan nghĩ nếu không phải tiểu tử Tùy Qua ghê tởm kia, nàng cùng An Vũ Đồng có lẽ vĩnh viễn đều là hảo tỷ muội, căn bản không xuất hiện hiểu lầm gì đó. Đúng vậy a, nếu như không phải Tùy Qua, An Vũ Đồng vẫn là "Les" thuần khiết, làm sao lại đi sống chung với nam nhân chứ.
Tùy Qua không phải đồ đần, từ biểu lộ và ánh mắt của Lam Lan thì hắn cũng phỏng đoán ra cái gì đó, vì vậy vội vàng nói:
- Lam tỷ, chuyện xảy ra đều là tôi sai, cô nên hận tôi, mắng tôi thậm chí nguyền rủa tôi, nhưng mà An An thật tâm muốn hòa giải với cô...
- Phi! Anh là nam nhân ghê tỏm! Tôi không muốn nghe anh giải thích.
Lam Lan mắng Tùy Qua, nhưng là cười mắng, đây là đại biểu cho nàng và An Vũ Đồng, Tùy Qua đã bỏ qua hiềm khích lúc trước a.
Nhưng chỉ có lẽ mà thôi, lòng dạ đàn bà, ai có thể chính thức hiểu đây?
Tùy Qua thậm chí cảm thấy được, nữ nhân còn khó nắm bắt hơn cả tâm ma!
- Đúng rồi Tùy Qua, chúng ta giết người, không có việc gì chứ?
Đột nhiên Tùy Qua lo lắng hỏi một câu.
Dù sao nàng cùng An Vũ Đồng là cô gái tốt tuân thủ luật lệ, chuyện giết người các nàng nằm mơ cũng chưa từng nằm mơ qua.
- Người là em giết! Thực gặp chuyện không may thì em sẽ gánh cả!
An Vũ Đồng rất trượng nghĩa nói ra, nàng đặt quyết tâm, nếu quả thật xảy ra vấn đề, nàng sẽ một mình gánh vác chuyện này, tuyệt đối không muốn Lam Lan liên quan vào. Nàng cũng rất rõ ràng, cho dù việc này do Vương Hào dựng lên, nàng cùng Lam Lan cho dù là phòng vệ chính đáng, nhưng mà thân phận Vương Hào đặc thù, đặc thù tới mức áp đảo qua cơ quan luật pháp của tỉnh Minh Hải. Cho nên Vương Hào chết thì cha của hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cho dù An Vũ Đồng nói là "Phòng vệ chính đáng ", chỉ sợ tới lúc đó cũng biến thành "Mưu sát", Lam Lan thân phận đặc thù có thể bình yên vô sự, nhưng An Vũ Đồng sẽ trở thành tội phạm giết người.
Đương nhiên, chuyện này chỉ xảy ra khi Tùy Qua không nhúng tay vào mà thôi.
Một khi Tùy Qua nhúng tay, chuyện này đương nhiên không xảy ra.
- Không phải lúc trước anh đã nói sao, cho dù em chọc thủng trời thì anh cũng bảo vệ em.
Tùy Qua cười tay, trấn an hai nữ.
- Không cần lo lắng, Vương Hào và chó săn của hắn đã sớm thành phân bón cỏ cây ở núi Sơn Tây, loại người cặn bã này xem như cống hiến cho môi trường đi. Hiện tại cho dù có người đi tìm thi hài, vừa nhìn cũng cho ra kết quả đã chết nhiều năm, bởi vì rễ cây đã ăn mòn hài cốt của bọn họ. Tóm lại, cả hai yên tâm đi. Còn nữa, cho dù thực sự có người tra lên đầu cả hai, anh cũng có thể bảo vệ cả hai bình an vô sự.
- Ách... Anh đã nói như vậy, em cũng không có gì lo lắng nữa.
An Vũ Đồng nói:
- Anh bây giờ có thể biến thành diều hâu, xem ra cho dù có người nhốt hai người bọn em vào trong ngục, anh cũng cướp ngục đúng không?
- Đúng, cho nên không có gì phải lo lắng cả. Nhất là giết một tên rác rưởi.
Tùy Qua nói:
- Mà anh cảm thấy hôm nay đúng là nhân họa đắc phúc. Ít nhất cả hai đã tiêu tan hiềm khích trước kia, về phần tôi nha, tôi cũng nghĩ Lam tỷ cho dù không bỏ qua cho tôi, nhưng mà tôi tin tưởng Lam tỷ sẽ không lạnh nhạt với tôi như trước nha?
- Cắt... Ai đối xử lạnh nhạt với anh, tôi là mặc kệ anh đấy.
Lam Lan cười nhạt một tiếng, tuy tươi cười đắng chát, nhưng mà ít nhất vẫn không xem Tùy Qua là người xa lạ.
- Này... An An, nếu cái váy này là bảo bối do tên nam nhân phụ lòng này tặng cho em, chị không nhận đâu.
Lam Lan nhìn An Vũ Đồng nói:
- Nó bây giờ đã bị chị cải biến, cũng dễ nhìn hơn đấy.
- Như vậy sao được!
An Vũ Đồng vội vàng chối từ, nói:
- Biểu tỷ, em luyện qua công phu, chị cũng nhìn thấy rồi, đánh mấy lưu manh không thành vấn đề, chị tay trói gà không chặt, cái váy này em tặng chị phòng thân. Nếu chị cởi ra thì em giận đấy.
- Đúng vậy a, đừng cởi ra!
Tùy Qua cười nói:
- Nhất là cởi ra trước mặt tôi a.
- Đi chết!
Lam Lan nhịn không được mắng một câu, lại nghĩ tới thời gian "Liếc mắt đưa tình" với Tùy Qua.
Những ngày đó rất gần, dù sao thời gian cũng chưa tới một năm, nhưng dương như lại rất xa xôi, bởi vì trong đó có nhiều chuyện xảy ra, nàng đã không biết xử lý quan hệ với Tùy Qua ra sao.
- Đừng có cởi!
Tùy Qua trở nên nghiêm trang, nói:
- An An nói không sai, Lam tỷ cần có thêm bảo hộ. A..., như vậy tốt, An An gần đây không có tập thể thao, em thuận tiện dạy cho Lam tỷ chút công phu, Lam tỷ vẫn mong muốn trở thành nữ hiệp đấy.
Lam Lan không nghĩ tới Tùy Qua còn nhớ rõ nàng nói chuyện, trên mặt hơi đỏ lên, nói:
- Nếu tôi trở thành nữ hiệp, đầu tiên vì nữ trừ hại, sẽ diệt trừ kẻ xấu là anh trước tiên.
- Được a.
Tùy Qua cười nói:
- Chỉ cần cô có bản lĩnh diệt ‘ người xấu ’ cũng được. Tỷ muội hai người hòa hợp như ban đầu, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, tôi không ở đây làm bóng đèn. Nếu như còn có phiền toái gì, nhất định phải báo cho tôi trước, tôi tránh đây.
Tùy Qua nói "Tránh ", quả nhiên là biến mất không thấy đâu cả.
Triệt để luyện hóa Phong Lôi Sí, tốc độ thân pháp của Tùy Qua quá nhanh, có thể so sánh với Nguyên Anh kỳ "Thuấn di" , cho nên bóng người biến mất, người bình thường căn bản không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Kỳ thật Tùy Qua vốn định tiểu biệt thắng tân hôn một lần với An Vũ Đồng. Nhưng mà vì chuyện này nên suy tính của Tùy Qua ngâm nước nóng, nhưng mà cũng may Lam Lan cùng An Vũ Đồng quan hệ đã cải thiện, hơn nữa địch ý với Tùy Qua nhỏ đi nhiều. Nhưng mà Tùy Qua biết rõ trong lòng Lam Lan còn chưa tan biến hiềm khích, cho nên hắn biết điều rời khỏi, lưu cho Lam Lan cùng An Vũ Đồng không gian riêng.
Chỉ có quan hệ của An Vũ Đồng cùng Lam Lan triệt để cải thiện, hòa hảo như lúc ban đầu, Tùy Qua mới có thể tiến thêm một bước chữa trị quan hệ với Lam Lan. Tuy chưa hẳn trở thành người yêu, nhưng ít ra còn có thể làm bạn chính thức. Đối với Tùy Qua mà nói, ít nhất hắn cũng không hy vọng trở thành người xa lạ với Lam Lan.
Sau khi Tùy Qua rời đi, Lam Lan nhìn An Vũ Đồng hỏi:
- Có phải không nỡ tiểu tử xấu xa kia rời đi không?
- Nói bậy bạ gì đó, hắn ở chỗ này chỉ làm bóng đèn mà thôi.
An Vũ Đồng hừ một tiếng, nói:
- Hiện tại chính là thế giới của tỷ muội chúng ta! Chúng ta rất lâu không có nằm chung giường nói chuyện, buổi tối hôm nay chúng ta nên nói chuyện suốt đêm đi.
- Đúng vậy a, rất lâu rồi.
Trên mặt Lam Lan mang theo thần sắc nhớ lại, sau đó còn nói:
- Chuyện hôm nay tuy nghĩ lại mà sợ, nhưng mà may mắn chị có muội muội tốt như em.
- Bởi vì em là hảo tỷ muội với chị mà.
An Vũ Đồng cũng lâm vào trong hồi ức, nói:
- Khi còn bé, chị luôn chiếu cố em... Hiện tại, tới lượt em chiếu cố chị, bảo vệ chị, không được sao? Huống chi, em lúc trước thật xin lỗi...
- Đừng đề cập tới tiểu bại hoại kia có được không.
Lam Lan chen ngang lời An Vũ Đồng.