Lúc Cô Lăng Nguyệt đi ra ngoài liền tiếp được một túi gấm, liếc nhìn Mộ Chỉ Ly một cái nàng liền đem nó cất vào túi Càn Khôn. Đối với hành động này của Cô Lăng Nguyệt trong lòng Mộ Chỉ Ly có chút kinh ngạc dù sao không kiểm tra lại yêu tinh liền thu.
Những người vây xem vẫn chưa tan hết cho nên biết Cô Lăng Nguyệt cùng đội với Mộ Chỉ Ly, cho nên đối với kết quả kiểm tra của nàng có chút tò mò. Nhìn thấy trên cửa hiện ra bốn chữ - Địa phẩm cao cấp đồng thời hít một hơi lạnh, thầm nghĩ: Một cái so với một cái còn biến thái hơn!
Cũng may đám người Hồ Thụy Đào đã rời trước một bước cho nên không nhìn thấy kết quả này, nếu không sắc mặt của bọn họ hẳn là đặc sắc a!
Đã Cô Lăng Nguyệt hoàn thành kiểm tra, đám người bọn họ cũng rời đi, ở lại đây chỉ tổ làm cho người ta chú ý thêm.
Ở trên đường về, Mộ Chỉ Ly lại đem yêu tinh lấy ra, chừa lại một ít cho mình, còn lại đều đưa cho đám Hiên Viên Dật. Đối với hành động này của Mộ Chỉ Ly, đám Hiên Viên Dật đều sửng sốt từ chối, nói không muốn yêu tinh là không có khả năng, nhưng từ đầu đến cuối chuyện này bọn họ không giúp gì được, cho nên không mặt dày nhận phần thưởng cá cược này.
Đối với chiêu này của Mộ Chỉ Ly, Cô Lăng Nguyệt thật không biết nàng ta có thật tình nói bởi vì là đồng đội một nhà cho nên chia sẻ với nhau là chuyện hiển nhiên, hơn nữa nàng ta tin nếu bản thân thua cá cược thì mọi người cũng giúp nàng ta hay không? Có điều quan sát sắc mặt của đám người Hiên Viên Dật nhìn về phía Mộ Chỉ Ly tràn ngập thân tình liền biết kết quả có bao nhiêu mỹ mãn.
Cô Lăng Nguyệt cũng không có ý định hù theo Mộ Chỉ Ly mặc dù ban đầu khi đặt cược nàng cũng có ý định tiền cá cược cho bọn họ, bởi hành động phân chia ngay từ đầu của Mộ Chỉ Ly đối với nàng, nàng cũng không ngốc đến độ cho rằng đây là hành động vô tình, ẩn ý muốn phân tách nàng với ba người còn lại.
Chuyện này nói lớn cũng không phải lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, thế nhưng Cô Lăng Nguyệt cũng chỉ có thể làm như không hay biết, hơn nữa nàng cũng nhân cơ hội này xem những người này ai có thể thật tâm kết giao.
Trở về phòng của mình, Cô Lăng Nguyệt liền Tiểu Lang trong Hỗn Huyền Linh giới đưa ra. Vừa đặt chân ra bên ngoài Tiểu Lang đã vui vẻ chạy đến cạnh Cô Lăng Nguyệt, nếu Hàn Như Nhiệt ở đây nhất định sẽ tóm cổ nó mà mắng là sắc lang.
" Chủ nhân, ta không muốn ngốc ở trong Hỗn Huyền linh giới nữa!" Ở trong đó rất buồn chán, hơn nữa còn có...
" Thời gian nữ vương ta ở trong đó còn lâu gấp mấy lần so với ngươi, ta không phần nàn ngươi lại phàn nàn cái gì?" Phụng Linh kinh bỉ đặt chân lên thành giường nói.
Cô Lăng Nguyệt nhìn Tiểu Lang chỉ có thể ngậm hòn bồ gai mà không nói gì, liền biết rõ mấy ngày nay Tiểu Lang lại bị Phụng Linh lạm dụng uy quyền chèn ép.
Chẳng qua Tiểu Lang cũng là kẻ biết thời thế, có Cô Lăng Nguyệt tại đây nên nó quyết không chịu sự áp bức của cường hào nữa mà vùng lên, vô cùng đắc ý nói: " Ngươi cũng nhịn không được chạy ra ngoài đấy thôi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân a!"
Nhìn bộ dạng đắc ý của Tiểu Lang, Cô Lăng Nguyệt thật không đành lòng nói cho nó biết thời gian để nó có thể tự do hành tẩu bên ngoài, nội trong một tháng là chuyện không thể! Cho nên đừng được nước lấn tới, sẽ bị chỉnh thảm đó.
Mắt thấy Phụng Linh bị Tiểu Lang châm chọc không ngừng, không tức giận ngược lại còn vui vẻ nghe liền nuốt nước bọt, nói vội: " Ngươi mà còn ồn ào liền chuẩn bị tinh thần bị nén trở vào trong!"
Nghe vậy, Tiểu Lang liền câm miệng lại không dám nói nữa. Nó biết rõ nếu hiện tại đi vào thì nhất định sẽ sống không bằng chết.
Phụng Linh nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt tiến vào trạng thái tu luyện nên không định Tiểu Lang nháo, dù sao thời gian còn dài lo gì mà không thu thập được Ngốc Lang kia?
Tiểu Lang bắt gặp ánh mắt nham hiểm của Phụng Linh, âm thầm nuốt nước bọt nghĩ cách ứng phó.
Sáng sớm Cô Lăng Nguyệt hướng tới tửu lâu bên cạnh, dù sao hôm qua nàng cũng đã hẹn với Cao Chí Thanh đi ăn sáng. Mặc dù hiện tại nàng sớm không cần phải ăn uống nhưng đối với mỹ thực nàng vẫn không thể chối từ a!
Khi Cô Lăng Nguyệt đến thì đám người Hiên Viên Dật, Cao Chính Thanh đều đã ở đó rồi, so với hắn, bọn họ tới đó còn sớm hơn, người ngồi xung quanh rất ít, nhưng bàn bọn họ lại ít người nhất.
Vừa ngồi xuống bàn liền nhìn thấy đối diện Cao Chí Thanh ăn ngấu nghiến, sau khi ăn xong mấy miếng liền phát hiện mọi người đều không động đũa, không khỏi ra tiếng nói: "Các ngươi cũng ăn đi"
Cô Lăng Nguyệt còn chưa nói gì thì Hiên Viên Dật đã cười nói: " Ta định chờ Chỉ Ly!"
Mà Nguyễn Ngọc Hành nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt bắt đầu động đũa, cũng cầm đũa chuẩn bị ăn thì nhìn thấy Mộ Chỉ Ly liền gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.
Đã Mộ Chỉ Ly đến Hiên Viên Dật cũng ăn, sau đó bọn họ lại lấy một số chuyện vặt ra ngồi nói để trao đổi tình cảm đồng bạn với nhau.
Bởi vì tu luyện ở đây một ngày bằng hai ngày trước kia cho nên mọi người quyết định ở lại đây tu luyện và nghỉ ngơi ba ngày.
Ba ngày sau bọn họ liền đi ra ngoài thành để săn bắt yêu thú, ở trong nhiều người như vậy nếu muốn đạt được một trong một trăm danh bài thật sự rất khó, vậy nên bắt đầu càng sớm càng tốt!
Bởi vì đã có ba ngày để nghỉ ngơi cùng tu luyện cho nên tinh thần của năm người đều rất tốt, hiện tại nhóm bọn hắn đều ở xung quanh chiến trường Thiên Huyền, nhưng mục đích chính đều là trung tâm của chiến trường Thiên Huyền! Đại lục Thiên Huyền to lớn ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, mà chiến trường Thiên Huyền cũng không nhỏ, ít nhất bọn họ cũng muốn đi vào bên trong.
Chân sau còn chưa rời khỏi cửa thành bao lâu thì một đạo thân ảnh từ cửa thành hiện ra, trên mặt mang theo một tia ý cười dữ tợn: "Rốt cuộc đã ra khỏi thành!"
Cô Lăng Nguyệt nhìn xung quanh đều là một màu xám hoang vu, mặc dù đã sớm làm quen nhưng bọn họ xuất phát mà chưa có mục tiêu rõ ràng cho nên nàng nhìn về phía đám Hiên Viên Dật hỏi: " Chúng ta đi đâu?"
Hiên Viên Dật cầm bản đồ trong tay nói: "Hiện tại chúng ta đi hướng Đông đi, cách đó không xa có một thành nhỏ tên là thành Hoa Liên, ban ngày chúng ta chém giết yêu thú, ban đêm có thể nghỉ chân ở thành Hoa Liên ".
Bản đồ này bọn họ lấy được ở công hội, lấy được cái này cũng không tiêu hao khí lực nhưng đối với bọn họ có tác dụng rất lớn, lấy thực lực của bọn họ hiện tại cũng không dám trực tiếp qua đêm ngay tại nơi hoang vu này.
Trên đường đi, bọn họ đều không gặp được những người khác, chuyện này khiến cho Cô Lăng Nguyệt cảm thấy quái lạ.
"Xung quanh đây bình thường không có khả năng không có lấy một người". Hiên Viên Dật đánh giá hết thảy mọi vật xung quanh rồi chậm rãi nói, ba ngày nay, bọn họ đã hiểu rõ ban ngày sẽ có không ít người đi ra ngoài chém giết yêu thú, vậy có chuyện gì mà sao ở đây một người cũng không có?
"Kỳ lạ sao? Có chỗ nào kỳ lạ?" Vẻ mặt Cao Chính Thanh nghi hoặc, hắn thế nhưng không phát hiện ra có điều gì bất thường.
"Bình thường người đi chém giết yêu thú không ít, hôm nay vì sao lại chỉ có năm người chúng ta?" Nghe đến lời nói của Hiên Viên Dật, Nguyễn Ngọc Hành cũng hiểu ra sự tình, liền lên tiếng giải thích.
"Chuyện này có chút kỳ quái, không có khả năng là trùng hợp, chỉ có thể là có người giở trò!" Mộ Chỉ Ly trầm ngâm lên tiếng, trong lòng nàng đã hiểu rõ một chút, đến bây giờ bọn họ mới chỉ đắc tội hai nhóm người, thứ nhất là bọn Trần Trung Vũ, bất quá bọn họ rõ ràng không hề có ý định báo thù, hoặc là bọn họ không có đủ thực lực, nếu không lúc đó bọn họ sẽ không dễ dàng mà rời đi như vậy.
" Xem ra là đám người Hoàng Húc Lỗi!" Cô Lăng Nguyệt cười nhẹ nói ra đáp án trong lòng mọi người.
Cao Chí Thanh khó chịu nói: " Đám người đó định chờ chúng ta ra ngoài hạ thủ mà!"Người xung quanh sợ rằng đều bị bọn họ đuổi đi hết rồi.
Đã người ta dụng tâm như vậy, bọn họ đương nhiên tốt bụng chờ đám kia đến, dù sao trận chiến này cũng không thể tránh khỏi, đến tột cùng kết quả ai thắng ai thua cũng chưa biết được đâu!
Chẳng bao lâu, đám người Hoàng Húc Lỗi đã đến nơi, có điều nhìn thấy cả nhóm bọn họ từ xa như đang chờ ai, chân mày không khỏi nhíu lại.
Ngẫm một chút, Hoàng Húc Lỗi liền biết kế hoạch của hắn bị bọn họ nhìn ra. Có điều nhìn ra thì thế nào, lần này ra tay không chỉ muốn thu hồi lại yêu tinh mà còn muốn lấy mạng bọn họ để bồi tội dám xúc phạm bọn hắn.Trong tay bọn hắn đều đã dính rất nhiều máu tươi, thêm mấy người nữa căn bản cũng không tính là gì.
Duy chỉ có Hồ Thụy Đào đối với suy đoán này không tin, cho rằng Hoàng Húc Lỗi quá đề cao đám người Cô Lăng Nguyệt. Lại nhận được ánh mắt coi thường của Hoàng Húc Lỗi.
Nhìn thấy đám người Hoàng Húc Lỗi đến, cũng biết phán đoán của bọn họ không sai.
"Ai, vận khí hôm nay quả là không tốt, thế nhưng lại gặp ngươi". Nguyễn Ngọc Hành buồn bã nói, giống như nhìn thấy đám người Hoàng Húc Lỗi là một chuyện cực kỳ xui xẻo.
Trên mặt đám người Hoàng Húc Lỗi nguyên bản còn mang theo vẻ đắc ý tươi cười, nghe thấy Nguyễn Ngọc Hành vừa nói như vậy, sắc mặt nhất thời đều khó coi.
Mộ Chỉ Ly cũng không buông cơ hội lấy vụ cá cược lần trước ra trêu ghẹo bọn họ, làm cho sắc mặt bọn Hoàng Húc Lỗi đen lại.
"Đúng là chết đến nơi còn không biết thân biết phận, ngươi nghĩ rằng đồ vật của chúng ta thực sự dễ dàng lấy đi như vậy sao?" Hoàng Húc Lỗi sắc mặt âm trầm đi thẳng vào vấn đề.
"Nếu đã tiếc của như vậy, ngay từ đầu còn đem ra đặt cược. Ngươi không cảm thấy bản thân rất buồn cười sao?" Cô Lăng Nguyệt bĩu môi nhìn Hoàng Húc Lỗi nói.
"Hãy bớt nói lời vô ích đi, đây chỉ là lời nói thôi, thế giới này thực lực ai mạnh thì người đó chính là đạo lý!" Hoàng Húc Lỗi không chút nào để ý trả lời, xem ra hắn nghĩ hôm nay chỉ cần giải quyết hoàn toàn hết mấy người ở đây thì sẽ không ai biết chuyện bọn họ nuốt lời, một khi đã vậy, ti bỉ một lần cũng không có gì quá đáng.
"Chỉ bằng các ngươi?" Mộ Chỉ Ly trào phúng nói, con mắt trước kia không chút dao động giờ phút này lại lộ vẻ khinh thường.
"Thu thập vài người các ngươi còn không thành vấn đề!"Hoàng Húc Lỗi tự tin nói.
" Chẳng có lấy một kẻ nào bước vào Cực Thành Cảnh mà ngươi đã tự tin sẽ thắng bọn ta." Cô Lăng Nguyệt từ khi vào chiến trường Thiên Huyền đã không có che giấu thực lực của mình, nhưng muốn biết cảnh giới của nàng thì thực lực phải mạnh hơn hoặc gần bằng nàng mới được.
Cho nên khi Cô Lăng Nguyệt vận chuyển Thiên lực thì Hoàng Húc Lỗi mới cảm nhận được hơi thở cường giả, nhìn về phía nàng bằng ánh mắt khó tin: " Ngươi...Đã bước vào Cực Thành Cảnh!?" Chuyện này ngoài dự tính của hắn, ban đầu hắn nghĩ Hoàn Lăng quốc bọn họ tổng cộng có sáu người, hơn Thiên Thăng quốc bọn hắn một người, hơn nữa thực lực của bọn họ trừ Hồ Thụy Đào ra, đều đạt tới Lăng Thiên Cảnh cao cấp, lại còn có ba người Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong, còn kém một chút liền bước vào Cực Thành Cảnh.
Hắn cho rằng Thiên Thăng quốc chỉ có ba Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong, ba người đối phó với hai người cũng không có vấn đề gì, bất luận nghĩ thế nào, trận này khả năng thắng của bọn họ khá lớn.
Không ngờ kẻ bị đánh giá yếu nhất lại là kẻ mạnh nhất chứ!
Hoàng Húc Lỗi hối hận vì không chịu đi thu thập tình báo đàng hoàng dẫn đến mức sai lầm lớn như vậy, có điều hắn biết hiện tại hối hận cũng không có ít gì. Con đường duy nhất của họ chỉ có liều mạng mà thôi.