[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 12: Mắt không tròng.




Cô Lăng Nguyệt mở mắt, thời gian dài không nhìn thấy ánh sáng làm cho nàng không khỏi nheo mắt lại, mà Hàm Quang  trong tay đã hoàn toàn biến mất.

Cô Lăng Nguyệt biết linh bảo này không giống với binh khí bình thường, binh khí là vật chết, đặt đâu nằm đó, nhưng linh bảo sau khi tiếp nhận chủ nhân xong, thì chính là một phần trong thân thể chủ nhân. Vì thế, Cô Lăng Nguyệt dùng tâm cảm nhận tình huống trong cơ thể mình, lại phát hiện bên cạnh đan điền xuất hiện là chuôi kiếm Hàm Quang, có điều chính là bản thu nhỏ.

  "Đi ra ngoài" Cô Lăng Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.  

  Lời vừa nghĩ, Hàm Quang kiếm liền xuất hiện trong tay Cô Lăng Nguyệt, tốc độ cực nhanh giống như đã biết được tâm ý của nàng, dưới ánh sáng hiện ra thân kiếm trong suốt như nước, hiện tại dáng vẻ của Hàm Quang kiếm so với lúc trước còn hoa lệ hơn mấy phần, quang mang trên thân kiếm sáng ngời, nếu nói lúc trước chỉ nhìn qua cũng có thể biết được kiếm này không phải vật bình thường, thì hiện tại chỉ cần cảm nhận hơi thở của nó đã có thể cảm thụ được.  

Cô Lăng Nguyệt vuốt nhẹ Hàm Quang, nở nụ cười thân thiết: "Sau này, chúng ta chính là bằng hữu chí thân, vĩnh viễn không rời bỏ!" Chứng kiến quá khứ của Hàm Quang, nàng thầm quyết định điều này, đây là lời hứa của nàng.

 Hàm Quang kiếm dường như cũng cảm nhận được tình cảm thật lòng của Cô Lăng Nguyệt, âm thanh vù vù từ mũi kiếm truyền ra, trên mặt Cô Lăng Nguyệt cười rạng rỡ.

Trù Đái* thấy Cô Lăng Nguyệt cấp ra hứa hẹn với Hàm Quang kiếm, cũng bay tới làm nũng với nàng: Còn có ta nữa!

*Trù Đái tức vải lụa, cho nên Phụng Linh mới nói đây là cái tên tầm thường.

" Đúng thế! Còn có cả Trù Đái nữa." Cô Lăng Nguyệt đưa tay chạm vào Trù Đái nhẹ nhàng như lụa, nhưng cũng sắc bén như kiếm, một khi chiến đấu uyển chuyển như múa lại mang lực sát thương không thua gì kiếm.

Cô Lăng Nguyệt thu Hàm Quang kiếm lại, về phần Trù Đái bị giam trong này lâu như vậy đương nhiên muốn ở bên ngoài gốc lâu một chút, Cô Lăng Nguyệt biết Trù Đái có thể tự ngụy trang bản thân cho nên cũng thuận theo ý nó.

Trù Đái thấy Cô Lăng Nguyệt chấp thuận liền vui vẻ bay vòng quanh người nàng, sau liền quấn mấy vòng quanh eo Cô Lăng Nguyệt rồi kết thành nơ.

Phụng Linh nhìn thấy vậy nói: " Xem ngươi cũng có chút bản lĩnh."

Trù Đái đưa một đầu lụa giơ cao về phía Phụng Linh, làm ra vẻ kiêu ngạo: Đó là đương nhiên, tỷ đây là linh bảo chứ bộ. Đẳng cấp lại thuộc hàng đứng đầu, mấy thứ linh bảo tầm thường kia sao sánh bằng.

" Tự tin gớm! Xét về đẳng cấp, Trù Đái ngươi vẫn thua Hàm Quang a!" Phụng Linh cười nhạo nói.

Trù Đái rung người, hiển nhiên ra tức giận chẳng qua nó lại không thể phản bác được. Số kiện linh bảo có thể sánh ngang với nó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng cũng không cách nào so với Hàm Quang kiếm, người là đế vương kiếm a!  Quả nhiên là, vật so với vật thật khiến cho người ta căm phẫn.

Cô Lăng Nguyệt thấy Trù Đái ủ rủ liền vuốt ve an ủi nó, lại nhìn về phía Phụng Linh: " Được rồi, ngươi cũng đừng bắt nạt Trù Đái nữa."

" Quả nhiên thấy bảo quên bạn mà!" 

Cô Lăng Nguyệt nghe Phụng Linh nói vậy cười cười không đáp, nàng biết Phụng Linh cũng không còn ý định làm khó Trù Đái nữa.

" Đúng rồi! Ta ngốc ở đây bao lâu?" Cô Lăng Nguyệt vội hỏi.

  "Một tháng."  

  "Cái gì?" Cô Lăng Nguyệt hết hồn, vô tình thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng nàng lại chỉ cảm thấy như mới qua mấy canh giờ thôi, chênh lệch quả là lớn.  

  Thấy thế, Phụng Linh cũng cười cười: "Thật sự đã qua một tháng, ta đã nhiều lần nhìn ngươi nhưng không thấy ngươi có dấu hiệu tỉnh lại, ở chỗ này tốn thời gian cũng không ít, bây giờ nên đi ra ngoài, di tích to như thế, còn có thể ra ngoài xem chung quanh một chút."  

 Cô Lăng Nguyệt gật đầu, cười như hoa: "Hiện tại có lẽ không còn thừa bảo bối, song ta cảm thấy lần này thu hoạch vô cùng lớn. Có Hàm Quang kiếm và Trù Đái là quá đủ rồi."Nói xong những lời này, Cô Lăng Nguyệt có thể cảm nhận được Hàm Quang kiếm và Trù Đái tràn đầy vui sướng, loại cảm giác huyết nhục tương liên này làm cho nàng thấy vô cùng thân thiết.

" Một mình ngươi lấy cả hai kiện linh bảo, còn không coi là đại thu hoạch." Phụng  linh thầm nghĩ, cái loại vận khí đó đủ khiến cho tất cả những đến tìm bảo lần này đỏ mắt.

  Mật thất này lúc tiến vào khổ sở bao nhiêu, thì lúc đi ra lại dễ dàng bấy nhiêu.  

 Quả nhiên đúng như Cô Lăng Nguyệt trên đường đi cũng không còn đồ gì, chẳng qua nàng cũng không có tâm lý nhất định phải tìm được cái gì, chỉ đi xem một chút, vừa xem vừa không bỏ sót đồ, nhưng đoạn đường này cũng không có cái gì đặc biệt.  

  Trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua.  

Cô Lăng Nguyệt không khỏi cảm khái di tích này thật lớn, nàng đi hết ba ngày nhưng tuyệt không hề quay về chỗ cũ, không biết nơi này rốt cuộc rộng bao nhiêu.  

  Trong ba ngày qua, nàng cũng không phải không thu hoạch được gì, cũng tìm được một ít đồ vật, mặc dù so với Hàm Quang kiếm và Trù Đái chênh lệch rất lớn, nhưng cũng có giá trị.  

Đối với nàng thì không có lực hấp dẫn lớn, song lại rất hấp dẫn với rất nhiều người a.

  Dọc đường đi, nàng đụng phải không ít người, dù sao người tiến vào di tích không ít, mặc dù trên đường chết khá nhiều, nhưng cũng có không ít người có thể thông qua.  

  Những người độc lập tiến vào hầu như đều không qua được, song những người trong môn phái hay đệ tử thế gia phần lớn đều vào được, có điều lúc Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy họ đều có ý né tránh, hiện tại nàng đã là Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong có thể đánh bại nàng số lượng không nhiều nhưng nàng cảm thấy có thể tránh được phần nào hay phần đó, gây thù chuốc oán không phải là tác phong tốt đẹp gì cho cam.

  Mà những người đó dĩ nhiên cũng không chủ động tìm  Cô Lăng Nguyệt gây phiền toái, mục đích chủ yếu của bọn họ là di tích viễn cổ, đối với những chuyện khác đều không để ý lắm.  

Cô Lăng Nguyệt cũng nhìn thấy rất nhiều người vì tranh bảo bổi mà đánh nhau, không ít gian phòng hay trong điện đều để lại các thi thể, đối với chuyện này, tâm tình nàng cũng không có chút biến hóa nào, dù sao bản chất của con người vốn là tham lam.

  Dù là thân thân nhưng vào thời điểm có lợi ích cũng sẽ làm ra chuyện như vậy, huống chi mấy người không quen biết?

Cô Lăng Nguyệt thừa nhận mình cũng không phải người tốt, lúc gặp phải đồ vật nàng cần, nàng cũng đoạt lấy của người khác, đương nhiên là nhìn thực lực đối phương có thể giải quyết được thì nàng mới làm vậy, có điều cũng không đưa người ta vào chỗ chết.

  Nhưng nếu gặp người đáng ghét thì nàng cũng không thèm để ý tới những thứ này, tất cả đều tùy ý mà làm, gặp người cường đại nàng tạm tránh, gặp người có thể ứng phó dĩ nhiên không cần để ý như vậy.  

  Đây chỉ sợ cũng là nội tâm chân thật nhất của nàng, muốn làm gì thì làm cái đó, nếu làm một người tốt, quả thật có quá nhiều trói buộc, sau khi xuyên qua, nàng nghĩ nhân sinh cả đời chỉ cần mình thích là được, cần gì câu nệ những thứ nhỏ nhặt bên trong.  

Phụng Linh đối với những món  bảo bối này không để vào mắt, dù sao bản thân nó vốn rất giàu có, bảo bối vô số có điều  chúng bị nàng cất ở chủ thế giới. Chẳng qua hiện tại nó rất nghèo.

Hôm nay, Phụng Linh lại tiếp tục tìm kiếm trong di tích.

Chẳng qua trong lúc đang đi, Cô Lăng Nguyệt ở góc tường có một chỗ nhô ra, xem ra là một cơ quan. Mặc dù không biết có dẫn tới bảo vật hay mang đến cạm bẫy, thế nhưng Cô Lăng Nguyệt vẫn quyết định thử một phen. 

Từ âm thanh có thể nhận ra đây là một gian mật thất, Phụng Linh vô cùng vui vẻ, đem đồ giấu trong mật thất chứng tỏ giá trị của nó không thấp, chỉ là không biết là thứ gì.

Cô Lăng Nguyệt liền ngửi ngửi được mùi dược liệu vô cùng nhẹ, đổi lại người khác sẽ không ngửi ra được, song Cô Lăng Nguyệt đã rèn luyện ngũ giác cho nên đối với mùi vị này vô cùng nhạy cảm.

Bởi vì quá mức chú tâm vào gian mật thất mà một người một phượng đều không chú ý phía sau bọn họ có hai thân ảnh đang lén lút nhìn về phía mình!

  "Đại ca, cô gái này không phải là cô gái lúc trước ta đùa giỡn sao?" Nam tử mặc áo bào xám nhìn Cô Lăng Nguyệt nói.

Nam tử nghe vậy không khỏi cười thầm, tuy cô gái này không phải là người mà Lăng Lạc Trần ra tay cứu: "Không sai, chính là nàng! Không nghĩ tới nàng cũng có thể đi vào,thật khéo a."

" Đại ca, dù nàng ta không có va chạm với chúng ta, thế nhưng cứ nhìn nàng ta thì lại nhớ đến nỗi nhục mà Lăng Lạc trần gây ra. Lấy nàng ta ra làm vật trút giận thay cũng không tệ." Nam tử mặc áo bào xám chuẩn bị đi lên phía trước.Đúng lúc này, nam tử áo xanh đưa tay cản lại, làm một động tác ý bảo đừng gây tiếng động, nhỏ giọng nói: "Đừng vội, xem nàng ta rốt cuộc đang làm gì? Nơi này rõ ràng không có gian phòng nào, nhưng nàng ta vẫn không chịu rời đi, sợ là đã phát hiện ra chỗ kỳ lạ."

  "Đại ca, lúc trước ngươi nói thông đạo này có chỗ kỳ lạ, nhưng chúng ta tìm thật lâu cũng không phát hiện ra. Chỉ bằng nàng có thể tìm ra sao?" trên mặt nam tử mặc áo bào xám tỏ vẻ khinh thường, hiển nhiên không tin chuyện bọn họ không làm được mà Cô Lăng Nguyệt lại có thể làm được.

  Song vừa dứt lời, cửa đá trước mặt Cô Lăng Nguyệt mở ra, nam tử mặc áo bào xám vẻ mặt cứng ngắc, như bị kẹt ở tảng đá kia nói không nên lời.

  Namtử áo xanh nhìn hắn một cái, trong mắt cũng thoáng hiện lên một tia khinh thường, có điều rất nhanh liền bị che dấu: "Một gian mật thất bí mật như thế, bên trong tất có bảo bối, chúng ta cũng tới nhìn xem sao!"  

Cô Lăng Nguyệt đi vào mật thất xác định suy đoán của mình quả nhiên chính xác, bên trong mật thất này toàn là đan dược, mùi thuốc nồng đậm tràn khắp cả gian phòng.Nếu ở trong này, chỉ ngửi mùi hương thôi cũng đã có lợi ích rất lớn đối với thân thể.Cô Lăng Nguyệt ngửi những mùi thuốc này xong cảm thấy hô hấp thông thuận hơn rất nhiều, tham lam hít sâu thêm vài hơi mới dừng lại.

  Trong mật thất bày rất nhiều bình lọ, làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, có điều những bình lọ này đều có dán tên đan dược cùng phẩm cấp, đơn giản mà dễ hiểu.  

Phụng Linh từ trong Hỗn Huyền Linh giới chạy ra, cầm lấy túi càn khôn nhanh chóng đi lên, mặc  dù hiện tại Cô Lăng Nguyệt đã có thể dễ dàng luyện chế tứ phẩm đan gian, không lâu nữa sẽ đột phá, song nơi này có rất nhiều đan dược nếu so với phẩm giai đan dược ở Chủ thế giới thì mấy thứ này chẳng nào hạt cát trên bờ biển, có điều sống ở đây nhiều năm nó cũng dần rõ ràng ở Thiên Huyền Đại lục đẳng cấp của mấy đan dược này đã là cao rồi hơn nữa đều nói đan dược là tính mạng thứ hai, nói không chừng có lúc cần dùng tới.Huống chi những đan dược này giá tiền vô cùng cao, dù sao cũng có thể bán lấy tiền nha.

Thời điểm Phụng Linh thu vô cùng thống khoái,Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy trên đài cao có một chiếc hộp vuông để ngay ngắn trên đó, tách biệt khỏi các bình sứ khác.

  Lấy trình độ của Cô Lăng Nguyệt, thì đan dược trân quý nhất trong gian phòng này chính là trong chiếc hộp vuông đó, nàng thậm chí từ trong mùi thuốc nồng đậm của cả gian phòng có thể ngửi thấy mùi thuốc từ trong chiếc hộp này truyền ra, so với những đan dược khác thì nồng đậm hơn bao nhiêu.

Cô Lăng Nguyệt mặc dù không biết phẩm giai chính xác của nó, nhưng nàng biết thứ đan dược kia ít nhất là lục phẩm.

Chẳng qua khi khi cầm hộp trong tay, nhìn thấy chữ trên hộp Cô Lăng Nguyệt không khỏi giật mình. 

  Thất phẩm tử tâm phách chướng đan.  

Cô Lăng Nguyệt không khỏi kinh hãi,  thất phẩm mặc dù là phẩm cấp thấp nhất trong thánh phẩm, nhưng lại thuộc về thánh phẩm, lục phẩm dù chỉ cách thất phẩm một phẩm giai, nhưng một thuộc về tiên phẩm, một thuộc về thánh phẩm, ở giữa hai loại có khác biệt giống như hồng câu vậy (ý chỉ ranh giới rõ ràng), đây cũng là đan dược thánh phẩm đầu tiên mà nàng nhìn thấy a.

  Ở trên tên của đan dược còn viết rõ hiệu quả: Tử tâm chướng đan, có thể gia tăng xác xuất đột phá bất kỳ cấp bậc nào, bất quá thực lực càng cao, tỷ lệ càng nhỏ.  

  Đây cũng đúng thôi, nhưng chỉ hai chữ bất kỳ đã thể hiện được điểm mạnh của viên thuốc này, đan dược có thể giúp người đột phá thì luôn có nhu cầu lớn nhất, trong các đan dược cùng phẩm cấp, đan dược có thể giúp người đột phá luôn có giá cao nhất, bởi vậy có thể thấy Tử tâm chướng đan này trân quý đến cỡ nào.  

Cũng không biết từ giờ nào, năm nào nàng có thể luyện chế ra thứ này.

Trong lúc Cô Lăng Nguyệt than thở, cửa đá lại mở ra, Cô Lăng Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn lại phía sau, hai thân ảnh xuất hiện ở trước mắt nàng.

  Vừa nhìn nàng cũng không nhịn được mà kinh ngạc, thật khéo a. 

Hai người trước mặt Cô Lăng Nguyệt, là người lúc trước ra tay trêu chọc nàng và Mộ Chỉ Ly, chẳng qua có hai đã chết trong tay nàng ta.

Cô Lăng Nguyệt cũng không phải kẻ ngu, biết rõ hai người đánh chủ ý gì. Phụng Linh sau khi thu thập sạch sẽ đan dược liền chạy trở vào không gian, hiện tại chỉ còn Tử tâm chướng đan trên tay   nàng mà thôi.

" Vốn định lấy ngươi ra làm vật trút giận thay con đàn bà đáng ghét kia, không ngờ ngươi lại tìm ra bảo vật. Biết điều thì giao nó ra, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thế nào? Ngươi cần phải biết, hiện tại chỉ có một mình ngươi, huống chi bất cứ người nào trong chúng ta cũng có thực lực mạnh hơn ngươi, một khi chúng ta xuất thủ, ngươi sẽ không còn bất cứ một cơ hội nào, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Nam tử áo xám trên mặt lộ ra nụ cười dụ giỗ.

Cô Lăng Nguyệt cảm thấy vô cùng buồn cười, vật đã đến tay nàng làm gì có đạo lý giao cho người khác, nàng không thích gây chuyện cũng không có nghĩa là quả hồng mềm: " Đúng là có mắt không tròng!"

" Như vậy thì đừng có trách ta ra tay độc ác!" Nam nam tử áo xanh tức giận nói.

  Không khí trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương, chiến đấu hết sức căng thẳng.  

" Trù Đái, chúng ta hoạt động gân cốt một phen đi. " Cô Lăng Nguyệt vừa dứt lời, dãy lụa lam nhạt quấn quanh eo tưởng chừng tầm thường lập tức chuyển động, lơ lửng quanh người Cô Lăng Nguyệt.

  Hai người nhìn Trù Đái trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, bọn họ đến từ đại thế gia, bảo bối nhìn thấy cũng không ít, càng có thể nhìn ra đượcdãy lụa  là một trân phẩm khó cầu, không nghĩ tới thế nhưng lại là đồ của nàng.

  Có điều như vậy cũng tốt, đợi bọn hắn giải quyết xong Cô Lăng Nguyệt,  những bảo bối này đều là của bọn hắn rồi! Nghĩ tới đây, Thiên lực trong cơ thể hai người cùng chuyển động.

  Dù sao bây giờ chỉ có ba người bọn họ, không có người bên cạnh nhìn thấy, cũng không cần quan tâm đến cái gì ỷ đông hiếp yếu, dù sao thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ giết Cô Lăng Nguyệt, còn ai nhắc tới chuyện này đây?

  "Động thủ!" Nam tử áo xanh mở miệng nói. 

 "Tốt!" Nam tử áo bào xám kia đang nghe nam tử áo xanh nói về sau rất chi là hưng phấn gật đầu, thân thể nhẹ nhàng động, liền nhảy tớiCô Lăng Nguyệt ở phía trước, trong tay là một thanh đao dài nhanh chóng từ trong vỏ đao rút ra.

Không cần Cô Lăng Nguyệt ra tay, Trù Đái liền chặn đứng đao của hắn.

Bị cản lấy một đao nam tử áo bào xám kinh ngạc, trong ánh mắt phần tham lam lại sâu thêm vài phần. Chỉ là rất nhanh, sắc mặt hắn tái nhợt không chút máu.

"Đùng!" Không để ý đau đớn do Trù Đái gây ra, nam tử áo bào xám đưa mắt nhìn về Cô Lăng Nguyệt bằng ánh mắt không tin nổi: " Ngươi...ngươi..."

Nam tử áo áo xanh cũng không tốt gì mấy, chẳng qua khả năng thừa nhận cao hơn một chút: " Lăng Thiên Cảnh."Cô Lăng Nguyệt nhìn chỉ mười lăm tuổi mà đã mạnh như thế, tuyệt đối không phải hạng hờ hợt.

Cả hai người hối hận đến thối ruột, bởi vì báu vật mà chọc phải tổ ong. Nam tử áo xanh cố trấn định, nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt: " Cô nương, chúng ta không cướp nữa. Coi như không có chuyện gì diễn ra, như vậy cho cả đôi bên. Giết chúng ta chẳng khác nào đắc tội Tiền gia a."

Cô Lăng Nguyệt nhìn hai người của Tiền gia, cười lạnh nói: " Coi ta là kẻ ngốc sao? Ta không chọc ghẹo gì các người cũng bị thương nhớ, hiện giờ đã đắc tội, lấy tính cách của hai ngươi, sẽ thực coi như không có gì xảy ra sao?"

Nghe được lời này của Cô Lăng Nguyệt sắc mặt hai người càng tệ, quả thật như lời