Y Thống Giang Sơn

Chương 76: Vĩ hậu châm (thượng)




Chương 31: Vĩ hậu châm (thượng)

Ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân nhẹ nhàng, là tiểu cô nương đi đến, nàng nhẹ giọng nói:

- "Trên thực tế ngươi đã dính vào phiền toái rồi!"

An Đức Toàn nhìn tiểu cô nương bằng ánh mắt vô cùng mừng rỡ.

Tiểu cô nương kia bình tĩnh nhìn Hồ Tiểu Thiên rồi nói:

- "Hai ông cháu chúng ta đã đắc tội với một bang hội rất lợi hại, bọn họ suốt dọc đường đuổi theo chúng ta, gia gia vì bảo vệ ta nên mới bị trọng thương nhưng cũng giết được mấy tên cừu gia, số còn lại bản lĩnh rất lớn không lâu nữa sẽ đuổi tới đây mà thôi."

Hồ Tiểu Thiên nói:

- "Chuyện này thì liên quan gì đến ta? Đơn giản chỉ là ta giúp ngươi cứu người, xong xuôi mọi việc chúng ta liền lên đường, mọi người ai đi đường nấy." Hắn tuy rằng không sợ chuyện nhưng không muốn nhiều chuyện, bọn họ cùng hắn không quen biết nên không cần thiết phải mạo hiểm vì họ.

Tiểu cô nương kia nói:

- "Kẻ địch truy sát ta là vì một món đồ quan trọng mà ta giữ trong người, nhưng vừa nãy ta đã ném nó xuống vách núi rồi."

Hồ Tiểu Thiên nói:

- "Ta không có chút hứng thú với chuyện của các ngươi, bái bai."

Tiểu cô nương trả lời rất bình thản:

- "Nếu như kẻ địch bắt được ta, ta liền nói là đã đưa món đồ đó cho ngươi - Tây Xuyên Thanh Vân huyện thừa Hồ Tiểu Thiên!"
Thân hình Hồ Tiểu Thiên nhất thời cứng đơ, ta nói dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần nhất định không được để lộ thân phận, vậy mà con mẹ nó đi nói sạch sành sanh.

Hồ Tiểu Thiên chậm rãi quay đầu lại, cô gái nhỏ này thật ngoan độc, nó nói thế chắc là sẽ làm thật, tạm thời miễn bàn đến món đồ đó là thứ gì, chỉ cần nhìn thương thế của An Đức Toàn cũng đủ biết kẻ địch lợi hại thế nào rồi, giả dụ bọn chúng tin lời con bé, lại biết thân phận chỗ ở của mình, chẳng phải là sẽ một đường đánh tới cửa quan sao, Hồ Tiểu Thiên chợt nhếch miệng cười, thây kệ, cùng lắm lão tử phủi mông không làm quan nữa cũng chả sao, còn muốn uy hiếp ta thì không có cửa.

Tiểu cô nương kia lại giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, nói khẽ:

-"Ngươi là con một của đương kim Bộ hộ thượng thư đại nhân Hồ Bất Vi, lại là con rể của Kiếm Nam Tây Xuyên tiết độ sứ Lý Thiên Hành, nhưng cừu gia của chúng ta cũng không phải nhân vật bình thường, coi như hai nhà các người liên thủ chắc gì có thể bảo đảm cho ngươi, ngươi cứ bỏ đi thử xem, hậu quả thế nào đừng trách ta không nói trước!"

Hồ Tiểu Thiên nghe đến đó chợt cảm thấy lành lạnh sống lưng, con bé này mới tí tuổi mà sao âm hiểm độc ác quá vậy, con mẹ nó, rõ ràng là muốn kéo ta cùng ngồi lên con thuyền đắm của các ngươi. Càng làm cho Hồ Tiểu Thiên điên tiết là không biết tên hỗn đãn nào làm lộ thông tin của hắn. Chẳng lẽ là Mộ Dung Phi Yên? Mẹ kiếp, vào thời khắc cuối cùng đúng là không nên tin tưởng nữ nhân.

Tiểu cô nương cho rằng mình đã nắm thế cục trong tay, hất hàm nhìn sang Hồ Tiểu Thiên:

-"Cho nên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn hợp tác, hộ tống ta cùng gia gia về Tiếp châu an toàn, rồi sau đó đường ai nấy đi, coi như chưa từng gặp mặt."

Hồ Tiểu Thiên bỗng nở nụ cười đê tiện.

Tiểu cô nương kia không biết tại sao hắn lại bật cười, lạnh lùng nhìn vào mặt hắn.

-"Uy hiếp ta ư? Tiểu cô nương, ý tưởng thì không tệ, tiếc là vẫn có chỗ sơ hở." - Hồ Tiểu Thiên nói.

Tiểu cô nương giương đôi mắt sáng nhìn thẳng Hồ Tiểu Thiên, tỏ ra có chút bối rối.

Hồ Tiểu Thiên nói:

-"Một lão già yếu thụ trọng thương đi cùng một nữ hài nhỏ tuổi tội nghiệp, ta vốn ôm lòng thương hại mà ra tay giúp đỡ, lại không ngờ tới các ngươi rõ ràng muốn lấy oán báo ơn, thật sự không sợ chúng ta ra tay giết người diệt khẩu sao? Một mồi lửa đốt sạch nơi này, cừu gia của các ngươi đến nơi thì một mẩu xương cũng không tìm ra, ngươi lấy gì mà uy hiếp ta?"

Tiểu cô nương biến sắc, nàng tuy rằng tâm cơ kín đáo nhưng rốt cục cũng chưa trưởng thành, nhưng tâm cơ mưu kế vẫn thua con Hồ ly Tiểu Thiên này một bậc.

Kỳ thật Hồ Tiểu Thiên chẳng qua là thuận miệng hù chơi nàng mà thôi, thật ra hắn không hề muốn giết người bịt miệng như hắn nói, tuy hắn hành sự không từ thủ đoạn nhưng chưa đến mức lạm sát. Thực tế lúc tiểu cô nương mở miệng bức ép hắn, trong bụng hắn đã coi như đầu hàng rồi, không muốn giúp cũng đành phải giúp thôi.

-"Đứng lại" - Tiểu cô nương lớn tiếng quát.

Hồ Tiểu Thân dừng bước chậm rãi quay người lại, không phải hắn sợ mà là muốn xem thử cô bé kia còn trò gì hay ho nữa. Chỉ thấy trong tay cô bé cầm một cái hộp đen giơ lên nhắm ngay vào mặt hắn, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sát khí. Nhìn sơ qua cái hộp kia chẳng có gì uy hiếp, nhưng hắn hiểu đây là biện pháp cuối cùng của cô bé thì hẳn là có chỗ nguy hiểm.

Động tác này, khoảng cách này, chỉ có súng lục mới uy hiếp được như thế, Hồ Tiểu Thiên không dám khinh thường, nheo hai mắt nhìn qua tiểu cô nương, nhếch mép cười nói:

- "Tiểu muội, không nghịch một lát thì không chịu nổi à, động chút là hù dọa người khác, không hay ho tí nào đâu?"

Tiểu cô nương trên mặt không có chút ý cười nào, lạnh lùng nói với hắn:

- "Ai hù ngươi, hộp trong tay ta chính là Bạo Vũ Lê Hoa châm, một trong bảy món ám khí lợi hại nhất thiên hạ, mặc kệ ngươi võ công cao cường thế nào, trong vòng ba trượng trở lại không thể nào trốn thoát, ngươi nghĩ xem mình có bản lĩnh đó không?"

Hồ Tiểu Thiên biết tiểu cô nương này không phải kể chuyện giật gân, trong lòng khẩn trương nhưng ngoài mặt vẫn cứ lơ lơ:

- "Tiểu muội, ta có chỗ nào đắc tội với ngươi, ngươi tuy nhỏ tuổi nhưng chẳng lẽ không hiểu đạo lỹ có ơn tất báo sao? Thôi thế này, bây giờ chúng ta từ biệt, ngươi đi đường lớn ta đi cầu khỉ, lại để Lan Nhược Tự này lại cho ngươi làm chỗ dưỡng thương, cáo từ, cáo từ!"

Hồ Tiểu Thiên quay người định bỏ đi, lại nghe cô nương kia nói:

- "Ngươi mà bước một bước, ta cho ngươi mất mạng ngay tại chỗ."

Trong bầu không khí tươi mát ẩm ướt bỗng nổi lên một mùi vị tanh nồng, khiến mọi lỗ chân lông trên người Hồ Tiểu Thiên đều dựng cả lên. An Đức Toàn ngồi một bên cười tủm tỉm, giống như mọi chuyện chả liên quan gì đến hắn.

Mộ Dung Phi Yên đang đi ở hành lang đối diện định hướng về hậu viện phía sau, Hồ Tiểu Thiên thấy vậy liền nháy nháy mắt ra hiệu, chỉ tiếc Mộ Dung Phi Yên không hề ăn ý với hắn như hắn tưởng, cứ như thể ngó lơ hắn thản nhiên đi ngang qua.

Hồ Tiểu Thiên thở dài một hơi, rốt cuộc đành gật đầu nói:

-"Tốt! Hợp tác thì hợp tác, hà tất phải giương cung múa kiếm ngươi chết ta sống như thế." - Hắn chậm rãi xoay người qua hướng khác, tay tiểu cô nương kia thì vẫn nắm chặt hộp đen không buông."

Hồ Tiểu Thiên cười nói

- "Ta đã đáp ứng mọi chuyện, ngươi sao vẫn chưa hạ vũ khí xuống?" - Hoãn binh, phải dụ nàng buông cái gì Bạo Vũ Lê Hoa châm xuống trước đã rồi tính sau.

Tiểu cô nương nhẹ gật đầu, cái hộp đen từ từ hạ xuống một hút, bỗng một làn ánh sáng màu lam bắn tới đây, Hồ Tiểu Thiên không kịp né tránh, cánh tay trái cảm thấy như bị muỗi đốt.

Hồ Tiểu Thiên đau quá kêu trời, kéo ống tay áo lên nhìn thì thấy một đốm nhỏ màu đỏ, hiển nhiên phi châm đã chui vào trong cơ thể hắn rồi.

Tiểu cô nương kia lạnh lùng nói:

- "Châm này gọi là Thất Nhật Đoạn Hồn Châm, ta tạm giữ lại tính mạng này của ngươi, chỉ cần ngươi hộ tống chúng ta an toàn đến Tiếp châu ta sẽ đưa ngươi thuốc giải, còn nếu ngươi dám giở trò hoa dạng gì, thì bảy ngày sau chuẩn bị đóng hòm là vừa."

Hồ Tiểu Thiên nhìn qua điểm nhỏ màu đỏ cái kia, không khỏi hít một hơi lạnh, tiểu cô nương này bất quá mới mười một mười hai tuổi, thế nào lại ác độc thế cơ chứ? Khó trách người ta hay nói độc địa như lòng dạ đàn bà, một cô nương nhỏ tuổi thế mà đã quá mức nham hiểm. Chỉ trách bản thân sống qua hai kiếp mà vẫn bị một con bé hỉ mũi chưa sạch giở trò.

Tiểu cô nương cất cái hộp đen vào người, sát khí trên mặt bỗng chốc lặn đâu mất tăm, như vừa mới rồi chẳng có chuyện gì xảy ra sất, cánh tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ vuốt lọn tóc mai rối tung bên trán, thở phào mội hơi rồi nói:

-"Chúng ta giờ có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện rồi." - Nắm giữ mạng sống Hồ Tiểu Thiên, chính là nắm giữ quyền chủ động.