Y Thống Giang Sơn

Chương 207: Công tử - Công kê (thượng)




Lúc này Mộ Dung Phi Yên đi vào viện tử, thấy tình cảnh này không khỏi ngẩn người ra, dù sao lúc bình thường một mỹ nữ dị quốc như Duy Tát cũng hiếm nhìn thấy, Mộ Dung Phi Yên tuy xuất thân từ thành đô Đại Khang phồn hoa, nhưng cũng ít gặp một nữ lang tóc xanh, mắt vàng như vậy, lại không biết Hồ Tiểu Thiên từ đâu mà câu được.

Duy Tát thấy có người đến, cuống quýt đứng dậy, đứng tại chỗ thi lễ với Mộ Dung Phi Yên.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Người một nhà cả, cô ta tên Duy Tát!
Rồi hắn xoay người qua Duy Tát dùng tiếng Anh nói:
- Duy Tát, đến phòng ta giúp ta dọn dẹp một chút, ta và Mộ Dung Phi Yên nói chút chuyện riêng.
Duy Tát gật gật đầu rồi quay lưng đi.

Mộ Dung Phi Yên nghe như vịt nghe sấm, Hồ Tiểu Thiên này đúng là thần thông quảng đại, lại có thể nói được tiếng của dị quốc, kỳ thực nàng cũng không lạ với những năng lực nhiều vô kể của Hồ Tiểu Thiên rồi.

Duy Tát đã đi, lúc này Hồ Tiểu Thiên mới kể lại lai lịch của nàng ta từ đầu đến cuối cho Mộ Dung Phi Yên, nghe xong nàng cảm thấy chuyện này quả thực quá ly kì, mặc dù theo quan điểm của nàng, Duy Tát tuy là người dị quốc, nhưng cũng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, Chu Vương sao có thể nỡ tặng một đại mỹ nhân đẹp như vậy cho Hồ Tiểu Thiên.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Xem ra có người tự dưng kiếm được một món hời, nhưng chỉ sợ đêm dài lắm mộng?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô ghen à!

- Thôi đi…ngươi ư, xứng sao?
Mộ Dung Phi Yên ra mặt khinh thường .

Hồ tiểu Thiên nói:
- Nói thật, không phải ta khoe mẽ, nhưng mà lễ vật với ta mà nói chính là củ khoai nóng bỏng tay, ta nhận cũng phải nhận, không muốn nhận cũng phải nhận, ta không rõ ý đồ của Chu Vương, không chừng lúc nào đó người ta lại hối hận muốn đòi về.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ta thấy lần này Chu Vương tính sai rồi, đây là cho dê vào miệng cọp, ai nhìn thấy đồ ăn đã nuốt vào mà lại tự nhổ ra chứ.

Hồ Tiểu Thiên nghiêm mặt nói:
- Mộ Dung Phi Yên cô có thể làm nhục khí phách của ta, nhưng không thể làm nhục nhân cách của ta, ta là loại người đó sao? Chúng ta ở chung bao nhiêu lâu nay, ta đã có một chút gì khiếm nhã với cô chưa?

- Ngươi dám?
Mộ Dung Phi Yên nhướn đôi lông mày lá liễu lên.

Hồ Tiểu Thiên ha hả, cười gian, nói:
- Trên đời này thật là vẫn còn một số chuyện ta chưa dám làm.

Mộ Dung Phi Yên phát hiện ra càng ngày nàng càng trở nên không có lực uy hiếp với hắn. Hắn hoàn toàn không sợ mình nữa.

Hồ Tiểu Thiên chỉ dám trêu chọc Mộ Dung Phi Yên đến đây thôi, nếu thật sự chọc nàng giận, Mộ Dung bộ đầu khá dã man đấy, trước đây hắn đã được lĩnh giáo rồi. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đám người Hứa Thanh Liêm sao rồi?

]Mộ Dung Phi Yên nói:
- Theo chỉ dẫn của ngươi, đã nhốt toàn bộ vào nhà giam. Liễu Khoát Hải bọn họ đang trông chừng ở đó.

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Tạm thời không cần thả bọn chúng ra, nhốt mấy ngày trước đã, đợi Chu Vương và sứ đoàn rời khỏi rồi tính tiếp.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ngươi lần này bắt nhiều quan như vậy, không sợ bọn họ quay lại cắn ngươi sao?

Hồ tiểu Thiên cười lạnh nói:
- Không có một tên nào thanh liêm, chỉ cần bọn chúng tham ô ngân lượng là có thể bắt chúng. Hơn nữa lần này ta phụng lệnh Trương đại nhân hành sự, Trương đại nhân có nói nếu có bất cứ phiền phức gì, thì ông ta sẽ chống đỡ cho ta.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Có nhạc phụ tương lại làm chỗ dựa, đương nhiên không ai dám động vào ngươi rồi.

Hồ Tiểu Thiên cười ha hả:
- Đúng rồi. Ngày mốt ta phải cùng Chu Vương đi Tiếp Châu.

Mộ Dung Phi Yên kinh ngạc nói:
- Chứ không phải y và sứ đoàn Sa Gìa kia cùng đi sao?

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Ta cảm thấy trên đường sẽ không được bình an.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ngươi lo lắng giữa đường có người phục kích sứ đoàn Sa Già?

Hồ Tiểu Thiên đáp:
- Nếu không như thế, ta cũng không cần phải nóng lòng bắt hết đám người Hứa Thanh Liêm lại, chính là sợ có người báo tin cho bọn mã phỉ ở núi Thiên Lang.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ngươi điều động binh tướng, địa hình ngóc ngách ở núi Thiên Lang gần như là ngươi đã lục soát hết rồi, chắc sẽ không phạm sai lầm đâu. Chỉ có điều sau khi chúng ta đi tới Tiếp Châu, ai sẽ quản thế cục ở Thanh Vân?

Hồ Tiểu Thiên hướng hai mắt về Mộ Dung Phi Yên, nàng ta lập tức hiểu được ý hắn, kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn ta ở lại Thanh Vân.

Hồ Tiểu Thiên chậm rãi gật đầu nói:
- Bên trong huyện Thanh Vân, người ta tin tưởng nhất là cô. Chúng ta không thể cùng lúc rời đi, Chu Vương bắt ta cùng gã đi Tiếp Châu, ta không thể không đi. Một khi ta rời khỏi, là thành Thanh Vân sẽ có biến động, nên ta buộc phải để cô ở lại giúp ta chủ trì cục diện, có Liễu Khoát Hải giúp cô, còn có lệnh bài của Trương Đại nhân cho ta, không lo lũ quan kia không nghe lời cô, nếu thực sự gặp phải rắc rối, cô hãy đi tìm Tiêu Thiên Mục ở Hồng Liễu Trang, y nhất định sẽ giúp cô.

Mộ Dung Phi Yên yên lặng gật gật đầu.

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Lần này ta đi Tiếp Châu nhiều nhất là mười ngày sẽ trở lại.

Mộ Dung Phi Yên cắn cắn môi anh đào, sau khi rời khỏi kinh đô Đại Khang, hắn và nàng vẫn chưa rời xa nhau quá lâu, tuy rằng hàng ngày nhìn hắn không vừa mắt, nhưng đột nhiên nghe tin phải rời xa hắn, trong lòng lại có chút luyến tiếc. Nàng hạ giọng nói:
- Nếu không có ta ở bên cạnh, nếu như bọn mã tặc đánh tới, ngươi ứng phó như thế nào?

Hồ Tiểu Thiên cười nói::
- Ta đã làm đủ phương sách phòng bị, ven đường đều có người hộ vệ, mã tặc có trốn cũng trốn không kịp, làm sao mà tới giết ta được, hơn nữa ta không phải loại thư sinh trói gà không chặt, bình thường cô có dạy ta chút võ công, nếu mã tặc đến thật, vừa hay cho ta dịp tập luyện luôn.

Mộ Dung Phi Yên phì cười
- Ngươi cũng dám múa cái công phu mèo cào của người ra sao, hay là để Liễu Khoát Hải đi cùng ngươi.

Hồ tiểu Thiên nói:
- Không cần, ngược lại thì Thanh Vân đang cần người, Trương Đại nhân còn để lại cho ta hai thị vệ, bọn họ có võ công thượng đẳng, lại đều phải cùng ta đi về, bên cạnh Chu Vương còn có tám gã cao thủ bảo vệ, rất an toàn, cô cứ yên tâm.

Lúc này Mộ Dung Phi Yên mới gật gật đầu.

Hồ Tiểu Thiên trở lại phòng, hắn thấy gian phòng hàng ngày vẫn hỗn độn của hắn đã được thu dọn sạch sẽ, Duy Tát đang sắp xếp bàn đọc sách, nàng nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đi vào, vội vàng khom mình hành lễ:
- Chủ nhân đã trở lại!

Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy bộ dáng hết sức lo sợ của Duy Tát thì không nhịn được cười, nói:
- Cô không cần phải hoảng hốt như vậy, cũng không cần phải gọi ta là chủ nhân, sau này cứ gọi ta là công tử đi.

Duy Tát bắt chước khẩu âm của Hồ Tiểu Thiên, trúc trắc nói:
- Công kê….

Hồ Tiểu Thiên không nhịn nổi bật cười, mình nói là công tử mà đến miệng cô ta lại biến thành công kê, hắn kiên nhẫn sửa lại:
- Công tử!

- Công kê….

Sửa đến ba lần mà cũng không sửa được khẩu âm cho Duy Tát, Hồ Tiểu Thiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cam chịu, công kê thì công kê, dầu gì thì cũng không thay đổi giới tính của ta. Hắn hạ giọng nói:
- Cô đi tìm cô nương Mộ Dung Phi Yên ở phòng bên, cô ấy sẽ giúp cô sắp xếp chỗ ở.

Duy Tát cắn cắn môi, không ngờ vị công tử này đúng là một chính nhân quân tử, nàng ta gật gật đầu, rồi quay người rời đi.

Hồ Tiểu Thiên lại nghĩ ra một chuyện:
- Duy Tát!

Duy Tát dừng bước, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi, còn tưởng rằng Hồ Tiểu Thiên lại đổi ý.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lần này cô đi cùng sứ đoàn đến, bên trong sứ đoàn có những nhân vật quan trọng nào?

Nghe thấy là chuyện này Duy Tát mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đôi lông mày vàng hơi nhíu lại, nghĩ một lát mới nói:
- Ma Sa Lợi đại nhân là người dẫn đoàn tới, còn những người khác thì tôi không biết, nhưng mà….
Nét mặt nàng ta lộ chút do dự.

Hồ Tiểu Thiên nhạy bén nhận ra sự thay đổi trên nét mặt nàng, mỉm cười an ủi nói:
- Không cần phải gấp, cô từ từ nói.

Duy Tát nói:
- Có lẽ là còn một nhân vậy quan trọng nữa, tuy tôi không biết hắn là ai, nhưng mà Ma Sa Lợi vô cùng cung kính người này, tôi đoán hắn hẳn là một thành viên trong hoàng tộc.

Hồ Tiểu Thiên ngẩn ra, chẳng lẽ lần này bên trong sứ đoàn còn có một vương tử? Chỉ là lo cho sự an toàn nên mới che giấu tung tích? Dù sao Duy Tát cũng chỉ là một nữ nô, nên nàng ta bị hạn chế trong việc hiểu rõ về sứ đoàn, Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu nói:
- Cô đi đi!

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên có quá nhiều khúc mắc, hắn biết có một người có thể giải đáp được những thắc mắc của hắn, người này chính là lão thái giám An Đức Toàn thâm sâu khó lường, chỉ có điều An Đức Toàn hành tung bí hiểm, từ sau khi thoáng nhìn thấy lão ở Vạn Phủ, đến này vẫn chưa xuất hiện, giống như lão còn có Tịch Nhan, Tịch Nhan và cả đám cô nương theo nàng ta đều biến mất ở Thanh Vân, giống như bị bốc hơi. Đám người này rốt cuộc đã rời khỏi Thanh Vân, hay là vẫn ẩn nấp ở đâu đó, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện? so với đám mã tặc mà hắn đã chuẩn bị phòng vệ đầy đủ để đối phó, thì điều làm Hồ Tiểu Thiên lo lắng hơn cả là Ngũ Tiên Giáo thần bí.

Huyện Thanh Vân hết thảy đều không có gì bất thường ngoại trừ cảnh giới nghiêm mật hơn xưa, sau khi Hồ Tiểu Thiên được toàn quyền cai trị Thanh Vân, cuộc sống của lão bá tánh không bị nhiều ảnh hưởng, hắn đã bố trí một trăm binh sĩ bảo vệ cho Chu Vương và sứ đoàn, thuộc hạ đều được bố trí quanh Vạn phủ. Đương nhiên tất cả cũng chỉ là tạm thời, sáng sớm ngày mai Chu Vương sẽ rời khỏi cùng sứ đoàn Sa Già, toàn bộ huyện Thanh Vân sẽ hộ tống họ tới biên giới phía nam Thanh Vân, bên huyện Hồng Cốc cũng có một trăm hộ vệ thay nhau bảo vệ bọn họ như vậy, hộ tống Chu Vương tới cầu Vĩnh Tế qua sông.

Sáng sớm Hồ Tiểu Thiên đã cho Liễu Khoát Hải đưa tin đến Hồng Liễu Trang, thông báo tình hình hắn đang nắm giữ cho hai huynh đệ kết nghĩa, Chu Mặc và Tiêu Thiên Mục sẽ dựa vào kế hoạch mà điều chỉnh, bọn họ sẽ phụ trách theo dõi hướng hành động của bọn mã tặc núi Thiên Lang, tạo thành tuyến bảo vệ đầu tiên cho Chu Vương và sứ đoàn Sa Già.

Duy Tát là người dậy sớm nhất, lúc Hồ Tiểu Thiên tỉnh giấc thì nàng ta đã dọn vườn, tỉa hoa rồi, còn chuẩn bị cả bữa sáng.

Trong viện rực rõ hẳn lên, Hồ Tiểu Thiên dường như không tin vào mắt mình, thật không ngờ năng lực của cô nàng này thật không nhỏ, Duy Tát từ phòng củi bước ra, nước mắt đầm đìa trên mặt, nhưng nàng ta không phải là vì đau lòng, mà là chưa quen bếp nấu ở nơi xa lạ này, mất đúng hai tiếng đồng hồ mới làm xong bữa sáng, vừa rơi nước mắt vừa ho, nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên thì vội vàng chào:
- Công kê, chào buổi sáng!


Hồ Tiểu Thiên dở khóc dở cười, xem ra đầu lưỡi cô nàng không có cách nào vuốt thẳng ra rồi:
- Chào buổi sáng!

Duy Tát nghiêng đầu qua chỗ khác ho hai tiếng:
- Tôi chuẩn bị bữa sáng cho công kê rồi, khụ khụ…

Lúc này Mộ Dung Phi Yên cũng đi tới, cái khác thì nàng nghe không hiểu, nhưng mà cái cách gọi công kê nghe ra lại thân mật vô cùng, nàng châm biếm chọc Hồ Tiểu Thiên:
- Hồ công kê, chào buổi sáng!