Y Thống Giang Sơn

Chương 104: Đánh bậy đánh bạ (hạ)




Hết thảy quay về yên lặng, Hồ Tiểu Thiên chẳng biết lúc nào đã ngủ thật say. Sáng sớm ngày thứ hai, cửa tù thất bên cạnh đã được mở ra, có người gọi: "Cổ Đức Vượng, người nhà ngươi tới bảo lãnh cho ngươi rồi."

Lúc này, Hồ Tiểu Thiên mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, đã thấy bóng Cổ Đức Vượng chậm rãi đi ra tù thất. Thấy vậy, Hồ Tiểu Thiên đi vào trước hàng rào, nói với lính canh ngục: "Đại ca, phiền toái nói giúp ta một tiếng, mọi người đã bắt nhầm người rồi, ta không làm gì cả."

Cái kia lính canh ngục hung dữ trợn mắt lên nói: "Bớt nói nhảm đi, ngoan ngoãn ngồi xuống cho lão tử!"

Hồ Tiểu Thiên không biết làm thế nào, chỉ đành ngồi xuống. Hán tử râu quai nón Chu Bá Thiên nhìn hắn nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi phạm vào chuyện gì?"

Hồ Tiểu Thiên cười khổ nói: "Ta vừa đến trấn Thanh Vân, tối hôm qua chẳng qua là quay về khách sạn muộn, thế mà lại bị hai tên bộ khoái bắt đến nơi này." Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, tiện thể thăm dò tình hình trong ngục đã.

Đối với sự tình này, dường như Chu Bá Linh đã thấy nhiều rồi, hắn lạnh nhạt nói: "Việc này nhỏ thôi, ở đây thường xuyên xảy ra, đã trở thành một loại thủ đoạn vơ vét của cải của đám nha dịch rồi. Chỉ cần người nhà ngươi giao đủ bạc liền có thể ra ngoài."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Thế nhưng ta không làm chuyện xấu."

Chu Bá Thiên cười lạnh nói: "Thế đạo này đâu còn phân chia rõ ràng tốt xấu gì nữa chứ!"

Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ trong lòng, ngươi cũng đâu phải người tốt chứ. Lão tử vừa mới vào, mọi người dù gì cũng là bạn trong ngục với nhau, ngươi không có chút tình nghĩa thì thôi, lại còn bày mưu đặt kế để người ta đập ta một trận nữa chứ. Ài, bây giờ cái eo lão tử còn đau đây này.

Chu Bá Thiên nói: "Ngươi có phải đang nghĩ ta cũng không phải người tốt không?"

Hồ Tiểu Thiên bị hắn nói trúng tim đen, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận: "Ta xem Chu đại ca mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, rõ ràng là người trung hậu nhân nghĩa!"

Chu Bá Thiên còn không nói gì thì một tên tù phạm bên cạnh đã nghe không nổi nữa, đứng dậy chỉ vào Hồ Tiểu Thiên mắng: "Tiểu tử, ta thật sự chịu không nổi mấy lời nịnh hót của ngươi nữa!"

Hồ Tiểu Thiên cho rằng đối phương lại muốn quần đấu với mình, bèn cười nói: "Vị huynh đài này, lời của ta đều là lời nói thật, chẳng lẽ ngươi không cho là như vậy? Chẳng lẽ tướng mạo Chu đại ca không đủ đường đường chính chính? Làm người không đủ trung hậu nhân nghĩa?"

"Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi nói hươu nói vượn. . . Rõ ràng là một tên nịnh hót!" Tù phạm kia bị Hồ Tiểu Thiên nói, tức tới mức hai mắt trợn trừng, đáng tiếc là y lại không giỏi ăn nói, ngọng nghịu mãi vẫn không cãi lại được Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi nói ta nịnh hót, chẳng phải là có ý nói Chu đại ca là ngựa, ngươi thật sự là không phải người tốt a!"

"Ta nhất định phải đánh ngươi nhừ tử mới được..." Tù phạm kia lao lên.

Hồ Tiểu Thiên nhìn qua dáng người thấp bé của y, thầm nghĩ nếu thực sự một chọi một thì mình cũng chẳng e sợ gì, không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất mới là lạ. Chẳng qua lúc này địch nhiều ta ít, động một chút là bị bọn họ đánh tập thể ngay. Hồ Tiểu Thiên lườm lườm xung quanh, thấy nét kích động trong mắt mấy tên tù phạm còn lại, trong nội tâm không khỏi có chút hối hận, một phút nhanh mồm nhanh miệng vừa rồi xem ra sẽ đổi lại một phen đau nhức da thịt đây. Gia hỏa này vừa cân nhắc xem nên phản kháng hay là nên ôm đầu che mặt ngồi xuống góc tường để phòng thủ thì đột nhiên, Chu Bá Thiên lên tiếng: "Lúc này, mọi người đã trên một chiếc thuyền rồi, Vương Kim Quý, Hồ Tiểu Thiên, các ngươi có mâu thuẫn gì thì tự giải quyết đi, đừng liên lụy tới các huynh đệ khác."

Hồ Tiểu Thiên không có nghe lầm, Chu Bá Thiên không phải khuyên bọn họ biến chiến tranh thành tơ lụa, mà là để cho hai người bọn họ đơn đả độc đấu với nhau. Tại gian tù thất này, lời của Chu Bá Thiên có thể quyết định tất cả, y vừa nói xong thì những tù phạm còn lại lập tức lui xuống.

Tên tù phạm xúc động kia, cũng chính là Vương Kim Quý nghe vậy, lệ khí trên mặt cũng biến mất. Y không phải kẻ ngu, vừa thấy Hồ Tiểu Thiên cao hơn mình một cái đầu, thể trọng cũng chẳng ngang nhau, nếu đơn đả độc đấu nhất định sẽ bị đối phương đánh cho tơi bời. Tối qua chẳng qua là mọi người cùng đánh nên y mới dám xông lên đánh hôi mấy quyền mà thôi. Bình thường trong phòng giam này, kẻ hay gây náo động nhất là y, mà kẻ hay nịnh hót nhất cũng là y. Vậy nên vừa nghe Hồ Tiểu Thiên vuốt mông ngựa, y mới tức giận như vậy, bởi y cảm giác Hồ Tiểu Thiên đã đoạt lấy công việc của mình.

Hồ Tiểu Thiên đưa mắt nhìn Chu Bá Thiên, rồi liếc sang những người khác. Khi chắc chắn Chu Bá Thiên không lừa dối mình thì hắn nhe răng cười, chậm rãi đi về hướng Vương Kim Quý. Cỗ tức này hắn đã nghẹn từ tối qua đến giờ, hôm qua lão tử bị bọn ngươi vây đánh, chỉ bằng kẻ không có mấy cân lạng như ngươi cũng dám đạp lên mặt ta, thù mới hận cũ, ta hôm nay muốn cùng tính một lượt.

Trong lòng Vương Kim Quý đã muốn lui lại, thế nhưng bây giờ hắn không thể làm vậy được. Trong phòng giam này, hắn vốn dĩ là kẻ mà ai cũng có thể xem thường, vất vả lắm mới có người mới tới, lại cũng muốn đạp mình xuống. Không ngờ lão Đại cũng không nói chuyện giúp mình, lại để cho tiểu tử kia và mình đơn đả độc đấu. Hôm nay đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao vậy. Nghĩ thế, Vương Kim Quý liền kiên trì xông tới, trong miệng gào lên: "Tiểu tử, nếu như lúc này ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng." Tiếng càng vang càng chứng tỏ hắn đang chột dạ.

Hồ Tiểu Thiên cũng không nóng lòng lao tới, hắn đợi cho y cách mình khoảng ba bước thì mới tung một đấm, nện thẳng vào mặt Vương Kim Quý, ra quyền gọn gàng linh hoạt, tuyệt không lưu tình. Lại nói tối qua lúc vây đánh chính mình, tên này ra tay vô cùng tàn nhẫn nên một quyền này hắn tính cả vốn lẫn lời luôn.

Vương Kim Quý bị Hồ Tiểu Thiên nện cho một quyền liền ngã lăn xuống đất, trên mặt hiện lên một dấu quyền ấn đỏ thẫm, nước mắt nước mũi chảy ra, kêu thảm thiết nói: "Các huynh đệ. . ."

Vài tên tù phạm xung quanh nghe vậy đều nhìn qua Chu Bá Thiên, chỉ thấy y lười biếng ngáp một tiếng nói: "Được rồi, đều là huynh đệ trên một thuyền cả, kinh động đến cai ngục sẽ không tốt lắm đâu."

Lời y vừa nói xong, quả nhiên đã có hai tên lính cai ngục đi tới, một người trong đó cất giọng nói: "Ai là Hồ Tiểu Thiên?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Là ta!"

Tên cai ngục kia nói: "Người nhà ngươi tới đây bảo lãnh cho ngươi rồi."

Hồ Tiểu Thiên vui mừng quá đỗi, cuối cùng những dày vò của mình cũng đã chấm dứt. Những phạm nhân cùng phòng đều nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, chỉ có Chu Bá Thiên là chẳng thay đổi chút nào. Hồ Tiểu Thiên cảm giác Chu Bá Thiên này không giống người thường, khí chất này không phải một tên thảo mãng có được, phải nói là trên người y có một loại khí chất hào phóng anh hùng khí khái. Hồ Tiểu Thiên tuy rằng không phải kẻ anh hùng gì, thế nhưng đối với loại người này, hắn đều có chút thưởng thức. Hơn nữa trong phòng giam này, y lại chưa từng ra tay đánh hắn, tuy rằng trong trận đấu đó, y chính là người khởi xướng. Nghĩ vậy, Hồ Tiểu Thiên đi tới trước mặt Chu Bá Thiên, cười nói: "Chu đại ca, ta đi đây."

Lúc này, Chu Bá Thiên mới quay đầu lại, nhìn thẳng vào Hồ Tiểu Thiên, thấp giọng nói: "Ngươi là người kinh thành!"

Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, nhớ tới khẩu âm của Chu Bá Thiên cũng ở Kinh Thành bèn hỏi: "Chu đại ca cũng vậy phải không?"

Chu Bá Thiên nói: "Tạm biệt!" Nói xong hắn lại quay đầu nhìn vào tường, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Đối với nhà giam này, đương nhiên Hồ Tiểu Thiên không có chút nào lưu luyến cả, sau khi lính cai ngục ra khỏi tù thất, hắn mới tò mò hỏi: "Hai vị nha sai đại ca không dẫn ta lên công đường sao?"

Hai tên cai ngục kia dường như đã nghe qua vô số chuyện cổ quái, nhìn qua Hồ Tiểu Thiên rồi đồng thời nở nụ cười, một người trong đó nói: "Ngươi muốn đi công đường ư?"

Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng lắc đầu, tình cảnh hôm qua Cổ Đức Vượng và Cổ Lục sau khi lên công đường trở về, hắn vẫn nhớ rõ mồn một. Huyện Lệnh Hứa Thanh Liêm đánh mỗi người mười gậy, lại phạt một số tiền mới chịu thả về. Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên mới tới trấn Thanh Vân này, thế nhưng cũng hiểu Huyện Lệnh Hứa Thanh Liêm này đã coi việc thăng đường như một con đường phát tài, ăn hối lộ cả nguyên cáo và bị cáo, đây chính là nguyên nhân thực sự của việc quanh năm không ai kích trống kêu oan.

Đến bảo lãnh Hồ Tiểu Thiên là Mộ Dung Phi Yên và lão bản Phúc Lai khách sạn Tô Quảng Tụ. Tô Quảng Tụ đến đây là vì y là người địa phương, tình hình trong nha môn y cũng có phần quen thuộc. Một nguyên nhân nữa là Hồ Tiểu Thiên là khách trong khách sạn của y nên y cần đến để làm chứng.

Kỳ thực Hồ Tiểu Thiên cũng chẳng phạm sai lầm gì cả, đám bộ khoái kia bắt người cũng chỉ dùng hai từ khả nghi mà thôi, còn mục đích chính thức vẫn là kiếm tiền. Mộ Dung Phi Yên và Lương Đại Tráng lấy tất cả số bạc còn lại ra mới đủ mười lăm lượng để cứu Hồ Tiểu Thiên ra khỏi ngục giam. Bọn họ cũng không để lộ ra thân phận thực sự của Hồ Tiểu Thiên, bởi dù sao thì chuyện này cũng không biết có phải Hồ Tiểu Thiên cố ý gây ra hay không nên cần chờ hắn ra ngoài rồi nói sau.

Cho tới bây giờ, Mộ Dung Phi Yên cũng chưa từng hé răng nói về thân phận của Hồ Tiểu Thiên, còn Lương Đại Tráng không đến đây là vì Mộ Dung Phi Yên sợ gã xúc động làm chuyện xấu.

Lúc Hồ Tiểu Thiên đi ra phòng giam, mặt trời mới mọc lên từ hướng đông, tỏa ra ánh nắng có chút chói chang, làm cho trong lúc nhất thời, hai mắt tên này không thích ứng kịp, bèn nheo mắt lại rồi lấy tay che lại lông mày, vừa thấy Mộ Dung Phi Yên và Tô Quảng Tụ đứng ở đằng trước, Mộ Dung Phi Yên lúm đồng tiền như hoa, nụ cười điềm tĩnh động lòng người, làm cho cỗ tức giận trong lòng Hồ Tiểu Thiên tan thành mây khói, nổi giận với một mỹ nữ nói thì dễ, làm mới thực sự khó.

Mộ Dung Phi Yên nói: "Làm hại chúng ta lo lắng một đêm, ngươi ngược lại là tiêu diêu tự tại."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Bây giờ ta mới hiểu cái gì gọi là ác nhân cáo trạng trước rồi."

Mộ Dung Phi Yên đi tới trước mặt hắn, vừa thấy dấu máu ứ đọng trên mặt liền hỏi: "Ngươi bị đánh?" Nói đến đây lại nhịn không được bật cười, nghiệm chứng luôn câu đa số người vui vẻ đều là cười trên sự đau khổ của người khác. Đến Mộ Dung Phi Yên cũng chẳng hiểu tại sao vừa thấy bộ dạng xui xẻo của Hồ Tiểu Thiên nàng đều không nhịn được muốn bật cười. Lúc trước Hồ Tiểu Thiên mất tích làm nàng cười không nổi thì giờ này thấy Hồ Tiểu Thiên bình an vô sự đứng trước mặt mình, tảng đá trong lòng nàng mới bỏ xuống được.

Tô Quảng Tụ nói: "Hồ công tử, Mộ Dung cô nương, nơi đây không phải nơi ở lâu, chúng ta hãy về khách sạn rồi nói tiếp."

Ba người cùng trở về khách sạn Phúc Lai, lúc đi qua nhà giàu nhất trấn Thanh Vân, Vạn gia, thì thấy một lang trung đeo hòm thuốc bị người bên trong đuổi ra. Vài tên gia đinh kia còn như lang như hổ, đã đuổi lang trung kia ra còn không tính, lại còn đuổi theo đạp một cước làm cho lão ngã lăn xuống đất, mấy thứ bình lọ trong hòm thuốc lăn ra đầy đất.