Thời gian: tháng chín Huệ Tông năm thứ ba
Địa điểm: Tụ Anh Đường
Thành viên tham dự hội nghị: Dương Tiêu, Phạm Diêu, Tạ Tốn, Ngũ Tán nhân, Hồ Thanh Ngưu
Dương Tiêu: sự việc nhà Sư Vương, tất cả mọi người đã biết
Phạm Diêu: Vi Bức Vương nằm trên giường hai tháng, hiện thời tỉnh lại trì trì độn độn, cái gì cũng không nhớ rõ, ngay cả việc trong giáo đều không rõ ràng lắm. (Chu Điên: thí!)
Hồ Thanh Ngưu: một ngày kia hắn nhìn thấy thi thể cháy khô, liền tẩu hỏa nhập ma ngay tại đó. Ta đã dùng hết tuyệt kĩ cả đời, hắn có thể chống đỡ đến bây giờ đã tính ông trời chiếu cố. Nếu không quên, khó đảm bảo… Ai, tình ái vốn không bền vững a…
Dương Tiêu: Thành Côn tuy là sư huynh Dương phu nhân, nhưng việc ác giết người mất nhân tính thế này, chúng ta tuyệt không thể tha mạng cho hắn.
Tạ Tốn: tả sứ, chuyện Thành Côn, ta tự tay làm, không nhọc các vị giáo hữu giúp đỡ.
Dương Tiêu: cũng tốt (Chu Điên: Thí khá lắm!) Long Vương tự tiện ra giáo, Ưng Vương bỏ đến Giang Nam, hiện thời Sư Vương Bức Vương gặp đại nạn này. Giáo ta thiếu bốn vị Pháp Vương, chỉ sợ có loạn. (Chu Điên: kẻ loạn chính là ngươi! Lãnh Khiêm: câm miệng)
Bất Đắc: Vi huynh hiện thời một thân lâm bệnh. Chuyện của Lâm cô nương, chúng ta tạm thời đừng nói cho hắn.
Bành Oánh Ngọc: Đúng vậy. Tạ Pháp Vương nếu xuống núi báo thù, Pháp Vương đương nhiệm chỉ còn một mình Bức Vương. Hiện thời thời buổi rối loạn, đợi khi giáo chủ trở về, chúng ta lại nói cho hắn. Hết thảy lấy đại cục làm trọng.
Tạ Tốn: không, cái gì đều đừng nói, một mình ta là đủ rồi. Để hắn ở lại đỉnh Quang Minh đi.
Chu Điên: (nổi giận) Thí! Thí! Con mẹ nó! ! Cái gì đều quên, cái gì một người báo thù, cái gì lấy đại cục làm trọng, ta nhìn sắc mặc các ngươi kia đều ghê tởm buồn nôn! Vi Nhất Tiếu có phải cái dạng này không? Mệt hắn còn mang theo cái nhẫn đồ bỏ kia! Tiểu Lâm tử…Nàng, hổ phách của nàng đều hỏa táng! Nàng liền chết không như thế? !
Lãnh Khiêm: Chu Điên! Bọn ta đều biết!
Chu Điên: Ta nhìn bọn họ cũng không biết! Thành Côn là sư phụ Tạ Tốn, hiểu không, một mình Tạ Tốn căn bản đánh không lại hắn, không cùng con dơi, làm sao có thể báo thù lớn?
Tạ Tốn: hiện tại đánh không lại, tương lai có thể đánh được. Ba năm không được thì năm năm. Năm năm không được thì mười năm, cho dù ta hóa thành lệ quỷ, cũng muốn cắn hắn cùng xuống địa ngục.
Phạm Diêu: Hồ Thanh Ngưu đã nói thật rõ ràng, lấy tình nghĩa hai vợ chồng hắn, Bức Vương nếu nhớ lại việc này, không điên cũng tìm chết. Chu Điên, ngươi liền muốn xem hai bọn họ cùng đi?
Chu Điên: ta mặc kệ! Nàng, nàng cười nói khi trở về làm thịt hầm mời ta… Sẽ không chết! Người sẽ không chết! Vi Nhất Tiếu dám quên nàng, ta là cái thứ nhất liều mạng với ngươi! Các ngươi không nói ta nói!
Tạ Tốn: (hai mắt đỏ máu) Nói, nói, nói cái gì? Ngươi nói với hắn cái gì? Nói nàng bị ác tặc cưỡng hiếp, tứ chi thiêu trọi? ! Nói nàng bị mổ bụng moi tim, con trong bụng còn chưa thấy ánh mặt trời liền bị hại chết sao? ! ! !
Trương Trung: (ôm đầu) Đừng nói nữa! Tất cả đừng nói nữa …
… …
… …
Dương Tiêu: tốt lắm, nếu đa số đều đồng ý không nói cho Bức Vương (Chu Điên: ta không đồng ý!), chúng ta đây cần quét sạch hết dấu vết Vi phu nhân lưu lại. Bằng không Bức Vương nhìn vật nhớ người, nói không chừng liền có thể nhớ ra cái gì.
Trương Trung: ngươi nói quét sạch cái gì?
Dương Tiêu: quét sạch tất cả những gì Vi phu nhân lưu lại trên đời. Một lửa thiêu hết, quần áo trang sức, ngay cả nhẫn của Bức Vương cũng không thể lưu lại.
Trương Trung: (lửa giận) Dương Tiêu! Ngươi dám lặp lại lần nữa! Nàng đã chết, người cũng đã quên, nhưng ngươi không thể lau đi tất cả những gì chứng minh nàng từng sống.
Dương Tiêu: thiết quan đạo nhân, ngươi vừa rồi đã đồng ý, lúc này lại tranh cãi cái gì?
Trương Trung: tranh cái gì? Ngươi tên súc sinh bạc tình bạc đức biết ta tranh cái gì! (nổi điên)
Chu Điên: không sai! (giống như trên)
(Tả sứ cùng Ngũ tán nhân trở mặt, trong loạn đấu Dương Tiêu đánh nát vai trái Trương Trung)
… …
… …
Tháng 9 Huệ Tông năm thứ ba, Quang Minh tả sứ Dương Tiêu hạ lệnh quét sạch chứng cứ Vi phu nhân trên đời. Mọi người Minh Giáo, không kể chức vị cao thấp, không được nhắc tới bất cứ sự việc gì liên quan đến Vi phu nhân, nếu vi phạm chặt một tay đuổi ra khỏi giáo.
---
Đảo Băng Hỏa
Trương Vô Kỵ (còn nhỏ): Nghĩa phụ, ta cảm thấy người này không anh hùng bằng người. Người nhớ được huyết hải thâm cừu, hắn lại cái gì cũng quên hết.
Tạ Tốn: con còn nhỏ, có một số việc, không trải qua sẽ không hiểu được. Có đôi khi, ta không biết, nhớ được rõ ràng như ta càng thống khổ, hay như hắn cái gì cũng chưa lưu lại, cái gì cũng không biết càng thống khổ hơn.
Vô Kỵ: Hắn đều quên hết, làm sao có thể lại đau?
Tạ Tốn: những gì khắc vào trong xương cốt, làm sao có thể quên không còn một mảnh? Thời điểm chân chính không còn gì, chỉ có sau khi chết. Tứ đệ ta, hắn cả đời rốt cục không vui vẻ.
Vô Kỵ: Nghĩa phụ, các người không khuyên hắn tìm thê tử sao?
Tạ Tốn: chim chặt đứt cánh, làm sao còn tìm được? Nàng kia, chúng ta đều hiểu.
Vô Kỵ: Nếu con ước định cùng người cả đời không quên, vĩnh viễn không chia rời, người này nếu chết, con liền chết cùng nàng.
Tạ Tốn: nếu con ước định cùng người trong thiên hạ, nhất định phải cứu bọn họ khỏi bể khổ thì sao? Nếu con từng thề, nên vì thiện trừ ác, cho dù liệt hỏa đốt người cũng không lùi bước thì sao?
Vô Kỵ: … Con không biết… Này so với chết càng khó hơn.
Tạ Tốn: không sai, chết là dễ dàng nhất. Thiên hạ mọi người đều sẽ chết. Hắn khi đó không chết, chịu được nỗi khổ này, so với ta mạnh hơn rất nhiều.
Vô Kỵ: Nghĩa phụ người cũng không có chết a.
Tạ Tốn: Ta không chết, nhưng cũng thất ước, hai mươi năm phí hoài, một chuyện cũng không thành, chỉ vì tìm Thành Côn báo thù. Vì nhân thế, gắng lo ưu…Lời thề khi đó a…Tứ đệ ta, cũng là luôn nhớ được, làm được.
---
Đỉnh Quang Minh
Dương Bất Hối (còn nhỏ): phụ thân, con dơi thối kia luôn nói năng lỗ mãng với ngài, âm dương quái khí, sao ngày chưa bao giờ trừng trị hắn?
Dương Tiêu: phụ thân đã từng thực xin lỗi hắn, hiện tại nhớ tới việc này, cũng sẽ không nổi giận.
Dương Bất Hối: Ta không tin! Phụ thân chưa bao giờ làm sai, nhất định là con dơi thối không tốt!
Dương Tiêu: năm đó, ta cũng cho rằng ta sẽ không làm sai … Hiện nhìn con, lại cảm thấy sai thật … (vuốt vết bớt lửa sau gáy Dương Bất Hối)
Dương Bất Hối: phụ thân, là lỗi sao?
Dương Tiêu: Mẹ con để lại con cho ta. Nàng mất, ta nhìn con, lòng luôn ấm áp. Mà ta năm đó quét sạch sẽ như vậy, cái gì cũng chưa lưu lại cho hắn…
Dương Bất Hối: cho nên hắn hiện tại luôn lạnh?
Dương Tiêu: Không sai, không sai…
---
Hào Châu
Trước ngày Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược đại hôn
Chu Điên: Bất Đắc, tất cả mọi người đều vô cùng cao hứng chuẩn bị hôn sự cho giáo chủ, ngươi làm sao vẻ mặt như mẹ chết?
Bất Đắc: Ai, năm đó, bọn họ hai người ở Hào Châu này thành hôn. Chiếc túi to kia của ta cũng là hai người họ khi đó đưa, hiện thời cũng nát,…
Chu Điên: này còn nói làm chi, nhiều năm như vậy hắn còn chưa nhớ tới nàng, ta giờ đã biết, thề nguyền cái gì đều thúi lắm.
Bất Đắc: Chu Điên, ngươi còn chưa tha thứ hắn? Ngươi xem hắn qua vài chục năm, nào có một ngày thống khoái qua. Năm đó khách nhân không khí hôn lễ vui mừng, Hồ Thanh Ngưu, Vương Nan Cô, còn có muội tử Thanh Dương đáng thương của hắn, hiện thời tất cả đều chết thảm, cảnh còn người mất mọi chuyện
như vẫn còn đó a.
Bành Oánh Ngọc: Vi huynh hai ngày này càng ngày càng quái, thấy nến đỏ đèn lồng liền si ngốc , chân đều không động, chỉ sợ trong đại lễ xảy ra sự cố.
Lãnh Khiêm: để hắn đi đâu đi
Bất Đắc: Lãnh huynh nói rất đúng, để ta xin giáo chủ phái hắn đi, lấy thứ này thứ kia cũng tốt, truyền tin cũng được, tóm lại đừng để hắn ở đây ngốc thương tâm.
.
.
.
(Trước hôn lễ) “Trương Vô Kỵ sợ Trần Hữu Lượng, Tống Thanh Thư gian tâm chưa đạt, thừa cơ làm hại, tức thời phái Vi Nhất Tiếu lấy cớ tạ lễ lên núi Võ Đang, dặn hắn lên Võ Đang bái kiến Trương Tam Phong… (Trích Ỷ Thiên Đồ Long ký)