Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 24: Du hành kênh đào




Lúc rời thành nhỏ đã vào đầu xuân, băng tuyết tan, vạn vật hồi sinh, Lâm Nhất Tần ngồi Wild Boar sức sống bừng bừng, vui vui vẻ vẻ.

Động vật loài mèo khổ lớn Tạ Tốn về nhà ôm đứa nhỏ, trong xe cũng rộng ra không ít, vì thế Lâm Tiểu Tiên vào chợ mua năm sáu con gà sống, hai con vịt, ba chim cút cùng bốn thỏ tuyết đặt sau xe là kho máu dự phòng khẩn cấp cho Vi Nhất Tiếu.

Nhất thời tiếng chói tai oa oa cạc cạc lẫn lộn, các loại âm điệu bắt đồng biến Wild Boar thành vườn bách thú.

Vi Nhất Tiếu cũng không sợ ảnh hưởng hình tượng cao thủ, nói mua gà liền mua gà, bảo chuyển vịt liền chuyển vịt, hoàn toàn biến thành ‘con dơi’ 5 tốt trăm y ngàn thuận.

(5 tốt: dựa vào ‘Kim cương vương lão ngũ’: người đàn ông lí tưởng trong lòng các cô gái, 'con rể vàng' trong lòng cha mẹ vợ)

Nhưng chỉ cần hắn hứng trí liếc mắt một cái, mấy loài động vật huyên náo kia nhất thời im lặng không tiếng động cúi đầu lui thân, tận lực thu nhỏ thành một khối, cơ hồ có thể thấy rõ mồ hôi lạnh cùng hắc tuyến trên đầu chúng nó.

Bạn học Tiểu Lâm không khỏi cảm thán bản năng của động vật thật sâu sắc, một ánh mắt thôi cũng đủ biết ai là thiên địch.

Trong tiếng gà gáy vịt kêu, chặng đường đi chung của hai người lại lần nữa bắt đầu.

Lần này khởi hành, Lâm Nhất Tần cũng không xem bản đồ du lịch tự chế mà nhằm thẳng hướng đông mà đi.

Nhà nàng ở gần kênh đào Sơn Đông. Xuyên qua đã hơn tám chín tháng du đãng, nàng tự an ủi bản thân đang du lịch đường dài, cứ ăn chơi không công tác là cơ hội nghỉ ngơi khó có được.

Nhưng mấy tháng trôi qua, ý nghĩ nhớ nhà ngày càng sâu đậm. Lần này bị thương sinh bệnh, sốt cao nàng thường gọi cha mẹ, kỳ thực đã sớm mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, đã sớm thương nhớ quê nhà đến mệt mỏi.

Biết rõ thế giới này không phải nhà mình, nàng vẫn không chịu nổi muốn đến nơi cũ nhìn xem, nghĩ qua phong cảnh giống nhau cũng an ủi phần nào nỗi nhớ quê.

Bởi vậy lấy danh nghĩa du lãm kênh đào, nàng lập tức hướng phía đông mà đi.

Thực ra từ triều Tùy, kênh đào khởi điểm từ Lạc Dương, trong vùng Hà Nam hiện còn rất nhiều đoạn kênh đào, nhưng ý nàng nhất quyết muốn nhìn kênh đào vùng Sơn Đông.

Vi Nhất Tiếu hiện giờ cũng không mục tiêu gì, cùng không hỏi nàng đi đường vòng làm chi, ngoan ngoãn đi theo, chỉ canh giờ bắt nàng dừng xe nghỉ ngơi, đốc thúc nàng ăn cơm uống thuốc đúng lúc.

Đến triều Nguyên, Lạc Dương không còn là trung tâm chính trị, địa vị kinh tế Hà Nam giảm xuống. Lúc này đại đô cùng Hoa Bắc trường kì chiến loạn, kinh tế tiêu điều, không có cách nuôi sống trăm vạn dân cư và binh lính đóng quân, toàn bộ đều dựa vào nguồn thu phía nam trợ cấp.

Bởi vậy tái tu kiến kênh đào để tăng mạnh sự thống trị phía nam cùng lưu thông hàng hóa trợ giúp phương bắc.

Triều đình bỏ đoạn kênh đào ở Lạc Dương, lấy Hàng Châu làm khởi điểm, thông qua Sơn Đông đến thẳng đại đô, so với Đại Vận Hà của triều Tùy tiện lợi hơn nhiều.

Lâm Nhất Tần vừa lành bệnh, không thể ngồi lái xe cả ngày như trước, đi chút lại ngừng, được năm sáu ngày mới đến vùng Sơn Đông.

Nhưng…

Đây rốt cuộc là nơi nào?... …

Lâm Nhất Tần ánh mắt dại ra nhìn đồng ruộng mênh mông vô bờ. Những dấu hiệu kiện trúc đặc trưng đều không có, nàng cũng không phải nhà địa chất học, làm sao nhận ra nơi này địa hình thế nào? Chỉ có thể miễn cưỡng đoán được nơi đây khí hậu ôn đới lục địa.

“Nhìn cái gì? Không phải muốn xem kênh đào sao?”

“À…” Trong lòng mất mát a, nơi này quả nhiên không phải quê hương nàng.

Nhưng đến cũng đến rồi, nếu không đi xem vài bước, nhân phẩm khẳng định bị sét đánh rồi. Hai người hỏi thăm chỗ kênh đào, giấu xe cuốc bộ vào thành.

Xa xa nhìn thấy bức tường thành, đó là thành Tể Châu. Kênh đào Nguyên triều thông qua khúc sông nơi đây.

Còn chưa đến cửa thành liền thấy rất nhiều dân chúng tụ tập ngoài thành, mua trứng gà giảm giá sao? Lâm Nhất Tần thăm dò nhìn lại, thấy bốn năm Nguyên binh cao lớn vạm vỡ gác ngoài thành đang kiểm tra lộ dẫn.

Lộ dẫn chính là giấy thông hành ở cổ đại. Thời phong kiến, giai cấp thống trị quy dân chúng vào từng cụm địa phương, nười bình thường muốn rời khỏi chỗ ở khoảng trăm dặm đều phải xin quan phủ lộ dẫn. Cửa thành cấm nghiêm, xuất nhập thành đều cần kiểm tra lộ dẫn.

Lâm Nhất Tần là toàn thân xuyên qua, tự nhiên không có hộ tịch cùng hộ khẩu, cũng may còn có cao thủ theo sau, có thể vào liền vào, có thể ở liền ở, đến nay chưa từng bị bắt vì không có giấy tạm trú.

Nhưng bây giờ ban ngày sáng tỏ trước mắt bao người, cũng không nên vì đột nhập cửa thành mà đem nhân viên công vụ đánh, vì thế hai người tránh cửa thành, tìm chỗ không người, trèo thành mà vào.

Từ khi bị đồng chí tả sứ treo treo tường thành một đêm, Lâm Tiểu Tiên mắc chứng “Khủng hoảng tường thành”. Tuy biết với khinh công của Vi Nhất Tiếu, leo tường thành tuyệt đối không thất bại, nàng vẫn sợ đến mức huyết áp tăng cao, sắc mặt tái nhợt.

Vi Vi trước kia thường mang nàng đi dạo đêm khắp nơi, trèo tường không biết bao nhiêu lần, vác ngang người không khác gì vác bao tải. Hôm nay dù nàng không lên tiếng, nhưng xem sắc mặt cũng biết bị dọa không nhẹ, trong lòng nghĩ đến nàng bị địch nhân tra tấn đến mức nhát gan, tức thời cười hì hì nói:

“Nếu sợ cứ nhắm mắt vào, đứng vững”

Lâm Nhất Tần y lời, chuẩn bị làm cái bao tải nghe lời. Ai ngờ trước mắt bỗng tối sầm, Vi Nhất Tiếu thế nhưng như biểu diễn một loại khiêu vũ, mặt đối mặt ôm thắt lưng nàng.

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ: “Xem ra sinh bệnh không phải lúc nào cũng xấu, chí ít đãi ngộ khi trèo tường được nâng cao”, tức thời vô cùng cao hứng ôm chặt cổ Vi Vi.

Bạn học Tiểu Lâm sau hồi bệnh nặng gầy đi rất nhiều, nhưng bộ ngực 32C nàng tự hào đâu phải chuyện khinh thường?

Hai người thân mình ôm chặt, Vi Nhất Tiếu toàn thân cơ bắp đột nhiên căng thăng. Lúc này không rên một tiếng ôm nàng bay qua tường, nhẹ nhàng đặt nàng trên mặt đất, liền đưa tay đẩy vội Tiểu Lâm ra.

Lâm Nhất Tần tự thấy sức quyến rũ bị hao tổn, bất mãn nhỏ giọng thì thầm.

“Là ngươi ôm ta trước nha, làm gì vội vã đẩy ra…”

Tức thời phồng má thở phì phì. Bởi vậy nàng không phát hiện một Batman (người dơi) non tươi mặt nóng đến độ phun lửa đã ngang trời xuất thế.

----Ta thật ngoài ý muốn: ‘con dơi’ ngượng ngùng thật đáng yêu---

Vào thành, Lâm Nhất Tần nhớ lại di chỉ tường thành nơi quê nhà, xem xét phong cảnh thành Tể Châu.

Kênh đào xuyên suốt từ nam đến bắc toàn thành Tể Châu, lưu kinh Lương Sơn, Vấn Thượng, Gia Tường, Nhậm Thành, Trung Khu, Ngư Đài, Vi Sơn, 7 huyện khu dài chừng 230km. Kênh đào toàn bộ dài chừng 1800km, Tể Châu năm ở đoạn trung tâm, không chỉ trở thành nơi hội tụ đường thủy, khu trung tâm khống chế đường sông nam bắc, đồng thời trở thành trung tâm quản lí vận chuyển lương thực, trung tâm chính tri vùng tây nam, trung tâm kinh tế. Đến triều Minh, nơi đây phát triển thành thành thị buôn bán phồn hoa. Người Tể Châu dựa vào kênh đào mà giàu có, vì kênh đào mà xuống dốc, quả là vận mệnh gắn liền với kênh đào.

Lâm Nhất Tần biết đoạn kênh đào này được tu sửa vào triều Nguyên, vốn tưởng rằng nơi này nhờ tu kiến kinh đào mà tương đối phồn vinh, ai ngờ vào thành lại thấy xung quanh tiêu điều khó khăn. Không chỉ thấy nhà cửa tan hoang, dân chúng trong thành đều mặc áo rách đi giày nát, biểu tình chết lặng vô hồn. Đi qua đi lại đều thấy một nỗi bi thương ai oán

Nhưng kì lạ là tuy kinh tế khó khăn, không người nào mặc quần áo hoàn chỉnh nhưng lại không có khất cái (ăn mày), hơn nữa trên đường người lớn rất ít, có thì chỉ là người già cùng phụ nữ.

Vi Nhất Tiếu dần hiện ra thần sắc cảnh giác:

“Thành này thật lạ, trên đường đi không phát hiện nam tử tráng niên nào.”

Lâm Nhất Tần gật đầu nói:

“Đúng vậy. Hơn nữa ngươi có ngửi thấy mùi gì kì quái không?”

Vi Nhất Tiếu không đáp, chỉ đi càng sát bên người Tiểu Lâm, bảo hộ người bên cạnh.

Trong thành cảnh sắc bất đồng, Lâm Nhất Tần không biết nên đi hướng nào, liền hỏi người qua đường chỗ kênh đào.

Ai ngời hỏi ba người, họ đều mang vẻ mặt cổ quái quay đầu liền đi. Tiểu Lâm trong lòng thấy lạ: ‘Kênh đào cũng không phải quỷ ốc, đi xem thì như thế nào?’

Đi vòng vòng nửa ngày gặp Nguyên binh đang uống trà ven đường, Vi Nhất Tiếu tiến lên hỏi đường. Nguyên binh kia mí mắt vừa nhếch, nhìn hắn liếc mắt, nhìn Vi Vi thân hình đơn bạc, vóc dáng không cao liền khinh bỉ nói:

“Đi làm thợ khuân vác? Dạng người như ngươi ta thèm nhận?”

Lâm Tiểu Tiên nhất thời tức giận phồng má, trong lòng mắng thầm: ‘Người này nhất định bị đục thủy tinh thể, hắn (Vi Nhất Tiếu) một người đánh lại một vạn tám ngàn các ngươi (lính Nguyên).’

Vi Nhất Tiếu cũng không để ý, vẫn cười hì hì đáp lời, hỏi rõ phương hướng liền kéo Lâm Nhất Tần tránh xa. Xem nàng nhăn miệng không vui, không khỏi bật cười:

“Chỉ mới thế đã giận, về sau gặp phải kẻ ác chân chính biết làm cái gì bây giờ?”

Tiểu Lâm cả giận: “Mắt chó thấy người thấp, ngươi sao không chỉnh hắn một cái?”

Vi Vi cười nói: “Xung quanh đây không có người, chờ hắn đứng lên nhất định giận chó đánh mèo ông lão bán trà kia”

Lâm Nhất Tần không nói gì, xem ra đùa dai cũng phải tùy cảnh vật xung quanh nữa a.

Hai người càng đến gần kênh đào, mùi vị kì quái càng nặng, đến mức Lâm Nhất Tần nhíu mày. Vi Nhất Tiếu kéo nàng một chút:

“Hôm nay nhất định phải đi? Đường còn dài, không bằng nghỉ hai ngày lại đi xem đi.”

Lâm Nhất Tần trong lòng kì quái. Hai người đi lữ hành ngàn dặm, hối hả ngược xuôi trộm đạo, Vi Nhất Tiếu chưa từng ngăn nàng thử cái gì, lúc này đã gần tới đích, sao lại bảo nàng nghỉ hai ngày lại đi.

Nàng không để ý hắn, vẫn dựa theo lộ trình sớm đặt ra mà đi. Vi Nhất Tiếu khuyên không được, không nói gì đành đi theo.

Lâm Vi hai người đến nơi đào kênh, nhìn xe gỗ đẩy trên đất cứng, đá nặng chất đầy, quả nhiên lúc này đào kênh vẫn là công việc khó khăn. Hai người chỉ thấy chi chit một hai ngàn người, phần lớn đứng dưới bùn nhão cao tới thắt lưng đang vét lòng sông, số ít đẩy xe vận chuyển bùn đất cùng công cụ.

Lúc này đầu xuân, thời tiết vẫn cực kì rét lạnh, rất nhiều nơi băng tuyết còn chưa tan hết, hỗn hợp nước bùn cùng băng là thứ lạnh thấu xương cốt. Hơn ngàn công nhân đều chân trần đạp trong bùn, đông lạnh đến môi biến tím, sắc mặt trắng xanh.

Người vận chuyenr bùn đất trên đê hai tay đầy bùn pha lẫn máu, vết máu loang lổ in trên thành xe.

Bốn năm mươi kẻ thân mặc áo gấm, cua côn múa giáo chia thành mấy nhóm, thấy người nào thẳng thắt lưng nghỉ tạm, liền tiến lên quất, đá, nhục mạ liên tục, xem bọn họ không bằng gia súc.

Một nam hài chỉ khoảng mười mấy tuổi, gầy yếu, lưng chịu vào côn phù phù ngã xuống bùn không động đậy nữa.

Lâm Nhất Tần nhớ trong lịch sử ghi lại, khi triều Tùy Tùy Dương Đế tu sửa kênh đào, thợ xây trăm vạn, ngàn vạn dân công chết thảm nơi kênh đào. Từ đó đây được xem như công trình chứa huyết lệ trong lịch sử nhân loại, là trụ cột vững chắc kiên cố vì phồn vinh giàu mạnh của Trung Quốc đời sau.

Đoạn giai thoại bi thương chỉ gói gọn trong vài con số thống kê đơn giản về số người chết.

Lâm Nhất Tần nhớ đến nước sông xanh biếc, ven bờ liễu xanh rủ từng khóm trước kia, giờ phút này bị thảm trạng phá hư hầu như không còn.

Nàng biết rõ kênh đào nghìn năm qua vì quốc gia thống nhất, nam bắc trao đổi, kinh tế ven bờ phát triển, nhưng chính mắt nhìn thấy thảm trạng này, sao dám chính mình nói ra hai chữ ‘đáng giá’.

Người trước trồng cây, đời sau nhận trái

Nhưng nếu cây lá xum xuê này, dinh dưỡng hoàn toàn lấy từ thổ nhưỡng, phồn vinh ngày nay dựng nên từ vô số thi cốt tổ tiên, sao đời sau có thể an tâm bình thản mà sống?

Lâm Nhất Tần đột nhiên nghe tiếng bánh xe cô lỗ vang lên, nhìn lại, một mùi tanh tưởi thổi đến. Nàng thấy hai khuôn mặt tiều tụy, vẻ mặt chết lặng đẩy xe gỗ. Trên xe là mấy thi thể của công nhân trị thủy.

Thi thể này tứ chi gầy gò, bụng trương phình, tay chân đều thối rữa, rõ ràng là dinh dưỡng không đủ lại bị đòn hiểm tra tấn đến chết.

Nàng đột nhiên hiểu mùi kì quái tràn ngập thành là từ đầu, hóa ra từ thi thể thối rữa.

Lâm Nhất Tần đến nơi loạn thế này, người chết đã thấy vài lần, nhưng Vi Nhất Tiếu trước nay bảo hộ nàng chu toàn, chưa từng để nàng thấy thảm trạng dân chúng bị tàn sát, chỉ đứng nhìn xa xa vài hình dáng mơ hồ, này tình trạng rung động trước mắt khiến nàng cảm thấy trọng miệng một vị tanh ngọt trào lên, trước mắt tối sầm, tức đến muốn ngất.

Vi Nhất Tiếu nhanh đỡ lấy nàng, một tay để nàng tựa vào người, một tay đặt trước ngực truyền chân khí.

Lâm Nhất Tần được trợ lực, cảm xúc hoảng sợ hỗn loạn dần bình ổn, chỉ là chân tay bủn rủn không thể đứng thẳng.

Vi Nhất Tiếu cũng bị thảm trạng trước mắt làm tức giận đến nảy lửa, nhưng bệnh nàng chưa khỏi, thân thể choáng váng hoa mắt, đứng cũng không nổi, sao có thể ném nàng sang một bên mà ra tay? Hắn đành bế nàng rời xa địa ngục trần gian này, tìm khách điếm nhỏ tạm trú.