Ỷ Thiên Chi Lâm Cửu

Chương 29: Chữa thương




Trong một màn sương trắng, trước mắt xuất hiện rất nhiều nhà cao tầng đã lâu ta không thấy, ta hưng phấn nhảy dựng lên, chạy nhanh tới. Nhưng chạy được vài bước ta liền dừng lại, kiến trúc quên thuộc kia sao lại làm cho ta có cảm giác sợ hãi. Chính lúc ra đang miên man suy nghĩ, một bàn tay bắt lấy tay ta, ta kinh hãi, ngẩng đầu, hai người cảnh sát nét mặt không thay đổi đang nhìn chằm chằm ta, trước mặt ta xuất hiện một cái cồng số tám chói mắt.

"Ngươi giết người, chúng ta chính thức bắt ngươi."

"Không" ta sợ tới mức hô to, tận lực giãy dụa, lại bị cảnh sát kia đè lại, căn bản không có cách nào khác nhúc nhích."Răng rắc" một tiếng, cái khóa lạnh lùng ở trên tay ta dặt xuống, một khắc này ta tuyệt vọng, ta nghĩ muốn kêu lên nhưng không cách nào lên tiếng được.

Trước cục công an, ta nhìn thấy cha mẹ ta. Bọn họ đang đau lòng nhìn về phía ta , "Ngươi tại sao phải trở nên nhẫn tâm như vậy?" Mẹ nói, thanh âm như xé nát trái tim của ta. Ta tận lực lắc đầu, tiến lên giữ chặt mụ mụ, tay ta vừa đụng đến nàng thì nàng tận lực lùi lại, "ta không quen ngươi, ta không có một nử nhi phạm tội giết người , ta không có!"

Ta tuyệt vọng té trên mặt đất, ba mẹ không nhìn ta lại một lần, bọn họ đi rồi, không quan tâm ta . Ta muốn khóc nhưng nước mắt lại không rơi, không biết qua bao lâu, từng đợt gió lạnh thổi vào người ta làm ta sợ hãi. Ta đây mới phát giác, hai người cảnh sát kia lúc này đã không còn thấy bóng dáng.

Hướng bốn phía nhìn nhìn, chỗ này tựa hồ có chút quen thuộc, đang nghĩ tới, đột nhiên, chân bị một bàn tay bắt được, ta sợ tới mức kêu to. Phía trước có rất nhiều thi thể, đúng là những người nguyên binh bị ta giết, bọn họ thong thả đứng lên, mắt gắt gao nhìn chằm chằm ta, tứ chi ta cứng ngắc, từng bước cố gắng lùi lại.

Ta nghĩ chạy, chân lại như thế nào cũng bất động. Phía trước mặt ta một hán tử đang từ từ đứng lên, khóe miệng của hắn đang chảy máu, bụng ruột có một chổ lòi ra ngoài Hắn lung la lung lay từng bước đi hướng ta đi tới, ta che miệng, mắt trợn trừng, sợ hãi tới cực điểm.

Nam tử kia hướng ta đưa tay, nhếch môi cười, "Ta muốn ngươi đền mạng." Nói xong, tràn đầy máu đen hai tay gắt gao bốp cổ của ta, ta hô hấp khẩn trương, cảm giác hít thở không thông. Càng ngày càng nhiều guyên binh duỗi thẳng hai tay, nhào đầu về phía trước, tay chân ta đánh loạn, miệng hô to, "Cứu mạng" .

Ta mạnh mẽ ngồi dậy, nguyên lai là nằm mơ, lòng ta có sợ hãi vỗ vỗ ngực. Hoàn hảo, hoàn hảo, chỉ là một mộng. Chà mạnh mồi hôi trên trán xuống giường. Phòng trong ánh sáng có chút tối, vách tường là đất gạch gồ ghề , trên tường có treo vài cái áo tơi, đầy bùn đất , cao thấp khác nhau, nhìn chung cũng rất sạch sẽ.

Ta nhớ được, vào lúc ta tuyệt vọng nhất đã gặp được người hảo tâm này cứu giúp.

Ra khỏi cảnh của đổ nát, nhìn trời đã sáng tỏ, đại nương đang ở ngoài sân phơi quần áo, nhìn thấy ta, cười cười, "Cô nương tỉnh rồi?" Ta gật đầu.

Ống tay áo có cảm giác bị giữ chặt, ta cúi đầu xem, là một tiểu nam hài chừng ba bốn tuổi, khuôn mặt vàng gầy, vừa thấy là biết trường kỳ thiểu dinh dưỡng Y phục trên người vải dệt thô ráp, cũng rất sạch sẽ vừa người, hắn mở to một đôi vừa to vừa đen nhìn ta.

"Hắn là con ta" nói đến con mình, trên mặt vị đại nương lộ ra nụ cười hạnh phúc thỏa mãn

Ta ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ tiểu đầu nam hài , "Ngươi tên là gì?" Tiểu nam hài ngẩng đầu lên, "Ta gọi là a tài." a tài? Khóe miệng ta thoáng giật giật. Ta xoay người hỏi đại nương, "Đại nương, xin hỏi nam tử đi cùng ta hiện giờ đang ở nơi nào." Đại nương chỉa chỉa về phía gian phòng bên cạnh, " đang ở trong đó."

"Cám ơn" ta không biết nên cảm tạ như thế nào nữa, chỉ đành phải nói một câu cám ơn.

Ta khơi mào rèm cửa, Mạc Thanh Cốc đã tỉnh dậy, hắn ngồi tựa trên giường, nét mặt như cũ tái nhợt không có huyết sắc. Ta có thể cảm giác được ánh mắt của hắn, nhưng ta không có dũng khí đối mặt với nó. Ta nghĩ đến một biện pháp chửa thương có cánh tay hắn, bằng châm cứu

Ta ngồi ở mép giường, xem xét cánh tay hắn, vết thương đã bị sưng phù lên. Bản thân ta hít một hơi, đã không thể trì hoãn nữa . Ta lấy ra ngân châm, kêu đại nương giúp ta chuẩn bị một ít nước âm, ta đi trong vào trong núi hái ít dược liệu.

A tài giống như kẹo cao su bám dính lấy ta, ta đi đâu cũng muốn đi, đại nương tựa hồ cũng rất yên tâm. Ta không có cách nào khác chỉ phải đưa hắn mang theo, a tài rất hiểu chuyện, không có làm phiền ta phải trong coi,hắn chỉ ngoan ngoãn đi theo ta.

Lúc ta hái thuốc thì hắn luôn càng không ngừng hỏi, "Tỷ tỷ, đây là cái gì?" "Tỷ tỷ, này có ích lợi gì a" đợi chút. Ta không biết tại sao lại rất kiên nhẫn, lần lượt giải thích cho hắn. A tài cái hiểu cái không địa gật đầu,

Trên đường trở về, a tài nghiêng đầu, "Tỷ tỷ, thật là lợi hại, trưởng thành, ta cũng muốn giống như tỷ tỷ vậy." vẻ mặt non nớt tràn ngập khát vọng, ta cười vỗ vỗ đầu của hắn, "A tài, thực sự chí khí. Nhưng theo nghề y rất cực khổ nha."

A tài trên mặt có một chút do dự, lập tức lại là vẻ mặt kiên định, vẫn không quên vỗ ngực một cái, "A tài không sợ." Nhìn hắn bước đi có chút cố hết sức rồi, ta đem dược liệu để trên lưng, đem a tài ôm lấy, hắn nhăn nhó nửa ngày, ấp úng, "Nương nói, nam tử hán không thể để cho người ta ôm." Ta xoa bóp mũi hắn, "Con ních quỷ" như thế một phen làm ầm ĩ, tâm tình của ta cũng ổn định hơn nhiều.

*******************

Ta đem Mạc Thanh Cốc đỡ đến bên thùng tắm, lại phát hiện hắn không chụi đi vào."Làm sao vậy? nóngsao?" Ta buông ngân châm trong tay ra, thử xuống nước, không nóng a. Hồ nghi nhìn về phía Mạc Thanh Cốc, phát hiện hắn mặt tái nhợt trướng đỏ bừng, lúng ta lúng túng giống như bị điện giựt.

Ngắm ngắm nét mặt hắn một hồi ta liền ngộ ra. Đi lên trước, thân thủ chuẩn bị giúp hắn cởi áo, Mạc Thanh Cốc giống như con thỏ bị làm kinh hãi, liền một bước nhảy vào trong thùng tắm, toàn thân dìm vào trong nước. Chưa từng thấy qua người mặc quần áo tắm rửa , ta bất đắc dĩ lắc đầu, đem ngân châm dọn xong, đối mặt với Mạc Thanh Cốc nói "Cỡi quần áo" . nói xong, ta mới ý thức tới những lời này, phía sau, quá mức tối. cũng không biết nguyên nhân là tại hơi nước, ta cảm giác được trên mặt có chút phát sốt.

Ta vỗ vỗ hai má, đến lúc nào rồi , còn có thể nghĩ những thứ này. Bình tĩnh, bình tĩnh, hiện tại ta là đại phu, là đại ohu. Ta lần lần kiên định tâm trí, rốt cục tâm tình bình phục.

Phục hồi tinh thần lại, phát hiện Mạc Thanh Cốc đã cởi bỏ áo, hắn đưa lưng về phía ta, thân thể cương giống như cái đầu gỗ. Ta lấy tay thử thăm dò trên cánh tay hắn nhấn một cái, hắn hít vào một hơi. Ta sợ tới mức cuống quít đưa tay lùi về, đầu hắn hơi nghiêng, ôn nhu an ủi, "Ta không sao" .

Ta hít sâu một hơi, rút ra một cây ngân châm, dặn dò, "Ngươi kiên nhẫn một chút." Mạc Thanh Cốc gật đầu.

Ta sẽ cực kỳ nhanh đem kim đâm cắm vào cánh tay hắn, Mạc Thanh Cốc bóng dáng có chút run run, nhưng không có phát ra tiếng vang. Qua một thời gian, thể hiện hết công phu của bản thân, trên tay hắn đã xuất hiện tám cây ngân châm. Ta đem dược vừa nấu xông đổ vào trong thùng tắm, đem tay hắn buông xuống, thẳng đến khi toàn bộ đều ở trong nước.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, môi dưới cắn chặt, thân mình không tự chủ được run run. Ta biết hắn đang cực lực ẩn nhẫn, cực lực áp chế. Ta chắc chắn hắn giờ phút này đang chịu dày vò, giống như hàng vạn côn trùng chui cắn. Nhưng mà ta lại không thể vì hắn giảm bớt nửa phần, hơn nữa lần này đau, phải hơn nửa canh giờ, hơn nữa mỗi ngày hai lần, muốn như thế châm cứu mười ngày, mới có thể đem chân khí toàn bộ dẫn ra.

Châm cứu xong, Mạc Thanh Cốc liền thiếp đi.

Trở ra cửa phòng, phát giác đại thúc đã trở về, gia đình bọn họ đang ngồi cạnh một cái bàn đá, trên bàn có một tô cháo lớn, mấy bát cái cũ nát . Nhìn thấy ta, đại nương nở nụ cười, "Nha đầu, , ăn chút cháo." Ta gật đầu, tiếp nhận chén cháo đại nương đưa tới, nói câu tạ, "Cám ơn, đại nương."

"Ngươi đứa nhỏ này, còn khách khí như vậy, ngồi xuống ăn đi. Đại nương gia cũng không còn món ngon nào khác, liền một ít cháo, ngươi trước ăn lấp bụng đã."

"Ân" ta gật đầu, hốc mắt nóng lên, có chất lỏng rơi xuống.

Ăn xong, đại nương lại đưa qua một chén, bên trong trừ bỏ cháo, còn có một chút nhi thịt vụn, "đút cho người nam nhân của ngươi một chút,, hắn bị thương cần bồi bổ." Ta rất muốn nói đây không phải là nam nhân ta, nhưng thanh âm đến bên miệng liền bị nuốt vào mất.

*******************

"Tiểu Thất, tỉnh" ta vỗ vỗ gương mặt của hắn.

Mạc Thanh Cốc mơ hồ mở mắt ra, trong mắt hiện đầy tơ máu, nhìn bộ dạng tiều tụy của hắn làm ta thật đau lòng. Ta giúp hắn ngồi dậy, đem thìa đưa tới miệng hắn uy. Mạc Thanh Cốc sửng sốt, lỗ tai đỏ, có chút không được tự nhiên nhỏ giọng nói, "Ta. . . Ta tự mình ăn được." Nói xong, với tay lấy bát cháo.

Ta đẩy tay hắn, lại lần nữa đem thìa đưa tới miệng hắn uy, "Há mồm" . Gặp ta kiên trì, Mạc Thanh Cốc bất đắc dĩ, chỉ phải há mồm. Mỗi bữa cơm, ta uy hắn ăn, phối hợp cực kỳ hài hòa. Toàn bộ trong phòng, chỉ nghe âm thanh thanh thúy của thìa cùng bát thường thường va chạm . Cháo uống xong, ta buông thìa, đứng dậy chuẩn bị dìu hắn nằm ngủ. Hắn khoát tay, "Ta nghĩ ngồi một chút."

Ta gật đầu, cầm lấy bát, xoay người ra cửa Mới đi vài bước, nghe được phía sau truyền tới thanh âm mềm nhẹ hơi suy yếu của Mạc Thanh Cốc, "Tiểu Cửu" . Ta dừng một chút, chưa có quay đầu lại, "Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi" nói xong, bước nhanh lao ra cửa.

"Nha đầu, ngươi làm sao vậy?" Gặp ta vẻ mặt không đúng, đại nương thân thiết hỏi.

Ta lắc đầu, thế này mới chú ý tới, trong viện thêm một người. Là một nam tử trẻ tuổi, ước chừng hai mươi tuổi, quần áo cùng đại thúc tương tự, làn da ngăm đen, vừa thấy đã biết là người không mấy thành thật an phận

Nhìn thấy ta thì trong mắt của hắn hiện lên một chút kinh diễm, một bên đại nương nhiệt tâm giới thiệu, "Nha đầu, đây là ngươi đại thúc của tiểu tài, nhị cường. Nhị cường, đây là Lâm cô nương."

"Lâm cô nương hảo" nhị cường hưng phấn nhìn ta.

"Nhĩ hảo" ta gật đầu, xem như chào hỏi.

Ta không mấy để ý nhị cường, chuyển hướng đại thúc, "Đại thúc, lát nửa có thể giúp ta một việc không?"

"Nha đầu, ngươi có việc gì?" Đại thúc hỏi.

Ta gật đầu, "Đại thúc, có thể cùng ta đi một nơi không? Ta có người bằng hữu rớt xuống trong hố sâu rồi, ta nghĩ đi cứu nàng." Đại thúc vừa nghe là cứu người, không nói hai lời đáp ứng.

Nhị cường cũng đi theo, ta vốn là không muốn, bởi vì ta không tin được cái người nhị cường này. Nhưng mà đại thúc lại nói, nhiều người thì thêm một phần sức lực.

Khi chúng ta đi đến nơi thì bóng dáng của Dương Tiểu Yến đã không thấy nữa, cả mấy cái xác của đám nguyên binh cũng đều biến mắt, chỉ còn lại một ít vết máu vương vãi trên đường

Trong hố sâu không còn dấu vết nào, xem ra đã có người tới mang nàng đi , công phu không sai. Như vậy nàng hẳn là được cứu trợ .