Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 86




Triệu Thất bị rơi, theo bản năng nhìn về phía Nhạc Thính Tùng, đã thấy y cúi đầu chỉ lo dọn dẹp đồ trên đất, buồn bực không nói lời nào.

“Ta làm cho…” Triệu Thất vừa muốn bò lên, lại bị Nhạc Thính Tùng bắn trán một cái, liền bẹp mông ngã trở lại.

“Ngươi nằm yên đi.”

Nhạc Thính Tùng đã lên tiếng, Triệu Thất liền đàng hoàng nằm ở trên giường, nhìn gò má trầm mặc của y, hắn âm thầm suy đoán rốt cuộc y tức giận cái gì..

—— lẽ nào là vì mình chưa dắt Thang Lương đến?

Suy đoán này làm cho hắn đứng ngồi không yên, không nhịn được lăn qua lộn lại trên giường. Lúc Nhạc Thính Tùng dọn dẹp sạch sẽ liền nhìn thấy Triệu Thất trên giường cứ như con cá vừa bị vớt khỏi mặt nước, quẫy đạp lung tung, chăn cũng bị vò thành một cục.

Y thở dài, nghiêng người ngồi bên giường, vỗ vai Triệu Thất, bảo hắn xoay người đối mặt mình.

“Ngươi… còn đang tức giận sao?” Triệu Thất nơm nớp lo sợ hỏi.

Nhạc Thính Tùng cứng rắn thả một chữ: “Đúng.”

“Tại sao vậy?”

“Ngươi không biết?” Nhạc Thính Tùng không trả lời mà hỏi ngược lại.

Triệu Thất trầm tư suy nghĩ một hồi, cuối cùng gãi đầu, vẻ mặt đau khổ cầu xin: “Từ trước ta đã chẳng thông minh, sau đó còn bị bắt uống quá nhiều thuốc, rồi hàm hàm hồ hồ một trận, suy nghĩ lại càng không linh mẫn. Ngươi đừng bắt ta đoán, có gì nói thẳng cho ta đi.”

Nhạc Thính Tùng nghe hắn nhắc lại những chuyện kia, trong lòng mềm nhũn, sắc mặt hòa hoãn mấy phần, an ủi sờ tóc hắn, trầm giọng nói: “… Sáng nay ngươi không nói chuyện với ta.”

“Cái gì?” Triệu Thất mờ mịt hỏi.

“Lúc sáng, một câu ngươi cũng không nói với ta.” Nhạc Thính Tùng cho rằng hắn không nghe rõ, cao giọng nói, “Ngươi luôn nói chuyện với thiếu niên kia, không thèm nhìn ta, còn đi theo nó! Ở trước mặt ta cũng nhớ mãi không quên, còn nhắc đến tên nó hai lần!”

“Ta, ngươi ——” bởi vì quá mức khiếp sợ, Triệu Thất lắp bắp mãi không ra lời, “Ngươi ghen à?!”

Nhạc Thính Tùng cau mày suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không biết. Mà ta vừa nhìn thấy ngươi cười nói với người khác liền khó chịu, nghe thấy ngươi nhắc tới tên người khác đã nổi giận, trước đây còn chưa rõ ràng như thế, nhưng bây giờ tâm trí mất khống chế, cho nên…”

“Không, ngươi đang ghen.” Triệu Thất một mực chắc chắn. Hắn mới mẻ nhìn chằm Nhạc Thính Tùng, giống như lần đầu tiên biết y: “Lần đầu tiên ta thấy ngươi như vậy. Vốn tưởng rằng ngươi ngốc cái gì cũng không hiểu, không nghĩ tới còn là một bình dấm chua, chuyện nhỏ như vậy cũng có thể uống một bình.”

“Lẽ nào như thế vẫn chưa đủ để tức giận?” Nhạc Thính Tùng thấy phản ứng của Triệu Thất, mơ hồ phát giác chuyện này chẳng phải chuyện vẻ vang gì, thế nhưng phiền muộn và giận hờn trong lòng như bị gạt qua một bên, y lầm bầm nói: “Hơn nữa ngươi vẫn nhìn cậu ta, cậu ta đẹp trai hơn ta sao?”

Triệu Thất đảo mắt, cười hư hỏng, dụng cả tay chân bò đi, nắm cằm y, chậc chậc trêu ghẹo: “Nhạc đại hiệp dung mạo tuyệt sắc, thiên hạ vô song, ai so được với ngươi nha. Đến, để ta hôn một cái.”

Nhạc Thính Tùng nghiêm mặt vuốt ve tay hắn, bỗng nhiên như hổ đói vồ mồi, ngăn Triệu Thất lại, cắn lên mũi hắn một cái.

“Ta không cho ngươi nhớ đến người khác.” Nhạc Thính Tùng oán hận nói, “Bất kể là người sống hay là người chết, ai cũng không được.”

Chuyện này…

Triệu Thất sững sờ nhìn Nhạc Thính Tùng,từ nét mặt hung ác kia, dần dần nhìn ra sự bối rối.

Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hoá ra lo được lo mất không chỉ có mình hắn, Nhạc Thính Tùng và hắn, cũng sẽ vì những chuyện không xác định mà lo lắng, bởi vì nhìn không ra tâm tư đối phương mà lo lắng.

“Ai, thằng bé ngốc.” Hắn tóm lấy tay Nhạc Thính Tùng, đặt trên ngực mình, “Nơi này không có người khác, chỉ có ngươi thôi.”

Ngón tay Nhạc Thính Tùng hơi giật giật. Y có thể cảm nhận được nhịp tim của Triệu Thất, đập nhanh hơn bình thường, giống như y.

Trái tim của bọn họ đều ầm ầm rung động, cùng vui mừng, cùng bất an, cùng chỉ nghe âm thanh, cũng làm người ta cả người toả nhiệt, miệng khô lưỡi nóng.

“Ta hỏi ngươi.” Nhạc Thính Tùng liếm môi, nhẹ nhàng ấn hắn, do dự một lúc lâu, rốt cục hỏi vấn đề đêm qua vẫn chưa mở miệng hỏi, “Người để cho chúng ta chạy thoát… là ai? Với ngươi có.. quan hệ gì?”

Hai câu ngắn ngủi bị y nói nát bét, Triệu Thất suy nghĩ một hồi mới hiểu được ý gì: “Há, ngươi nói Triệu Tứ hả? Ngươi từng gặp rồi, chính là tên đáng ghét mang mặt nạ đen thùi lùi đó, ngươi còn đánh gã ta một trận. Ta với gã là quan hệ chán ghét và bị chán ghét, nói không chuẩn ai đáng ghét hơn ai đâu.”

Nhạc Thính Tùng cũng không dễ bị lừa gạt: “Nếu như gã ta ghét ngươi, tại sao còn thả chúng ta đi?”

“Ha, cái này…” Triệu Thất cười gượng hai tiếng, chột dạ nói, “Trước đây gã nói yêu ta. Nhưng khi đó ta đã nói rõ nha, gã cũng nói là gã nghĩ thông suốt rồi. Bằng không, ta mới không để ý tới gã đâu, nhiều lắm chỉ xem như bọn Triệu Ngũ thôi. Đúng rồi, kỳ thực ta còn tìm gã vay không ít tiền, sau đó đại gia trở mặt, ta cũng không trả, hê hê ——” nhìn sắc mặt Nhạc Thính Tùng, Triệu Thất nuốt tiếng cười gian kia xuống, nghiêm túc nói: “Không phải ta cố ý không trả, đều do Triệu Vũ Thành bắt chẹt tiền của ta. Biết ta thích ăn đồ ngọt, còn bảo phòng bếp cố tình không làm món tráng miệng, ta chỉ có thể tốn nhiều tiền để mua ở ngoài. Lúc thường ta cũng rất tiết kiệm đấy, sau đó không ai cho ta mượn tiền, ta ở trên đường ăn bá —— ăn cơm chùa.”

Nhạc Thính Tùng nghe xong, trầm mặc nửa ngày, nghiêm túc nói: “Sau này ta sẽ cho ngươi ăn no.”

Vừa dứt lời, bụng hắn đã kêu lên ùng ục ùng ục vang rền. Bất quá có câu là người hợp theo loài, Nhạc Thính Tùng cư nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, không quan tâm chút nào, tiếp tục nói: “Ta hỏi ngươi, thiếu niên Thang Lương kia, tại sao ngươi lại nhìn cậu ta?”

Đương nhiên ta muốn theo dõi nó, vì phòng ngừa nó có mưu đồ gây rối với ngươi chứ sao!

Thế nhưng nói những lời này chẳng khác nào bảo mình sợ cậu ta, Triệu Thất chớp mắt, thử thăm dò: “Ngươi có cảm thấy… Thang Lương lớn lên rất giống một người?”