Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 77




Trong dũng đạo nhỏ hẹp, Triệu Thất nằm trên mặt đất, cẳng chân run như muốn chuột rút. Đầu lưỡi hắn đã nếm được vị máu tanh ngọt, giọt máu theo cánh tay im lặng tích xuống mặt đất.

Cứ như vậy, hắn bất động nằm úp sấp được một lúc lâu, mãi đến khi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào mới chậm rãi ngọ nguậy lặng lẽ bò tới bên trên.

Hiện tại, hắn có thể thấy rõ tình cảnh bên trong hang động. Trung tâm đốt đống lửa, trên đất có bốn, năm bóng người chập chờn, một người lẻ loi dựa bên góc, định thần nhìn lại, đúng là Nhạc Thính Tùng hắn tâm tâm niệm niệm.

Nhạc Thính Tùng giống như đang ngủ, dựa vào vách đá không nhúc nhích. Triệu Thất không thấy rõ y, trong lòng vừa gấp vừa sợ, nhưng hắn biết giờ khắc này chỉ có mình mình mới có thể cứu thoát y khỏi đây, hắn kiềm chế lại, nằm quan sát tỉ mỉ.

Quanh đống lửa là Triệu Tam, Triệu Ngũ, Triệu Lục, Triệu Bát và Triệu Cửu, thân thể rất đầy đủ chứ không phải cụt tay hay gãy chân, tất cả đang nhắm mắt điều tức. Một người duy nhất còn có thể nhảy nhót tưng bừng là Triệu Thập, cậu ta đứng ở cửa động bồi hồi, thỉnh thoảng còn nhìn ra xung quanh.

“Đừng nhìn nữa, coi như có người đến cũng không phải của ngươi.” Triệu Cửu lạnh lùng nói. Gã bị Nhạc Thính Tùng giáo huấn thảm nhất, hai cánh tay mềm oặt rũ xuống, một chân không thể cử động, vết thương trên vai không còn chảy máu, phỏng chừng đã được Triệu Thập xử lý qua.

“Lẽ nào Cửu ca không lo lắng?” Triệu Thập hỏi ngược lại, “Nếu lần này bị bắt trở về, sợ rằng Thất ca…”

“Hắn có thể thế nào?!” Triệu Cửu không nhịn được cắt ngang, oán hận nói, “Lão gia không nỡ giết hắn, nhiều lắm là chịch một bữa thôi. Cái gì mà Thẩm Lan Khanh rồi Nhạc Thính Tùng, tính như hắn kia, đâm một trận liền quên sạch.”

Triệu Thập trợn to hai mắt, muốn nói cái gì, há miệng, đến cùng cũng không dám phản bác.

Triệu Bát không sợ Triệu Cửu, nghe vậy lười biếng bật cười: “Ngươi còn làm mộng ban ngày, coi như bọn chúng đều chết hết cũng không tới phiên ngươi.”

“Càng không tới phiên ngươi!” Triệu Cửu hiển nhiên bị chọt trúng chỗ đau, thẹn quá hóa giận, “Từ khi ta vào phủ, ngươi vẫn đối chọi gay gắt với ta, còn không phải đố kị ta và hắn từng thân cận sao?”

“Ta đố kị ngươi?” Triệu Bát cũng dần kích động, giọng nói càng lúc càng lớn, “Ta đố kị ngươi, nghĩ bậy nghĩ bạ đến đầu óc hồ đồ rồi! Mới không tới hai tháng, hắn chỉ đối với ngươi hơi tốt một chút, năng lực mơ hão của ngươi quả nhiên ta không sánh nổi!”

“Dù sao cũng mạnh hơn ngươi!” Triệu Cửu tức nổ mắt nhảy lên, nỗ lực dùng đầu đi đánh Triệu Bát. Tình huống của Triệu Bát so với Triệu Cửu tốt hơn, tay trái còn có thể cử động. Hai người đều bị mù quáng che mắt, không có chiêu thức gì, trực tiếp xoay vần đánh nhau, lăn trên đất vài vòng.

Triệu Thất tức giận gần chết, chuyện xưa xửa xừa xưa lại bị hai kẻ này ngồi nói oang oang, còn bị Nhạc Thính Tùng nghe rõ ràng, lần này thực sự là mặt mũi gì đều mất ráo!

Moẹ, hai kẻ này làm sao còn không mau đồng quy vu tận đi! Triệu Thất cắn răng nghiến lợi âm thầm chửi bới.

Đúng lúc này, Triệu Ngũ đột nhiên gầm lên:

“Muốn đánh thì cút ra ngoài mà đánh!”

Bình thường gã đã là tiếu diện hổ, lúc thực sự phẫn nộ thì càng làm cho người ta run rẩy. Triệu Bát và Triệu Cửu đàng hoàng dừng tay, như hai con chó mất chủ vừa đánh một trận tàn nhẫn, ủ rũ cúi đầu ngồi xuống cạnh đống lửa.

Triệu Thập khiếp khiếp đến gần, băng bó lại vết thương vừa bị nứt của hai người.

“Các ngươi xem lại mình đi, bây giờ còn ra cái dạng gì.” Triệu Ngũ xanh mặt, mà nhìn dáng dấp của bọn họ, vẫn hơi thả chậm ngữ khí, “Tam ca và lão Lục bây giờ cần nghỉ ngơi. Các ngươi đừng có cả ngày chua ghen, tất cả chờ Tứ ca trở lại rồi hẵng nói.”

“Ngũ ca, ta…” Triệu Cửu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn qua bên khác.

Hình như vừa rồi gã nghe thấy âm thanh gì.

Đường bên kia dị thường khúc chiết, càng ngày càng hẹp, nhìn qua giống như sào huyệt của một loại động vật nào đó, bọn họ còn chưa kịp tra xét. Bất quá, dựa theo dáng người Triệu Thất, trốn ở bên trong cũng không phải chuyện khó…

Hai mắt Triệu Cửu lấp loé, mấy phần tâm tư khó giải thích vẫn quanh quẩn không tan, cuối cùng hắn gắt lên, nghiêng đầu qua một bên.

“Lão Thập, ngươi dìu ta ra ngoài một chút.” Triệu Cửu khiêu khích, “Lão Bát, ngươi có dám theo ta ra ngoài đánh không?”

“Không biết lớn nhỏ!” Triệu Bát hừ một tiếng, cũng đứng lên, quay đầu nhìn Triệu Ngũ.

“Các ngươi mau cút đi, để ta thanh tĩnh một chút.”

Cơ hội tốt!

Triệu Thất trong lòng mừng như điên. Hắn trốn ở chỗ ngoặt, nhìn ba người Triệu Cửu cùng đi ra ngoài, mà Triệu Ngũ cũng nhắm mắt lại, hô hấp dần dần trở nên chầm chậm đều đều.

Mắt thấy thời cơ không thể mất, Triệu Thất lập tức như con thỏ chạy trối chết, xẹt mà một cái xông ra từ trong động, thật nhanh nhảy đến bên cạnh Nhạc Thính Tùng.

Nhạc Thính Tùng nhắm nghiền hai mắt, lông mày cau lại, thoạt nhìn rất không thoải mái. Triệu Thất lo lắng sờ lên trán y, phát hiện nơi đó nóng đến phỏng tay.

Chẳng lẽ là ngã bệnh?

Bất quá bây giờ thoát thân mới quan trọng, Triệu Thất không có thời gian suy nghĩ nhiều, trực tiếp cõng Nhạc Thính Tùng lên lưng, cấp tốc đi vào trong động.

Không gian vốn đã chật trội, lúc này trên lưng lại nhiều thêm một người, hắn chỉ có thể nằm bép trên đất, lấy cùi chỏ chống đỡ, tiến lên từng chút một

Loại tư thế này cực kỳ vất vả, hơn nữa còn phải chống đỡ trọng lượng của Nhạc Thính Tùng, Triệu Thất rất nhanh liền cảm thấy đau cùi chỏ. Thế nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, bò từng chút về phía trước, tính toán đến khoảng cách an toàn mới dừng lại nghỉ ngơi.

“Hê, tên tiểu tử thối nhà ngươi, nhìn qua rất đàng hoàng, thế mà lại biết đấu trí nha.” Triệu Thất thở hổn hển, một nửa là mệt, một nửa là tức giận, không nhịn được hung tợn bắt cánh tay Nhạc Thính Tùng: “Lại dám gạt ta, nếu không phải ta trở lại cứu ngươi, ngươi liền phiền phức đấy!”

Nhạc Thính Tùng ở trong bóng tối không nhúc nhích, Triệu Thất đem đầu để sát vào lồng ngực y, lắng nghe nhịp tim.

“Ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp, ta đã cứu ngươi hai lần đây.” Triệu Thất tự nhiên tuyên bố, “Cho nên, kiếp sau ngươi cũng là của ta. Nhớ kỹ chưa? Sau này không được phép tự quyết định như thế nữa.”

Nhạc Thính Tùng không nói ra bất kỳ dị nghị gì, Triệu Thất thoả mãn gật đầu.

“Đúng rồi, vừa nãy hai kẻ chó ngoạn kia nói bậy, ngươi cũng đừng tin” Vì để Nhạc Thính Tùng triệt để yên tâm, hắn tiếp tục giải thích, “Ta và Triệu Cửu không có gì. Quá khứ xem tuổi tác nó nhỏ, liền đùa với nó chơi, không nghĩ tới lại chọc một thân dâm đãng… Có lúc nó chơi rất vui, có lẽ bởi vì gặp ta nên mới biến thành như bây giờ.”

Nhạc Thính Tùng vẫn yên lặng như cũ, tựa hồ đang nghiêm túc nghe hắn nói.

Đây là một cơ hội rất thích hợp để nói hết, bóng tối khiến Triệu Thất không nhìn thấy khuôn mặt Nhạc Thính Tùng, rất nhiều lời nói bình thường dễ xấu hổ cũng có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng.

“Nói đến đây ý, ta đúng là yêu tinh hại người. Từ trước đây giờ ta gặp phải ai, bất kể là ta thích hay là ta ghét, tựa hồ cũng không có kết quả tốt gì.” Triệu Thất tự nhủ, “Những kẻ năm đó đều chết hết, Nhạc Kiệu giờ bệnh gần chết, Triệu Vũ Thành cũng phải luyện võ công kia năm năm, đám Triệu Tứ thì hầu như là vì ta mà chịu phạt.”

Suy nghĩ một chút, Triệu Thất lại bổ sung:

“Bất quá so sánh với đó, người ta yêu hình như càng xui xẻo.

“Ta yêu cha, nhưng người lại đi sớm như vậy, thậm chí ta còn chưa kịp tận hiếu. Ngày trước ta yêu Thẩm Lan Khanh, nhưng dù sao cũng chỉ khiến huynh ấy thêm phiền phức, cuối cùng ốm chết, ta cũng chưa kịp nhìn… Bây giờ ta yêu ngươi, ngươi lại bị ta hại thành như vậy.”

Triệu Thất thở dài: “Ta ngơ ngơ ngác ngác sống hai mươi mấy năm, vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, đến bây giờ cũng không hề có thành tựu gì. Nguyên tưởng rằng như vậy ăn no chờ chết, lại trải qua thêm mấy chục năm nữa như vậy, không ngờ ông trời lại cho ta gặp ngươi.

“Ngươi chưa từng xem thường ta, cũng không nghe lời hiềm khích lúc trước mà vẫn che chở ta. Tuy rằng ngươi ngốc như mèo, nhưng ngươi là đại hiệp chân chính ta gặp duy nhất, sau này nhất định tiền đồ tựa cẩm, danh dương thiên hạ.

“Theo lý mà nói, yêu tinh hại người như ta ấy, cần phải cách ngươi càng xa càng tốt, thế mới có thể báo đáp ân tình của ngươi.

“Nhưng ta là người ích kỷ lại keo kiệt, không dễ dàng gặp được một người như ngươi, coi như sau này ngươi hối hận, ta cũng phải quấn lấy ngươi không tha.”

Triệu Thất đã nghỉ xong, lại thồ Nhạc Thính Tùng tiến về phía trước.

Thế nhưng lời hắn còn chưa hết:

“Ta nghĩ, đời người, chung quy phải làm ít nhất một chuyện tốt. Hồ đồ đến bây giờ, ta cũng chỉ có chuyện này là rõ ràng. Cho nên, dù cho muốn dùng tất cả khí lực, dù cho muốn tiêu hao hết thời gian cả đời, ta cũng phải làm tốt nó ——

“Đó chính là, yêu ngươi.”

Nói tới chỗ này, Triệu Thất e lệ, cúi đầu tiếp tục bò lên, đột nhiên cảm giác cổ mình nong nóng. Hắn giơ tay cà cà, chạm tới một điểm ẩm ướt.

Tiểu tử này không phải là chảy nước miếng chứ. Triệu Thất làm xấu phong cảnh mà nghĩ. Lại nằm rạp bò thêm một đoạn, mới hậu tri hậu giác nhận ra Nhạc Thính Tùng khóc.

“Túi khóc.” Triệu Thất chế giễu.

Hắn cúi đầu lau mặt, bắt đầu cười ha hả.