Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 67




Triệu Thất hoàn toàn bị y làm cho hồ đồ.

Chuyện như vậy không cần nói đạo lý sao? Hắn suy nghĩ một chút, phát hiện mình có thể dễ dàng nói ra rất nhiều lý do khiến mình thích Nhạc Thính Tùng: Tỷ như y có võ công cao cường này, là người chính trực này, thân phận hiển hách này, đối xử rất tốt với mình này…

Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, những lý do này hình như đều không là gì cả.

Trong tất cả những người mình quen biết, Triệu Vũ Thành có khả năng là người lợi hại nhất; Triệu Tứ cũng từng rất chính trực ; còn thân phận hiển hách, Nhạc Kiệu là người có một không hai… Những người này từng đối xử với mình rất tốt, thế nhưng tại sao mình lại không thích bọn họ?

Triệu Thất nghiêm túc nghĩ một hồi, kỳ thật trong lòng đã sớm có đáp án.

Nhưng hắn vẫn tìm ra chỗ hở “Không đúng, coi như đây là chuyện không thể nói lý. Vậy nhưng ngươi thích ta cùng với ta thích ngươi, căn bản là hai chuyện khác nhau!”

Nhạc Thính Tùng nghe xong, vẻ mặt xoắn xuýt, giống như xưa nay chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Trầm mặc rất lâu, y mới bồn chồn hỏi: “Ngươi thật sự không thích ta nha?”

“Ha ha, đúng là dưa ngốc.” Triệu Thất bỗng nhiên bật cười, hỏi ngược lại, “Nếu như lời ta nói lúc đó là thật, ngươi sẽ làm thế nào? Trực tiếp bỏ đi sao?”

“Ta rút lại lời lúc đó.” Nhạc Thính Tùng đính chính, “Ý là không truy cứu chuyện ngươi vẽ linh tinh vào sách của ta… A, ngươi không nói thì thôi, ta còn muốn phạt ngươi đấy.”

Triệu Thất lắc đầu cười: “Cãi chày cãi cối.”

Rốt cục hắn cũng băng kỹ vết thương.

Điều khiến Triệu Thất thầm vui vẻ là, công pháp mà Nhạc Thính Tùng luyện quả thật rất thần kỳ, nơi đó đã không còn chảy máu. Mà sắc mặt của y cũng đang chuyển biến tốt lên.

Giống như hết thảy đều đi theo chiều hướng tốt.

“Ngươi vẫn chưa trả lời ta.” Nhạc Thính Tùng nghiêng đầu, lên tiếng nhắc nhở.

Triệu Thất lấy lại tinh thần, cố ý xoay người chậm rì rì, mắt thấy Nhạc Thính Tùng đã gấp không chịu được, cười thần bí: “Bận đến bây giờ đều quên mất, ta còn một câu quan trọng phải nói cho ngươi.”

“Là gì vậy?”

Triệu Thất ghé sát tai y, nhỏ giọng nói nhanh câu gì.

Ngọn lửa liếm láp củi khô phát ra tiếng vang lách tách, không khí hoà thuận vui vẻ ấm áp bao trùm khắp sơn động. Trong góc khác, động tác của Lưu Thanh ngừng lại, một con thỏ suýt nữa rơi thẳng vào trong lửa.

Nơi này chỉ là một sơn động đơn sơ, thậm chí hiện tại cũng không thuộc về một mình bọn họ. Cuộc sống hai người ăn bữa sáng lo bữa tối, dù là thân thể hay tinh thần đều chịu thương tổn. Bên ngoài lại là đám người như hổ rình mồi chờ bọn họ.

Vậy nhưng vào giờ phút này, trong lòng bọn họ phun trào, là vui mừng và viên mãn trước nay chưa từng có.

“Ta biết.” Nhạc Thính Tùng khẽ cười, thân mật chạm lên chóp mũi Triệu Thất, nhỏ giọng nói, “Ta cũng thế.”