Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 63




Triệu Vũ Thành tỉnh rồi?!

Trái tim Triệu Thất trong nháy mắt vọt tới cuống họng, rón rén đi ra nhìn, phát hiện Triệu Vũ Thành trở mình, đụng phải cây đũa làm nó lăn xuống đất.

Triệu Thất không dám thở mạnh, run rẩy đợi một lúc. Nhưng Triệu Vũ Thành không nhúc nhích gì thêm, dường như đã ngủ.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện mồ hôi lạnh đã thấm ướt xiêm y.

Không còn thời gian trì hoãn, Triệu Thất vội vàng xem qua, xếp đồ lại chỗ cũ. Đang định xoay người đóng cơ quan, ánh mắt đảo qua, một cái tên quen thuộc bỗng lọt vào tầm mắt.

Thẩm Lan Khanh.

Hắn ngẩn người.

Phảng phất như có sợi dây từ sâu thẳm trong ký ức dẫn dắt, Triệu Thất không nhịn được vươn tay, nhưng ngay khi sắp chạm vào xấp giấy, lại nhận ra có cái gì không đúng.

Trên giá sách này chỉ bày kế hoạch hai năm gần đây, mà Thẩm Lan Khanh đã chết từ năm năm trước rồi.

Đây là cạm bẫy, hay là…

Triệu Thất thầm kinh hoảng, một ý nghĩ mà trước giờ hắn không dám nghĩ dần dần nảy sinh.

Nhưng mà, hắn hít sâu một hơi, vội vàng xếp đồ lại chỗ cũ, khiến tất cả trở lại bình thường.

Nếu như hắn chỉ có một mình, mặc dù biết rõ đầm rồng hang hổ hắn cũng sẽ xông vào một lần, nhưng bây giờ, còn có người đang chờ hắn.

Lặng lẽ đi ra ngoài, Triệu Vũ Thành vẫn đang ngủ. Bây giờ cách giờ Sửu còn không tới nửa canh giờ, Triệu Thất đang muốn bỏ của chạy lấy người, đột nhiên nhìn thấy chiếc đũa, trong lòng không khỏi hồi hộp.

Tiếng vang vừa rồi, rốt cục có phải là trùng hợp? Nhỡ đâu Triệu Vũ Thành đã sớm tỉnh lại, chỉ cố ý giả say thăm dò hắn, muốn nhờ vào đó nhìn thấu ý đồ của hắn thì sao?

Không được, phải xác nhận một chút, huống chi…

Nhìn Triệu Vũ Thành nằm bất động, tất cả những chuyện xảy đến trong năm năm qua dần dần hiện lên trước mắt Triệu Thất.

Cứ đi như vậy là quá lợi cho tên hỗn trướng này rồi.

Triệu Thất suy nghĩ một chút, chọn một cây bút trên bàn, chấm lên nghiên mực, mềm tay mềm chân hướng về Triệu Vũ Thành.

Tướng ngủ của Triệu Vũ Thành không còn hung ác như xưa nhưng vẫn làm cho người ta phát ghét. Triệu Thất từng thấy dáng vẻ say rượu thật sự của gã, biết lúc này coi như sét đánh ngang tai cũng không thể lay gã dậy.

Vì vậy, hắn tỉ mỉ quan sát một hồi, đột nhiên cấp tốc duỗi bút, viết một chữ Vương Bát bự chảng lên mặt gã.

Triệu Thất hạ bút quả quyết, động tác thành thục, vừa nhìn đã biết là tập luyện trong lòng vô số lần, nhanh chóng làm cho gương mặt tuấn mỹ của Triệu Vũ Thành trở nên thê thảm.

Mẹ, như vậy cũng không tỉnh, xem ra là thật. Hắn thầm nghĩ. Nếu như giả bộ, ta thấy ngươi quả là hán tử, thua trong tay ngươi cũng không tính oan uổng.

Làm xong tất cả những thứ này, Triệu Thất lấy hộp cơm nghênh ngang rời đi.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Vũ Thành mê man ít nhất phải hai canh giờ, chờ gã tỉnh lại, thế nào cũng sẽ nổi trận lôi đình vì thứ trên mặt. Mà khi đó, hắn đã sớm cùng Nhạc Thính Tùng cao chạy xa bay.

Triệu Thất dương dương đắc ý thỏa sức tưởng tượng. Trong lòng hơi thấy tiếc nuối vì không thể thưởng thức dáng vẻ mất mặt của Triệu Vũ Thành.

Hắn trở lại tiểu viện của mình, lấy một bọc quần áo từ trong tủ ra. Trong này là bánh màn thầu hắn lén lút mang về những ngày qua, cộng với hai mươi lượng bạc hắn tích luỹ nhiều năm —— tiền hàng tháng của hắn không nhiều, lại bị Triệu Vũ Thành chụp đến trừ đi, chừng này có được là do hắn cướp đoạt, có vay mà không có trả.

Nhưng mà có cũng hơn không có, bây giờ Nhạc Thính Tùng cũng là kẻ nghèo rớt mồng tơi, nói không chừgg trên đường còn phải dựa vào hắn tiếp tế đấy.

Để bọc quần áo lên bàn, Triệu Thất thổi tắt nến, ngồi trong bóng tối toàn tâm toàn ý đợi Nhạc Thính Tùng.

Lát nữa gặp y, nên nói cái gì nhỉ? Triệu Thất cười hắc hắc. Âm thầm tính toán, đến lúc đó nhất định phải hôn tiểu tử kia trước, lại nói cho y biết mình thích y bao nhiêu.

Giữa lúc đang đắc ý, đột nhiên cửa phòng kẹt kẹt, một bóng người lảo đảo chạy vào.

Triệu Thất nhanh chóng cầm bao quần áo đứng lên: “Ngươi, ngươi tới rồi, ta đã nói với ngươi, ta… Ta hỉ —— ồ?”

Đúng vào lúc này, ngoài tiểu viện đột nhiên truyền đến một trận ồn ã, mơ hồ nghe thấy tiếng người hô lớn: “Hắn chạy vào sân, mau vây nhốt!”

Triệu Thất cả kinh, không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một trận kình phong đập vào mặt, hắn đã bị người ta ấn lên trên bàn.

“Xuỵt.”

“Ngươi ——” Triệu Thất ngửi được một mùi máu tanh, thế nhưng lo lắng người bên ngoài, đành miễn cưỡng nhịn xuống kinh ngạc, ngậm chặt miệng lại.

“Triệu quản sự, đã trễ thế này, ngươi cầm bọc quần áo là đang đợi ai?” Người kia tựa hồ đã thả lỏng, cười nhẹ, “Không phải muốn bỏ trốn cùng người ta chứ?”

Triệu Thất từ từ trợn to hai mắt.

Vừa rồi hắn chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhất thời không nghĩ ra là ai, thế nhưng dựa theo lời đối phương, một dáng người đáng ghét và đáng sợ từ từ hiện lên trước mắt hắn.

“Lưu Thanh?” Triệu Thất hạ giọng hỏi, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Còn không là thịnh tình của lão gia nhà người không thể chối từ…” Trong giọng nói của Lưu Thanh hiện lên vài tia bất ổn, tuy nhiên vẫn mang theo ý cười, “Nhưng mà, ngươi xác định bây giờ muốn hỏi ta cái này? Ta bị bắt không đáng kể, thế nhưng việc ngươi định chạy trốn, nếu có người phát hiện… Chà chà, lão gia nhà người sợ là sẽ cáu giận đấy.”

Triệu Thất thầm mắng cho gã này máu chó đầy đầu. Mà cũng biết nếu lúc này làm ầm lên, chỉ sợ ngay cả mình cũng không thoát thân được, nuốt giận vào bụng nói: “Ta sẽ không tố giác ngươi, ngươi thả ta ra trước đi.”

Lúc này bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa ầm ầm. Triệu Thất cảm thấy lực đạo của Lưu Thanh quả nhiên lơi lỏng, nhanh chóng trốn qua một bên, thắp nến lên.

Từ ánh sáng của cây nến, hắn hít vào một hơi.

Người Lưu Thanh máu me đầm đìa, hiển nhiên từng chịu qua dằn vặt cực kỳ tàn khốc, sắc mặt tái nhợt như quỷ, khóe miệng còn nở nụ cười như có như không. Triệu Thất không dám nhìn nữa, xoay mặt đi: “Ngươi mau mau nấp đi, ta ra ngoài xem có thể cản bọn họ không.”

Tiếng đập cửa bên ngoài càng ngày càng lớn, gần như đập phá.

Lòng Triệu Thất run lên. Hắn giấu bọc quần áo, vò rối tóc lại hơi mở xiêm y, giả bộ như vừa bị đánh thức, bước nhanh bước chậm đến cửa viện, dài giọng hỏi: “Ai nha?”

Vừa hỏi, hắn vừa víu khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Ánh đuốc sáng bừng soi rõ như ban ngày, bên ngoài vây giáp một vòng người. Người cầm đầu hình như tên là Chu Đạt Thính… Hoặc là Chu Đại Ôn, quanh năm không ở trong phủ, Triệu Thất chẳng hề quen biết ông ta.

“Triệu quản sự, vừa rồi có một tên hung đồ nhảy vào trong này. Ngài không cần sợ, mở cửa ra, bọn ta sẽ bắt hắn ngay lập tức.”

Triệu Thất lười biếng nói: “Ta chẳng thấy người nào, các ngươi có nhìn lầm không?”

“Vì sự an toàn của ngài, ngài vẫn nên để cho bọn ta đi vào…”

“An toàn? Ngươi nói còn không biết ngại.” Triệu Thất xì cười một tiếng, “Trông hộ viện là chức trách của các ngươi, ngươi để người chạy vào còn không tính, lại dám tới soát phòng ta. Chỗ ta chẳng lớn, nếu có kẻ xấu chạy vào thì đã sớm bổ ta một đao rồi, làm gì còn tới lượt các ngươi chạy lại đây soát.”

“Thất trách thất trách, tiểu nhân sẽ hướng lão gia thỉnh tội.” Nói xong lời này, Chu Đạt Thính (hoặc Chu Đại Ôn) đột nhiên dựng lông mày, chất vấn: “Triệu quản sự ở đây ra sức khước từ, là đạo lý gì? Không phải là tàng trữ tang vật hung ác, sợ bị người…”

“Sợ cái con bà nhà các ngươi!” Triệu Thất lập tức giận dữ, “Ngươi ở đây dông dài không đi làm chuyện đứng đắn, còn dám đem úp lên đầu lão tử đống bùn sao? Cho ngươi ba phần màu liền dám mở phường nhuộm, lão tử ngược lại muốn xem xem, phường nhuộm này mở thế nào!”

Nói xong, hắn mở uỳnh cửa ra, lạnh lùng nhìn đám người ngoài cửa: “Các ngươi cứ soát, ta tiếp tới cùng. Chỉ có điều, nếu không tìm được người… Hừ hừ, các ngươi chờ xem đi.”

Hắn nháo trò như thế, người bên ngoài bắt đầu chần chừ. Triệu Thất cũng không có lý do chứa chấp Lưu Thanh, hơn nữa địa vị hắn đặc thù, sắp trở thành bạn lữ của Triệu Vũ Thành, là người mà đám bọn họ không bao giờ chọc nổi. Nếu đêm nay tìm được Lưu Thanh trong phòng hắn thì còn nói được, chỉ sợ không tìm được người, trái lại còn bị hắn mách tội trước mặt lão gia, vậy coi như…

“Triệu quản sự, chúng ta không có ý gì khác, chính là lo lắng cho sự an toàn của ngài mà.” Đã có người phản ứng nhanh sửa lại ý tứ, còn có mấy người liên thanh phụ họa, đều thề thốt không hoài nghi hắn chút nào.

Triệu Thất khoanh tay dựa vào cạnh cửa, nghiêng đầu nói: “Mau vào xem nha, đừng giả bộ quy tôn tử, ta còn chờ các ngươi tìm ra tặc nhân, bắt ta đi gặp lão gia đấy.”

Thái độ của hắn càng thản nhiên, ngược lại càng khiến người ta kiêng kỵ. Hơn nữa xưa nay hắn đã nổi danh là tiểu nhân có oán báo oán, danh tiếng xấu đến không chịu được, không ít người lên trống lui quân.

Ngay cả người vừa hét Lưu Thanh chạy vào sân cũng hoài nghi. Dù sao sắc trời tối như vậy, có lẽ nhất thời nhìn lầm rồi cũng nên.

Song phương đang giằng co, trong đám người đột nhiên phân ra một con đường. Triệu Thất híp mắt nhìn, lại là Triệu Bát bước nhanh tới.

“Thất ca, đắc tội.” Triệu Bát ôm quyền với hắn, quay người phất tay hạ lệnh, “Đi vào soát!”

Đã có người dẫn đầu, những người khác cũng đều đi lên. Sắc mặt Triệu Thất khó coi đến cực điểm, lạnh lùng nhìn bọn họ nhưng vẫn không nói nửa lời.

“Việc này còn chưa báo cho lão gia biết đến, nếu như để bọn họ nhanh chóng tìm ra người thì có thể miễn đi không ít nỗi khổ da thịt.” Triệu Bát thấp giọng nói, “Mong Thất ca tha thứ, ta thay họ đi trước bồi tội.”

“Hừ, ngươi chỉ là hàng giả thôi.” Triệu Thất liếc gã một cái, trong lòng lại sốt ruột như bị xào lăn tái chín, vừa hận Lưu Thanh đáng chết, vừa hận tay mình tiện.

Cũng không biết tên khốn Lưu Thanh này trốn ở chỗ nào…

Bỗng nhiên hắn nghe thấy trong phòng truyền đến một loạt tiếng thốt, biến sắc, vội vã chạy vào. Mành ngoài giường đã bị xốc lên, trên đệm bày biện mấy đồ lộn xộn, nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra đây toàn là xảo dâm khí cụ. Trong đó có một ngọc thể bằng thuỷ tinh to như nắm tay trẻ con nằm ở vị trí bắt mắt nhất, dưới ánh đuốc chiếu rọi, nó không ngừng loé lên ánh sáng dâm ô lộng lẫy.

Tắm trong đủ loại ánh mắt hàm xúc không rõ ý tứ, Triệu Thất mạnh mẽ kéo màn lên, giận dữ đá sập gụ dưới chân, tức đến nổ phổi hét lớn: “Xem cũng xem rồi, còn không mau cút đi!”

“Thất ca, ta không biết ngươi lại…” Triệu Bát ngập ngừng, sắc mặt ngượng ngùng, “Xin lỗi.”

Rốt cục, đám người xông vào lại hốt hoảng tràn ra. Triệu Thất nghe tiếng bước chân bọn họ đi xa, kiên cường chống đỡ đóng cổng, hai chân run đến mức không đi được.

“Bọn họ đều đi rồi, ngươi đi ra đi.”

Lưu Thanh từ dưới giường bò ra. Triệu Thất cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhìn thấy sập gụ vứt bên cạnh giường liền biết tên này trốn ở đây.

“Triệu quản sự lấy đức báo oán, đạo đức tốt như vậy thật khiến người ta kính phục.” Lưu Thanh cười nói, “Hơn nữa, không nghĩ tới Triệu quản sự thu gom nhiều thứ phong phú như vậy, làm ta xem cũng không nhịn được ước ao.”

Triệu Thất im lặng không lên tiếng thu hết dâm cụ trên giường ném vào trong ám cách, nghiến răng kèn kẹt.

Bây giờ đã sắp đến giờ Sửu, bất cứ lúc nào Nhạc Thính Tùng cũng có thể xuất hiện, hắn không cần thiết phải xung đột với Lưu Thanh.

Lưu Thanh thấy hắn không để ý tới mình, cười cười, tự kéo quần áo xuống băng bó vết thương. Triệu Thất nhìn thấy trên vai trái của gã có một vết thương sâu do kiếm gây ra —— Triệu Vũ Thành sử dụng kiếm.

Sáp nến chảy một giọt lại một giọt, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng. Triệu Thất khêu bấc đèn, tay phát run.

“Ngươi không cảm thấy kỳ quái à? Vì sao Triệu Vũ Thành phải bắt ta?”

Triệu Thất mặt không chút thay đổi: “Chả liên quan đến lão tử.”

“Việc này lại cực kỳ có liên quan tới ngươi đấy.” Lưu Thanh được phản ứng một câu, lập tức tràn đầy phấn khởi, “Hắn ngàn dặm xa xôi bắt ta về đây, chính là muốn vẽ một bức tranh cho ngươi.”

Triệu Thất từ từ nhíu mày.

“Ngươi cũng biết ta vẽ ra cái gì mà. Hắn dự định tại thời điểm các ngươi động phòng, để ta…”

“Câm miệng!” Triệu Thất đột nhiên đập bàn.



Giờ Sửu đã qua, Nhạc Thính Tùng vẫn không đến. Hắn vô tâm nghe Lưu Thanh ồn ào, trái tim vốn đang nhảy nhót lại trở nên thấp thỏm

Nhạc Thính Tùng thất ước sao?

Không, y vẫn luôn là người nói được làm được. Lòng Triệu Thất loạn như ma, không ngừng nhớ lại tình cảnh ngày đó.

Sẽ không sai, câu đố thứ nhất… Không đúng!

Triệu Thất đột nhiên nghĩ, Nhạc Thính Tùng là người tập võ, thính lực nhạy bén. Y bỗng nhiên dò hỏi Triệu Vũ Thành, có lẽ căn bản không phải đoán được câu đố mà chỉ đơn thuần nghe thấy âm thanh bên ngoài!

Phảng phất như sét đánh giữa trời quang, Triệu Thất ngồi yên tại chỗ.

Y… y là đi thật?

Máu cấp tốc rút đi trên mặt Triệu Thất khiến cả người hắn mềm nhũn.

“Tình lang của ngươi hình như chưa tới nhỉ?” Lưu Thanh quan sát vẻ mặt Triệu Thất, cười như hiểu rõ, “Nhóm tiểu quan kỹ nữ ở Noãn Hương Các ý, lúc đợi ân khách chuộc thân nhưng người không đến, hơn nửa đều là dáng vẻ như của ngươi này.”

Triệu Thất không phản ứng lại gã, loạng choạng đứng lên, nắm lấy bọc quần áo của mình.

Nếu Nhạc Thính Tùng không tìm hắn, vậy hắn cũng đành chịu thiệt, tự đi tìm Nhạc Thính Tùng vậy.

Những nơi hắn từng đến không nhiều, môt lần xa nhất là từ kinh thành đến đây, dọc đường đi phân nửa thời gian là ngủ. Bất quá hắn là nam tử trưởng thành, có tay có chân, chỉ cần chạy đi, thiên hạ rộng lớn tới đâu chẳng được.

Triệu Thất nghĩ, mình có thể tới kinh thành trước, nếu như tới kinh thành không tìm được thì đi hỏi người của Thiên Môn.

Bây giờ có lẽ Thiên Môn đã không còn ở chỗ cũ. Nhưng hắn nhớ Tiểu Mông từng nói, bọn họ sẽ chuyển tới núi Cửu Kỳ.

Núi Cửu Kỳ là ở đâu vậy? Triệu Thất không biết, nhưng hắn có thể hỏi.

Chỉ cần có mục tiêu, vô luận bao xa, sẽ có một ngày hắn tìm ra.

…….

Lời editor: Làm được một nửa truyện rồi á há há.