Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 43




Nhạc Thính Tùng đi tới gần hắn, trên mặt là sự tức giận âm trầm.

Triệu Thất chưa từng thấy y tức giận như vậy, dung mạo tuấn lãng hơi vặn vẹo, hệt như mãnh thú bị chọc giận đang nhe nanh giương vuốt muốn xé nát con giun con dế đã mạo phạm nó.

“Ta… Ta…” Triệu Thất lúng túng muốn giải thích. Thế nhưng trên thực tế, hàm răng của hắn đang run rẩy, hai chân như nhũn ra, sợ đến không nói ra lời. Chỉ đứng tại chỗ cũng đã hao phí hết khí lực toàn thân của hắn.

Hắn sợ rất nhiều thứ, thế nhưng thứ làm hắn không thể chịu đựng vào giờ khắc này chính là vẻ mặt tức giận của Nhạc Thính Tùng.

Mà Nhạc Thính Tùng đã đi đến trước mặt hắn, giơ tay lên.

Muốn đánh sao? Có thể nào mình sẽ vỡ nát như tảng đá kia không? Triệu Thất hi vọng Nhạc Thính Tùng ra tay nhẹ một chút, đừng đánh rơi răng mình, cho nên hắn cắn chặt răng; hắn cũng không muốn nhớ kỹ dáng vẻ lúc người này đánh mình, cho nên nhanh chóng nhắm chặt mắt lại —— tuy rằng trước đây đã bị đánh qua, nhưng bây giờ không còn giống như trước.

Lúc khó chịu đến cực điểm, Triệu Thất sẽ thất thần, như vậy có thể làm cho thời gian thống khổ trôi qua nhanh hơn một chút. Nhưng hình như lúc này không có tác dụng, hắn suy nghĩ lung tung hồi lâu, rốt cục cảm nhận được không khí chấn động.

Hai bàn tay đồng thời rơi xuống trên mặt, kỳ quái là, không thấy đau.

Lẽ nào ta bị gió lạnh làm tê rần? Triệu Thất xuất thần nghĩ.

Thế nhưng cảm giác ấm áp rất chân thực, gò má của hắn bị người nhẹ nhàng xoa nắn, không giống đánh đập tức giận, mà giống như mang sự thăm hổ đầy thương tiếc.

“Xin lỗi.” Nhạc Thính Tùng thấp giọng nói, “Ta lại đến muộn.”

Triệu Thất kinh ngạc mở mắt, đần độn nhìn y, không nhịn được giơ tay dụi mắt.

Nhạc Thính Tùng lấy tay hắn xuống, cẩn thận nâng trong tay. Tay phải Triệu Thất bị thương rất nặng, có mấy ngón tay cong vẹo mất tự nhiên, cổ tay sưng lên như cái bánh bao. Hơi nhúc nhích, Triệu Thất liền đau đến hít vào.

“Ta, ta vừa trộm vật rất quan trọng của ngươi.” Triệu Thất cẩn thận nhắc nhở y.

“Thứ quan trọng nhất của ta, không phải đã cho ngươi rồi sao?” Nhạc Thính Tùng hỏi một đằng trả lời một nẻo, cởi áo choàng khoác lên trên người Triệu Thất, cao giọng nói: “Đệ tử y đường đâu?”

“Sư thúc tổ, người này —— ”

Có người dị nghị, chính là người vừa đưa ra gợi ý thẩm vấn nghiêm khắc kia. Phía sau xuất hiện một đội đệ tử, cúi chào Nhạc Thính Tùng, sau đó tiến lên xem thương thế của Triệu Thất.

Nhạc Thính Tùng cau mày nhìn đệ tử vừa mới lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì. Đệ tử y đường báo tình trạng vết thương lên, y phất tay một cái, bảo mọi người đi tới võ đường.

Triệu Thất lại bị người nâng lên, bất quá lần này do đường về gần. Hắn thấp thỏm trong lòng, một hồi nhìn Nhạc Thính Tùng, một hồi lại lén lút nhìn Bạch Tuyết Kỳ, Bạch Tuyết Kỳ làm khẩu hình miệng với hắn, tựa hồ là đang đe dọa.

Rất nhanh liền tới võ đường. Giữa phòng lớn đã đốt đuốc sáng rực, chiếu sáng khuôn mặt của tất cả mọi người. Triệu Thất nhìn thấy Tiểu Mông, một số đệ tử hắn từng gặp thoáng qua, còn lại đều là những gương mặt xa lạ. Mỗi người thoạt nhìn đều nghiêm túc đến đáng sợ, tạo cho người ta cảm giác như mình vừa đi vào âm tào địa phủ.

Nhạc Thính Tùng không ngồi, những người khác cũng chỉ có thể đứng, chỉ có Triệu Thất vẫn dựa vào giường gỗ như cũ, máu trên người đã được lau sạch, ngu ngốc ôm lấy cánh tay bị băng bó như cái chày gỗ.

“Chuyện tối hôm nay, là ai phát hiện trước?” Nhạc Thính Tùng trầm giọng hỏi, “Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

Một đệ tử đứng dậy, chính là người hai lần lên tiếng kia.

“Hồi bẩm sư thúc tổ. Lúc đó đệ tử định đi tiểu đêm thì nhìn thấy Triệu quản sự, Triệu quản sự đứng trên hành lang nói chuyện với người nào đấy, con nghe loáng thoáng thấy tên của sư thúc tổ liền chăm chú, lại nghe bọn họ nói đến bức rèm che… Sau đó hai người tách ra, Triệu quản sự hốt hoảng chạy vào trong phòng sư thúc tổ. Đệ tử không dám đi lên, mang trong lòng nghi ngờ liền bảo sư đệ bẩm báo sư thúc tổ, tự mình trông coi bên ngoài. Không lâu sau quả nhiên thấy Triệu quản sự từ trong phòng đi ra, chạy thẳng đến bức rèm che. Con đi theo phía sau, lại nhìn thấy ——” nói tới chỗ này, hắn ta có hơi chần chờ, căm giận mà khinh bỉ nhìn Triệu Thất, “Lại nhìn thấy Triệu quản sự cùng một người áo đen ôm ôm ấp ấp trongh đình, làm mấy chuyện không biết xấu hổ! Sau đó, Triệu quản sự lấy ra một phong thư giao cho người kia, lúc này sư thúc tổ dẫn người chạy tới… Đều là đệ tử không kịp phản ứng, lại không ra tay đúng lúc bắt người kia, kính xin sư thúc tổ trách phạt!”

Nói xong, hắn ta quỳ gối xuống, giống như thực sự mang thẹn trong lòng.

Triệu Thất lên cơn giận dữ, hận không thể xông lên đạp hắn ta mấy cái, thế nhưng chưa kịp làm gì thì Nhạc Thính Tùng đã lên tiếng: “Ngươi nhìn thấy ai đánh hắn không?”

Người kia không ngờ Nhạc Thính Tùng lại chỉ hỏi vấn đề này, lén lút nhìn Triệu Thất, lời nói đã không còn lưu loát: “Đêm đen đường trượt, Triệu quản sự ngã mấy lần, có lẽ là tự hắn té.”

Triệu Thất đang muốn chửi ầm lên, Nhạc Thính Tùng cũng không làm ra biểu thị gì. Trong lòng hắn lo sợ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của những người khác, thực sự không dám làm càn quá mức, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ ủ rũ nhỏ giọng giải thích: “Ngươi mới ngớ ngẩn ngã liên tục. Ta, ta không ngã nhiều như vậy…”

Nhạc Thính Tùng nhìn hắn một lúc lâu rồi chuyển tầm mắt sang phía Bạch Tuyết Kỳ: “Bạch công tử, tối nay ngươi cố ý tới tìm ta có phải cũng có chuyện muốn nói?”

Ánh mắt Bạch Tuyết Kỳ trầm tĩnh, khẽ gật đầu, giọng điệu lại mang theo sự chần chừ: “Nhạc trưởng lão, chuyện riêng của quý môn, ta chỉ là người ngoài vốn không nên xen vào. Thế nhưng nhân duyên trùng hợp, vô tình phát hiện ra một việc bí ẩn khác…” Gã vỗ tay một cái, mấy người từ bên ngoài tiến vào, trong đó có ba người thần sắc uể oải bị trói vào nhau, Triệu Thất liếc mắt một cái, thấy cũng có hơi quen mắt.

“Các ngươi nói đi.” Bạch Tuyết Kỳ vung tay rồi xoay người, giống như không muốn dây dưa gì nhiều.

Ba người kia đầu tiên là mở miệng xin tha, sau đó nói lung tung. Triệu Thất nghe một chốc, đột nhiên nhớ ra, này không phải là mấy người ngày trước mình tìm về đánh mình sao?

Hắn lén nhìn Nhạc Thính Tùng một cái.

Nhạc Thính Tùng thoạt nhìn không có vẻ kinh ngạc, chỉ yên lặng nghe, cũng không hỏi vấn đề gì. Chuyện ba người kia nói cơ bản đều là thật, chỉ là dùng để mua một khối ngọc bội —— kỳ thực lúc đó Triệu Thất không dùng tiền, chỉ mang Triệu phủ ra hù dọa bọn chúng một chút.

“Triệu quản sự nói, nếu có người hỏi thì cứ bảo là do Bạch Tuyết Kỳ công tử bán cho chúng ta… Chúng ta sợ tội Triệu phủ, cũng chỉ có thể đáp ứng.” Một người trong đó giật giật sách sách nói, “Trên ngọc bội kia có khắc chữ, tiểu nhân không biết, chỉ nghe người ta nói mở đầu là hai chữ ‘Tương tư’.”

“Sư thúc tổ, đây chẳng phải là miếng ngọc bị mất kia sao?” Tiểu Mông bật thốt lên, nghi ngờ nhìn Triệu Thất.

“Ôi, ta với vị nhân huynh này vốn không quen biết, không biết vì sao lại nghe thấy tên của ta?” Trên mặt Bạch Tuyết Kỳ hiện lên mấy phần cay đắng, gã thở dài, giống như bất đắc dĩ vì bị người vu oan hãm hại.

“Sợ rằng Triệu quản sự là dự định sau khi sự việc bại lộ, lẻn vào phòng sư thúc tổ rồi hãm hại Bạch công tử, để cho Bạch công tử làm người chết thế.” Tên đệ tử kia cùng Bạch Tuyết Kỳ kẻ xướng người họa, phân tích rắp tâm hiểm ác của Triệu Thất một cách cực kỳ nhuần nhuyễn, “Mà hắn thì trở mình một cái liền thành nghĩa sĩ ra sức ngăn cản Bạch công tử, cuối cùng còn phải chịu khổ bị đánh đập.”

Triệu Thất hiểu ra toàn bộ.

Nếu như dựa theo kế hoạch Bạch Tuyết Kỳ thiết kế, lúc này nhân chứng vật chứng đều có, cho dù mình có nói ra lòng gã mang ý đồ xấu, cũng chỉ có thể bị nói là tính toán vu oan hãm hại. Huống chi không chỉ có Nhạc Thính Tùng mà còn có rất nhiều người nhìn thấy mình đưa bức thư cho gã áo đen kia như vậy… Bằng chứng vững như núi, nếu Nhạc Thính Tùng muốn thiên vị thì uy nghiêm của y sẽ đi quét đất hết.

Triệu Thất cũng tự nhận thức được, dưới tình hình như vậy mà Nhạc Thính Tùng tha cho mình thì thật là thiên ý bất dung.

Nhưng mà ——

Muốn hầm ông hả? Còn non lắm!

Triệu Thất nhìn cái kẻ nhân mô cẩu dạng là Bạch Tuyết Kỳ, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng đến lúc công khai chân tướng, vẻ mặt gã khốn này sẽ tức giận và kinh ngạc đến mức nào.

Nhưng ngoài dự liệu là, từ đầu đến cuối, Nhạc Thính Tùng cũng không hỏi Triệu Thất dù chỉ một câu.

Triệu Thất bắt đầu thấy gấp, muốn tìm lúc nói chen vào. Thế nhưng thời gian trôi qua, tự tin của hắn cũng chìm xuống.

Tiếng sấm mang theo đau đớn trong người thức tỉnh, chấn động đến mức đầu óc Triệu Thất chỉ còn lại tiếng ong ong, lời người khác nói cũng nghe không rõ. Trong lòng càng căng thẳng thì càng khó có thể tập trung, hắn ôm cánh tay, không nhịn được suy nghĩ miên man.

Vạn nhất người ta không muốn nghe lời giải thích của mình thì làm sao bây giờ? Hắn thực sự không nắm chắc, nếu như bây giờ cầu xin tha thứ, Nhạc Thính Tùng còn có thể cho hắn thêm một lần biện giải nữa hay không?

Dù sao hắn đã từng lừa gạt y rất nhiều lần, lần này y có còn tin tưởng nữa không?