Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 16




Nhạc Thính Tùng trước kia cũng từng hành hiệp trượng nghĩa, không phải chỉ một lần ở trấn Nam Thủy này. Y từng gặp phải rất nhiều kẻ ác, thế nhưng mơ hồ cảm thấy không phải kẻ nào cũng giống như Triệu Thất. Y không rõ cảm giác lâng lâng trong lòng mình lúc này là gì, nhưng y biết rất rõ, y muốn ở lại trấn Nam Thủy, muốn ở lại bên cạnh Triệu Thất.

Tâm lý vừa vui mừng vừa bất an, Nhạc Thính Tùng hoang mang đi trên đường, chóp mũi đột nhiên ngửi được một hương thơm.

Hơi thở này giống của em trai Triệu Thất như đúc, trong lòng y hơi động, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, lại phát hiện mình nhận lầm người.

Đó là một nam tử nùng trang diễm mạt, như là không xương nằm nhoài trên người một nam tử trung niên, thấy Nhạc Thính Tùng nhìn hắn, liền phát ra một tiếng cười quái dị: “Hì hì, vị tiểu ca này, nếu coi trọng ta, hoan nghênh đến Noãn Hương Các tìm ta chơi nha!”

Noãn Hương Các? Nhạc Thính Tùng sững sờ, trong đầu nhanh như chớp xẹt qua mấy ý nghĩ, ánh mắt lạnh xuống: “Mùi vị trên người ngươi, người ở Noãn Hương Các có không?”

Nam tử kia cười khanh khách, ngay cả vị trung niên kia cũng phát ra tiếng cười: “Ha ha, vấn đề hay, không nghĩ tới tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ, cư nhiên rất biết đùa giỡn —— ”

Nhạc Thính Tùng điểm huyệt gã trung niên ồn ào, trầm mặt hỏi nam tử kia: “Ta hỏi lần nữa, khí tức trên người người, là đặc thù ở Noãn Hương Các sao?”

Nam tử không đề phòng người này nói ra tay liền ra tay, lau phấn trên mặt khẩn khoản đáp: “Hảo hán tha mạng! Hảo hán hỏi phấn sáp sao? Đúng đúng đúng, đây đúng là xuất phẩm của Noãn Hương Các, thứ này, là đồ chuyên dụng của tiểu quan trong Các…”

Sắc mặt Nhạc Thính Tùng đã khó nhìn tới cực điểm, y cũng không giải huyệt cho gã trung niên kia, nhảy lên, cả người như một luồng khói nhạt, trong chớp mắt bay về căn phòng nhỏ rách nát kia.

Trong phòng có hai người đang nói chuyện ——

“Ha ha ha ha ha, ta đương nhiên đã tính toán kỹ không một chỗ sai sót. Sớm đã nhìn ra tiểu tử kia nhẹ dạ dễ dao động, nhân gia vừa khóc liền bị lừa. Ngươi xem, đây không phải là dễ dàng rơi vào bẫy quá sao?” Đây là giọng Triệu Thất. Hắn cười xong, liền vui vẻ đếm ngân phiếu, gấp kỹ từng cái từng cái, chỉnh tề mà nhét vào trong hầu bao, rất có cảm giác thành công ngắm nghía.

Văn Diễm có điểm bất an: “Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì mà nhưng mà. Người này không hiểu giá trị tiền bạc, nếu không phải ta, hắn còn đem ngân phiếu làm thành giấy lộn, áng chừng chạy khắp nơi đấy.” Triệu Thất dương dương đắc ý nói, “Ta vừa dạy hắn kinh nghiệm làm người, dạy hắn đạo lý của cuộc sống, hắn thực sự cần phải cám ơn ta.”

“Ta…”

“Ngươi không cần lo lắng. Ta chuộc thân cho ngươi, đương nhiên muốn ngươi được sống cuộc sống tốt. Ta nghĩ xong rồi, chờ hắn rời đi một khoảng thời gian dài, ta lại nói với hắn ngươi không chữa khỏi mà bỏ mình, không có chứng cứ, ngươi cầm số tiền này…”

“Oành!”

Triệu Thất sợ run lên, liền thấy ván cửa cũ nát kia bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, một mảnh vụn gỗ trong đó thẳng tắp bay đến. Hắn muốn tránh, thế nhưng hai chân lại mềm nhũn, chỉ có thể trơ mắt nhìn khối vụn gỗ đập phải eo mình, làm cho toàn thân hắn tê dại một hồi, lảo đảo vài bước, ngã ngồi trên giường.

Nhạc Thính Tùng từ cửa đi vào, mặt không thay đổi hỏi: “Ngươi cầm tiền của ta, muốn thế nào?”

Tiểu tử này làm sao đột nhiên trở lại, Triệu Thất không ngừng kêu khổ. Hắn cũng không biết Nhạc Thính Tùng nghe được bao nhiêu, chỉ một mực chắc chắn nói: “Ta muốn đi tìm đại phu.”

Nhạc Thính Tùng nhướn khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng toát, đáng sợ mà áp sát Triệu Thất.

Đột nhiên, Văn Diễm đang ở trong góc đột nhiên đánh tới, giang hai tay che trước người Triệu Thất, trong mắt như có một cây đuốc đang cháy hừng hực, không sợ hãi chút nào đối mặt Nhạc Thính Tùng: “Không được tổn thương hắn!”

“Ta không tính toán với trẻ con.” Nhạc Thính Tùng suy nghĩ một chút, hỏi, “Ngươi là người của Noãn Hương Các?”

“Ta…”

“Hắn không phải!” Triệu Thất đột nhiên rống lên một tiếng, mặt lạnh nói với Văn Diễm: “Nhãi con, mau cút đi. Chuyện ngày hôm nay không có phần của ngươi.”

Văn Diễm đứng bất động tại chỗ, quật cường ngước đầu, nhìn chăm chú vào Nhạc Thính Tùng cao hơn mình không ít, cũng mạnh hơn mình rất nhiều.

Triệu Thất càng nóng nảy hơn: “Ngươi cái tên nhóc khốn nạn này, coi như ở lại chỗ này ta cũng không cho ngươi tiền, có nghe thấy hay không, a —— ”

Văn Diễm thấy hoa mắt, cậu giật mình quay lại, phát hiện nam nhân kia đã xuất ở trên giường, gắt gao đè Triệu Thất dưới thân. Ánh mắt cậu đỏ rực, phảng phất như liều mạng xông tới, giống như phát rồ giơ năm đấm lên đánh.

Nhạc Thính Tùng ôm Triệu Thất lăn vào trong một vòng, xoay người lại điểm huyệt đạo Văn Diễm, cau mày tự nói: “Kỳ quái, rõ ràng là các ngươi cấu kết lừa gạt tiền của ta, tại sao bây giờ ta lại giống như kẻ ác thế này?” Nói xong, liền đưa tay mở vạt áo Triệu Thất.

Triệu Thất vừa bị đánh trúng, trên người còn thấy tê tê, tay chân một điểm khí lực cũng không có, cũng nhấc không nổi, mắt thấy tay Nhạc Thính Tùng đã luồn vào trong quần áo mình, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn qua một bên.

Nhưng một cái nghiêng đầu này, hắn liền thấy Văn Diễm đứng thẳng tắp trước giường, nhìn mình không chớp mắt, nhất thời có chút hoảng hốt: “Ngươi làm gì A Văn rồi, mau thả ra!”

“Không làm gì cả, chỉ khiến cho hắn thành thật một chút thôi.” Nhạc Thính Tùng mạn bất kinh tâm nói, hai tay sờ tới sờ lui dưới lớp quần áo của Triệu Thất.

Không biết mò tới nơi nào, âm thanh Triệu Thất lập tức mềm nhũn, đôi mắt cũng trở nên ướt nhẹp. Hắn khó chịu giật giật, nhỏ giọng cầu khẩn nói: “Van ngươi, ngươi làm gì ta cũng được, đừng, đừng để cho cậu ta nhìn thấy…”

“Nhìn cái gì?” Nhạc Thính Tùng không giải thích được ngẩng đầu lên, trong tay là một cái hầu bao, chính là bạc vừa mới bị Triệu Thất lừa lấy.

Y trượt xuống từ trên người Triệu Thất, co chân ngồi ở mạn giường, đếm rõ ràng, quay đầu đánh giá một lát, lại đưa tay móc vào quần áo Triệu Thất, từ bên trong móc ra một cái bao bố nhỏ. Bên trong tất cả đều là tiền đồng bạc vụn cùng thứ đồ chơi lẻ loi tán loạn, y nhìn một chút, liền dốc hết vào hầu bao của mình.

“Được rồi.” Lầm bầm một câu, y đem hầu bao bỏ vào ngực, tuyên bố, “Ngươi gạt ta một lần, ta cướp của ngươi một lần, hiện tại tiền của ngươi đều là của ta. A, thế nhưng bạc của ngươi không nhiều bằng ta, còn thiếu một ít, ta phải suy nghĩ một chút làm sao lấy lại.”

Triệu Thất thấy vốn bạc riêng để mua đồ ăn vặt của mình đều bị cướp mất, sinh không thể luyến mà nằm ở đó, hai mắt thẳng tắp nhìn cái bao rỗng tuếch, miệng lẩm bẩm nói: “Ngươi tên cầm thú không bằng súc sinh này…”

Nhạc Thính Tùng cười hì hì, đưa tay vỗ mặt của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Kỳ thực, nếu như ngươi nói thẳng là cần tiền, không gạt ta ta sẽ đưa cho ngươi.”

“Vậy bây giờ ngươi có thể cho ta mượn bạc không?” Trong mắt Triệu Thất sáng lên tia hi vọng.

“Muộn rồi!” Nhạc Thính Tùng lắc đầu một cái, “Ta đây tin tưởng ngươi, ngươi lại coi ta như đứa ngốc mà đùa giỡn. Ta à, ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng bị thiệt thòi như vậy.”

Nói xong, hắn quan sát Văn Diễm vẫn đang đứng thẳng tắp, nhíu mày: “Người này cũng không phải em trai của ngươi. Nhưng mà vừa rồi hình như ngươi rất sợ bị hắn nhìn thấy… Nhìn thấy cái gì?”

Triệu Thất hết lý sự.

Văn Diễm lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào Nhạc Thính Tùng, qua một lúc, đầu lưỡi cậu đã có thể cử động, liền lập tức mở miệng nói: “Hắn cũng là vì ta. Ngươi muốn làm gì? Làm ta là được rồi!”

“Lặp lại lần nữa, ta không so đo với trẻ con.” Nhạc Thính Tùng điểm trụ huyệt câm của cậu, tiện tay xách cậu ra ngoài phòng, không thèm để ý nữa, đưa mắt nhìn Triệu Thất, suy tư nói: “Lúc nãy ta đưa tay vào quần áo của ngươi, ngươi sợ đến mức cả người đều run rẩy —— á, ta biết rồi, ngươi nhất định là sợ bị người cù ngứa!”