Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 127




Không khí như ngưng đọng, thời gian kéo dài. Răng Triệu Thất nghiến lên ken két, con dao nằm ngang cổ Thẩm Lan Khanh đã không khắc chế nổi mà run rẩy.

“A Kỳ, nếu như muốn giết người, tay không được run.” Thẩm Lan Khanh thở dài.

“Có phải huynh rất xem thường ta không?” Triệu Thất nhẹ nhàng hỏi, “Ta vừa nhát gan lại vô dụng, coi như bây giờ có cầm dao chĩa vào cổ huynh, coi như biết được tất cả mọi chuyện, huynh cũng chẳng lo ta có thể làm ra chuyện gì, có đúng không?”

Thẩm Lan Khanh sững sờ, sau đó lại thấy buồn cười, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể uy hiếp được ta?”

Triệu Thất lắc đầu, từ từ di chuyển con dao, giọng nói có chút quái dị: “Huynh nói không sai. Đúng là ta không có gan giết người, nhưng mà—— ”

Leng keng!

Vẻ mặt Thẩm Lan Khanh thay đổi.

Đá sắt tương giao phát ra âm thanh vang rền. Con dao trong tay Triệu Thất bị vật cứng chặn lại, trật nửa tấc, chỉ đủ vẽ lên ngực Thẩm Lan Khanh một vết máu cạn. Một vật màu trắng từ trong ngực hắn ta rơi ra, trượt xuống đất.

Mảnh vụn tung toé, mắt cá chân Triệu Thất đau xót. Hắn cúi đầu, nhìn nửa miếng ngọc bội vỡ bên chân, một bên chạm trổ hoa văn đã bị mài mòn, lại thiếu mất một góc.

Đó là thứ Thẩm Lan Khanh cho hắn.

Năm đó hắn bị Nhạc Kiệu giam giữ, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, chỉ nhớ rõ phải giấu kỹ vật này, còn vì thế mà liều mạng với Nhạc Kiệu. Hắn bảo vệ nó rất tốt, không có chuyện gì liền nắm trong tay, đến khi hồi ức trở thành những hình ảnh mơ hồ. Sau đó khối ngọc bội này đi cùng hắn tới trấn Nam Thủy, lại sau đó…

Thẩm Lan Khanh sờ ngực, không phẫn nộ, chỉ thất vọng.

Triệu Thất cắn răng, không muốn nghĩ tại sao hắn ta lại mang thứ đó bên người, con dao trong tay không đầu không đuôi đâm về phía trước, chợt có một nguồn sức mạnh theo thân dao phản chấn. Hắn “Oa nha” kêu đau một tiếng, con dao tuột khỏi tay, lảo đảo mấy bước, bàn tay đổ máu.

Thẩm Lan Khanh thưởng thức con dao vừa đoạt khỏi tay Triệu Thất, thản nhiên nói: “A Kỳ, vật này hại người hại mình, đừng nghịch nó.”

Triệu Thất nắm bàn tay máu chảy ròng ròng, không tiến lên cướp lại binh khí, chỉ hét lớn một tiếng: “Nghiệt súc! Còn không ra tay!”

Thẩm Lan Khanh khẽ cau mày, vừa muốn mở miệng, gió lạnh từ phía sau ào ào lao tới. Trong lúc vội vàng, Thẩm Lan Khanh dùng con dao đang cầm để ứng chiến, tuy chấn trụ được một chưởng của đối phương, thế nhưng ngực lại bị đánh một quyền, lại bị đòn kia đánh tới, chịu nội thương.

“Vũ Thành?”

Nhận ra người đến, Thẩm Lan Khanh hơi kinh ngạc.

Triệu Vũ Thành tối sầm mặt mũi, không nói câu gì, thân thủ tung ra từng chiẻu, thế tiến công gió thổi không lọt, không giữ lại chút nào mà ập xuống Thẩm Lan Khanh!

Nhất thời, Thẩm Lan Khanh bị áp chế, không còn sức đánh trả.

Nhưng mà, cơ thể Triệu Vũ Thành càng ngày càng nặng.

Tình huống của gã bây giờ cực kỳ không ổn. Tuy rằng Thiên Dương Cửu Chuyển Quyết có tác dụng giải độc, có thể tạm thời đè nén dược lực, nhưng giờ phút này gã lại tổn thương kinh mạch, tay không tấc sắt, chỉ có thể khoe ra sức mạnh nhất thời. Sau một thời gian, tất sẽ rơi xuống thế hạ phong.

Lúc mới bị bắt, trường kiếm bên người đã bị Triệu Thất lấy đi, nếu như có thể mượn được binh khí sắc bén…

Triệu Vũ Thành tranh thủ liếc mắt nhìn Triệu Thất, vừa nhìn đã giận sôi lên.

Triệu Thất chẳng thèm quan tâm hai kẻ đang vật lộn sống mái trong phòng, càng không để ý tới trường kiếm của Triệu Vũ Thành để trong góc, liên tục lăn lộn muốn chạy ra ngoài, nhìn dáng dấp như chỉ hận không thể sinh ra tám cái chân.

Nhưng mà sau một khắc, hắn lại hấp tập chạy về, luống cuống chân tay đóng sầm cửa lại, trán đầy mồ hôi.

“Bên ngoài đều là người.” Triệu Thất nuốt nước miếng, khàn giọng nói.

Hắn thấy người dẫn đường cho mình, thấy ông Lý, còn nhìn thấy “con gái” ông ta… Những người này đều mang vẻ mặt ác sát đứng đầy trong sân, làm gì còn dáng vẻ nông dân như ban ngày?

Trường Phi Lâu quả nhiên ở khắp mọi nơi, toàn bộ cái làng này, là một bẫy lưới lớn!

Triệu Vũ Thành hừ lạnh một tiếng, Triệu Thất cũng không biết gã như thế là có thái độ gì.

Tuy vừa rồi hắn còn nhìn Triệu Vũ Thành và đưa ra tín hiệu hợp tác, lại thay gã tranh thủ một phân thời gian, hơn nữa quả thật Triệu Vũ Thành và Thẩm Lan Khanh cũng có xung đột. Nhưng hai người này có quan hệ cá nhân gì đó, mặc dù Triệu Vũ Thành bị Thẩm Lan Khanh ám hại nên ghi hận trong lòng, nhưng nhỡ đâu hai gã này đánh được một nửa rồi dừng lại liên thủ thì sao?

Triệu Thất đảo mắt, ánh mắt quét qua trường kiếm của Triệu Vũ Thành, nghĩ thầm, có cái này trong tay có lẽ sẽ can đảm thêm một chút. Hắn thừa dịp hai người đang đánh nhau, nhanh chóng bò qua định thuổng lấy cây kiếm.

Triệu Thất không ngờ hành động này của mình lại khiến hai người đang trong chiến cuộc chấn động tinh thần.

Nội công của Thẩm Lan Khanh không bằng Triệu Vũ Thành, lại không thể nhìn thấy, vì thế hắn ta cũng chẳng cần thắng, chỉ sử dụng chiêu “quấn chặt” để tự quyết, muốn kéo dài thời gian cho đến khi nội thương của Triệu Vũ Thành phát tác. Mà Triệu Thất chỉ hơi động đậy đã trực tiếp làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Thẩm Lan Khanh. Kiếm pháp của Triệu Vũ Thành có thể coi là kinh người, nếu như binh khí rơi vào tay gã…

Tâm tư thay đổi nhanh chóng, hắn ta khẽ cười với Triệu Thất, Triệu Vũ Thành biến sắc, một tiếng “Cẩn thận” còn chưa ra khỏi miệng, người đã ập tới ——

“A!”

Triệu Thất khom lưng ôm kiếm, thình lình nghe phía sau truyền đến một tiếng rên. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị vật nặng đập lên lưng, cả người ngã nhào xuống đất, té nổ đom đóm mắt.