Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 117




Triệu Vũ Thành lòng dạ độc ác, lần này đến nhà thăm hỏi, tuyệt đối không chỉ đơn giản là lão hữu ôn chuyện, nhất định gã có âm mưu nham hiểm tà độc gì đó.

Triệu Thất hoang mang lo sợ đi tới đi lui, mồ hôi lạnh ứa ra.

“Đừng có gấp, nếu như gã tìm tới cửa, ta sẽ nói giúp ngươi.” Thẩm Lan Khanh khuyên nhủ, “Rốt cục ngươi đã làm cái gì mà phải sợ như vậy?”

“Gã… là gã có lỗi trước.” Triệu Thất oán hận, “Ta cũng không làm gì, chẳng qua trước khi bỏ đi vẽ lên mặt gã chữ ‘Vương Bát’, lại chửi vài câu. Đúng rồi, Thính Tùng còn đánh một trận với gã đấy. ”

Thẩm Lan Khanh xong thì nhăn mày: “Thế rốt cuộc Vũ Thành bắt nạt ngươi ra sao?”

Những chuyện hư hỏng của Triệu Vũ Thành kia, Triệu Thất ước gì Thẩm Lan Khanh cả đời không biết, căn bản không định nói thật. Lúc này thấy huynh ấy vẫn một mực kiên trì, hắn đành xé bừa mấy chuyện linh tinh vặt vãnh ra tố khổ.

“… Không chỉ như vậy, gã còn không cho ta tiền tiêu, không cho ta món tráng miệng để ăn, không cho ta ra ngoài chơi. Đúng rồi, mùa đông còn chẳng cho ta áo dày để mặt, làm ta lạnh run lập cập, vẫn là sau khi quen biết Nhạc Thính Tùng, y mới đưa một cái cho ta đấy.” Triệu Thất chua xót nói, “Triệu Vũ Thành kia là tiểu,

ạch, lão gia hoả, một khi mất hứng sẽ không cho ta ăn cơm. Ở bên ngoài ta có bạn cho ta đồ ăn, gã biết cũng không đồng ý, thế là nhốt ta chừng mấy ngày, còn sai người đánh ta…”

Oành!

Triệu Thất còn đang tập trung nói, đột nhiên giật mình hết hồn, Thẩm Lan Khanh bỗng dưng vỗ vào án thượng, sách trên bàn đều trấn động.

“Lại dám đối xử với ngươi như thế!” Thẩm Lan Khanh cả giận nói, “Ngày đó gã còn thế thốt hứa hẹn… A, gã yêu ngươi, che chở ngươi như vậy sao?!”

Nhìn thấy Thẩm Lan Khanh nổi giận, Triệu Thất há hốc mồm. Trong ấn tượng của hắn, số lần Thẩm Lan Khanh tức giận chỉ lác đác không có mấy, đối xử với mình luôn dịu dàng bao dung. Triệu Thất nhớ lần duy nhất là khi sách luận trị thuỷ của mình bị ăn trộm, suýt chút nữa gây thành đại họa, lần đầu tiên Thẩm Lan Khanh nổi giận ngút trời, chủ động xin đi điều tra kẻ cầm đầu.

Nghĩ như vậy, Triệu Thất không khỏi lo lắng. Mình mới nói chuyện nhỏ này đã chọc huynh ấy thành như vậy, nếu như huynh ấy biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vạn nhất lửa giận công tâm, gây hại cho thân thể thì làm thế não bây giờ?

“Không, không phải, kỳ thực cái khác cũng chẳng có gì. Ạch, ít nhất, ít nhất…” Triệu Thất trầm tư suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra hồi ức tốt đẹp gì ở Triệu phủ. Lúc mắng chửi đám Triệu Cửu máu chó đầy đầu thì ngược lại là rất sảng khoái, nhưng chuyện như vậy có nói ra cũng chỉ làm dơ tai Thẩm Lan Khanh, cho nên hắn ho khan, nhỏ giọng nói: “Ta ăn nhờ ở đậu, lại không có bản lĩnh gì, ngay từ khi đi theo gã ngày đó cũng nên biết phải có ngày hôm nay.”

“Vậy vì sao ngươi không ——” Thẩm Lan Khanh bật thốt lên, lời nói một nửa liền im bặt, không nói nữa.

Triệu Thất biết nghĩa bóng trong lời này, sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Là ta nhìn lầm gã, không biết được lòng người, cũng chỉ có thể tự nuốt quả đắng. Lan Khanh, huynh thông minh hơn ta rất nhiều, mắt nhìn người cũng tốt, nhất định có thể chọn một bạn đời như ý, trải qua cuộc sống yên ấm thuận hoà.”

Lúc hắn nói lời này rất thật lòng thật dạ, mà Thẩm Lan Khanh chỉ khẽ cười, không tiếp tục đề tài này nữa.

Thấy thế, Triệu Thất không thể làm gì khác hơn là gạt chuyện này sang một bên, trước tiên giải quyết việc trọng đại: “Thư của Triệu Vũ Thành gửi tới từ mười sáu ngày trước, tính theo ngày thì trong mấy ngày này có thể đến. Gã cũng không biết ta ở đây, nếu như gặp phải, nói không chừng gã sẽ nổi điên tại chỗ, đánh ta một trận nhừ tử. Cho nên, chúng ta nhanh đi thôi, tới nơi khác lánh nạn, đợi gã đi rồi mình lại về.”

“Vì sao phải đi?” Thẩm Lan Khanh trầm giọng nói, “Gã chịu tự mình tới cửa còn miễn đi không ít phiền phức. Ta nhất định phải đòi lại công bằng cho ngươi.”

Triệu Thất khóc không ra nước mắt, đành phải kiên trì khuyên nhủ: “Đã qua rồi thì hà tất còn tính toán? Hơn nữa Thính Tùng đã giáo huấn gã một trận, đánh gã hộc máu rồi đó.”

“Y là y, ta là ta.” Thẩm Lan Khanh quả quyết nói, dường như phát hiện Triệu Thất muốn gây khó dễ, chậm rãi nói, “Ta đã đồng ý với sư phụ phải chăm sóc ngươi, bây giờ lại mặc ngươi bị người bắt nạt… Ngày sau còn mặt mũi nào đi gặp người?”

Thẩm Lan Khanh tuy dịu dàng, nói chuyện hòa khí, thế nhưng trong xương lại mười phần bướng bỉnh, một khi quyết, tám con trâu cũng kéo không được. Triệu Thất thấy mình không khuyên nổi, nhưng nếu bỏ mặc Thẩm Lan Khanh đi tìm Triệu Vũ Thành nói chuyện, phỏng chừng Thẩm Lan Khanh không cần lo lắng đã phụ sự giao phó của sư phụ, hai người bọn họ có thể lập tức đi gặp cha Triệu Thất luôn cũng được.

“Nếu như ngươi lo lắng cho ta, vậy thì không cần.” Thẩm Lan Khanh lạnh nhạt nói, “Ta tự có biện pháp.”

Trong lòng Bạch Tuyết Kỳ, Thẩm Lan Khanh cứu hắn ra từ trong lòng đất tăm tối, huynh ấy hoàn toàn xứng đáng với danh anh hùng. Điều đó đến ngày hôm nay vẫn không thay đổi..

Trái lại với Triệu Thất, không ngừng sa đoạ, tự cam đoạ lạc, cuối cùng ngơ ngơ ngác ngác, ngay cả hình người cũng không ra.

Bởi vậy, đối mặt với một Thẩm Lan Khanh như thế, Triệu Thất ngoại trừ kính nể vẫn luôn có chút xấu hổ và tự ti mặc cảm. Hắn chỉ lo gây thêm phiền cho Thẩm Lan Khanh, sao có thể yên tâm thoải mái nhận sự bảo vệ của huynh ấy đây?

Triệu Thất cười hì hì không nói, tìm lý do đi ra, trở lại phòng ngủ cầm lấy giấy bút, nhanh chóng hí hoáy viết thư cầu cứu cho Nhạc Thính Tùng.

Số lần Triệu Thất viết thư không nhiều, lại càng chưa từng viết qua loại thư quan trọng thế này chẳng có kinh nghiệm gì để lấy ra làm gương, nhất thời nhớ lại bức mật thư có ấn Long Trảo của Nhạc Thính Tùng.

Viết xong, hắn xé một tập giấy dày để dùng bọc thư, bên ngoài viết một chữ ‘Kỳ’, ngẫm lại rồi xoá đi, đổi thành chữ ‘Thất’ với nét cuối cong lên như đuôi cáo đang đắc ý dạt dào, lúc này mới hài lòng gật đầu.

Cuối cùng, vì phòng ngừa có kẻ xem trộm, hắn chạy đi tìm Thẩm Lan Khanh muốn hồ dán, kết quả trong nhà không có. Triệu Thất không ngại cực khổ sang nhà hàng xóm mượn, rốt cục cũng có một phong thư tốt.

Ngần ấy chuyện làm hắn phiền phiền nhiễu nhiễu, dinh dính nhơm nhớp, mãi đến khi chạng vạng mới chuẩn bị xong. Nhìn sắc trời, hắn nhanh chóng thông báo cho Thẩm Lan Khanh, cầm thư và tờ giấy chữa bệnh trúng gió đi ra ngoài.

Làm xong chuyện cho Thẩm Lan Khanh. Hắn lén lén lút lút chạy ra ngoài thôn, lấy ra một cái còi trúc, đặt ở bên môi rồi thổi mạnh một hơi ——

Phương xa truyền đến tiếng rào rào, một con chim xám sải cánh bay như xé toạc hoàng hôn, nhanh như chớp nhào tới trước người hắn!

“A!”

Triệu Thất sợ hãi ôm đầu hét to, con chim kia khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, hai cánh thu lại, vững vàng đậu trên vai hắn.

Hiểu rõ đối phương tinh thông nhân tính, Triệu Thất cố gắng trấn định, ngẩng đầu, há miệng run rẩy cất thư vào ống trúc bên chân con chim.

Con chim này là Nhạc Thính Tùng cho hắn làm phương thức liên lạc, nghe đâu một ngày nó có thể bay được mấy vạn dặm. Nhạc Thính Tùng đo từ sáng sớm, chắc chừng chiều tối sẽ nhận được thư.

Nhìn con chim có ánh mắt hung ác kia bay đi, Triệu Thất thở hắt ra một hơi, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

Sau đó chỉ cần chờ tiểu tử kia tới. Hắn nghĩ, Triệu Thất hờ hững xoay người, ánh mắt vô tình quét qua thứ gì, cả người bất chợt ngây dại.

Đường núi xa xa xuất hiện ánh đuốc leo lét, một đám người đang không ngừng di chuyển, mà nơi đó, chính là hướng của trấn Nam Thủy.