Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 107




Trong bóng đêm, sáu người bôn ba trên đường lớn.

Bốn tên đại hán mang mặt nạ quỷ dẫn đầu, một nam một nữ hai tay trói sau lưng bị kéo theo sau, nhỏ giọng trò chuyện vài câu.

“Đại ca, sao tiểu tử này run dữ vậy?” Một kẻ trong đó hỏi, “Không phải có ác chứng gì…”

Còn chưa nói hết, Triệu Thất đã ngã rầm xuống đất, thẳng tắp ngay đơ.

Mấy người còn lại sững sờ liếc mắt nhìn nhau, gã cầm đầu đi lên lật đầu hắn, bỏ túi vải xuống, chỉ thấy hai mắt hắn mờ mịt, sắc mặt trắng nhách, môi bị cắn chảy máu. Qua một lúc lâu, hắn đáng thương nói: “Ta, ta đau bụng…”

Hắn lắc tay, lại cầu xin: “Tay của ta bị trói, không trốn được, các ngươi có thể để ta đi nhà xí không, chỉ một lát thôi.”

Xác thực, hai tay Triệu Thất bị dây thừng thô ráp trói rất chặt, đừng nói người bình thường, ngay cả người có chút nội lực cũng khó mà tránh khỏi. Hơn nữa hắn rên rỉ thực sự quá đáng thương, kẻ cầm đầu phất tay một cái, để một tên dắt hắn ra sau bụi cây.

Ban đêm trên núi yên tĩnh, tiếng Triệu Thất bĩu môi thì thầm truyền đi trong gió, tựa hồ là bất mãn người kia cứ đứng kè kè bên cạnh làm hắn không đi được, muốn gã quay lưng lại.

Hai người tranh chấp một lát, người kia chửi vài câu. Sau đó nghe thấy Triệu Thất kinh ngạc xin tha, lá cây sàn sạt lay động.

“Kiềm chế một chút, đừng làm hư tiểu từ kia.” Tên còn lại cười to, “Dù bị giáo chủ dùng qua rồi cũng thành kẻ tàn phế nhưng chúng ta vẫn phải đem người đầy đủ về.”

Dương Chu thị nghe thấy những người kia ồn ào dâm đãng, cúi đầu. Miếng vải đen trên mặt đã ướt, nàng sững sờ mở to mắt, nhìn chăm chú vào bóng đêm, trong lòng chỉ nhớ đến đứa con còn đang ngủ trong nhà.

Nó nhỏ như vậy, còn chưa biết nói chuyện, gặp cái gì, cũng chỉ biết nha nha nha gọi nàng…

Trong lúc hoảng hốt, nàng đột nhiên cảm thấy tay mình bị người kéo mạnh. Nàng không tự chủ lảo đảo vài bước, miếng vải đen che mắt lập tức bị xốc lên.

“Đi mau!” Triệu Thất dùng con dao giấu trong lòng bàn tay cắt dây trói cho Dương Chu thị, không đợi dây thừng rơi xuống đất đã kéo tay áo nàng chạy vội đi.

May mà nhờ có con dao này, bất quá mấy kẻ kia cũng chỉ miệng cọp gan thỏ, nhiều lắm là to con sức khoẻ, nhưng dù thế nào vẫn còn trong phạm vi người thường. Lúc trước Triệu Thất chơi nháo với Nhạc Thính Tùng tiện thể học hai chiêu, tuy không đối phó được người nào nhưng nếu tấn công bất ngờ thì có thể giải vây đúng lúc.

Nhưng nếu bị mấy người kia đuổi theo…

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy cả người ngứa ngáy, bước chân nhanh hơn rất nhiều, chỉ hận mình không sinh ra tám cái chân. Cố gắng chạy đi cũng chẳng biết là chỗ nào, rốt cục hắn dừng lại, cảnh giác đánh giá xung quanh, cuối cùng kéo Dương Chu thị núp vào trong một bụi cây.

Trời vào đầu hạ, bên trong rất nhiều muỗi. Triệu Thất không sợ sâu chỉ sợ ngứa, kéo mảnh vải xuống che kín cổ, sau đó ngồi xổm thở hổn hển.

Nửa ngày sau, Dương Chu thị mới do dự lên tiếng: “Ngươi…”

“Ngươi sợ con muỗi cắn thì xé áo của mình ý, ta không cho ngươi đâu.” Triệu Thất lập tức gào lên, “Nếu như lát nữa vì chuyện này mà ngươi làm bại lộ hành tung, ta sẽ đẩy ngươi ra ngoài rồi bỏ chạy một mình!”

Dương Chu thị im lặng, lát sau mới nói: “Tại sao ngươi lại cứu ta? Nếu như ngươi chạy trốn một mình… sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

“Ta có tính thù dai.” Triệu Thất lý sự nói, “Hừ, thù hận với ngươi ta còn chưa báo, lão tử nhất định phải để ngươi biết, lão tử không phải người dễ chọc đâu!”

“Đa tạ…” Dương Chu thị nhỏ giọng nói, “Đa tạ… ân công.”

Triệu Thất nổi da gà, nếu không phải tình huống bây giờ khẩn cấp, chỉ sợ hắn đã nhảy cẫng lên: “Nói cái gì đó ngươi, ta, ta chỉ sợ không tìm được ngươi tính sổ, không phải là muốn cứu ngươi.”

Nhưng chuyện này rất vi diệu, Triệu Thất chẳng quen chút nào, thở hổn hển một lúc, hung ác nói: “Câm miệng, ngươi là người xấu. Nếu là mẹ ta, nếu là mẹ ta… bà chắc chắn không làm như vậy!”

Tuy nói như thế, nhưng giọng điệu của hắn hệt như đang ước ao.

Kỳ thực Triệu Thất biết mình rất hâm mộ đứa bé chẳng biết gì kia, cũng rất hâm mộ Thang Lương. Bởi vì hắn hiểu, có người thay mình che gió chắn mưa, là cảm giác hạnh phúc thế nào.

Lúc khổ sở nhất, số lần hắn nhớ đến cha còn nhiều hơn số lần nhớ về Thẩm Lan Khanh. Nhưng như vậy thì chẳng khác nào đứa trẻ đang tức giận, bây giờ hắn đã là người thành thục lão luyện, cũng hiểu làm vậy chẳng giải quyết được chuyện gì.

Hắn muốn trở thành người che gió chắn mưa cho người khác.

Triệu Thất siết chặt nắm tay. Lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân truyền tới.