Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 102




Nhạc Thính Tùng không còn gì để nói.

Tay chân của y bị trói trên giường, trên người là gia hoả dâm tặc nằm úp sấp, miệng cười hê hê, ý đồ xấu xa phiền phiền nhiễu nhiễu, không ngừng châm lửa.

“Khà khà, tiểu mỹ nhân, phong thuỷ chuyển rời, rốt cục ngươi lại rơi vào tay tiểu gia.” Triệu Thất ngả ngớn nâng cằm y, “Có phải ngươi cảm thấy cảnh này rất quen không? Ừ, nếu như ngươi không nói ra được mình đã làm sai chuyện gì, ta sẽ… ta sẽ cào ngứa ngươi!”

Nhạc Thính Tùng chỉ có thể cười khổ. Vải trói trên tay y chỉ cần giãy là đứt, nhưng bây giờ Triệu Thất còn đang phạt mình. Cho nên y chỉ có thể đàng hoàng nằm ngốc một chỗ, còn phải đè ép kinh mạch, phòng ngừa mình kích động mà làm đứt dây.

“Có nói hay không?” Triệu Thất phấn khích ép hỏi. Tay còn gỡ dây lưng bên hông Nhạc Thính Tùng, dâng vẻ như sắc quỷ không chờ kịp.

Nhạc Thính Tùng áy náy nói: “Ta không nên hạ thủ lưu tình với Nhạc —— ”

“Không phải cái này.” Triệu Thất thuận miệng phủ định. Tay lả lướt đẩy vạt áo Nhạc Thính Tùng. Rốt cục nhìn thấy được lồng ngực rắn chắc, nước miếng của hắn chảy xuống, móng vuốt sờ tới sờ lui, yêu thích không thôi, miệng còn uy hiếp: “Hừ hừ, tiểu tử ngươi luôn bắt nạt ta. Nếu không nói ra được, xem hôm nay ta báo thù ngươi thế nào, mối thù hôm hôm trước, hôm trước trước, hôm trước trước trước, nhất định phải khiến ngươi xin ta tha thứ mới thôi!”

Miệng nói cứng nhưng bàn tay di chuyển của hắn lại mềm nhũn, cố ý trêu chọc Nhạc Thính Tùng, chính là không cho y được sảng khoái.

“Ta không nên nghe trộm các ngươi nói chuyện…” Hô hấp của Nhạc Thính Tùng trở nên gấp gáp, bởi vì Triệu Thất đã cởi quần của y.

“Không đúng, nghĩ tiếp.” Triệu Thất vội vội vàng vàng đáp, chôn đầu xuống, dùng hai tay nâng, chậc chậc ra tiếng mà hút. Không ngừng mút lấy dương cụ thô to kia.

Nơi này của Nhạc Thính Tùng lớn hơn người thường, Triệu Thất rất khổ cực mới có thể mút vào một nửa, cho nên cực kỳ tập trung, nhất thời không kịp nghe đối phương nói cái gì, chỉ hừ hừ hai tiếng, cái gì cũng phủ quyết.

Nhưng đối với Nhạc Thính Tùng mà nói thì đây lại là dày vò cực điểm. Cuống họng rung động mang đển cảm giác tuyệt diệu không gì tả nổi, suýt chút nữa y đã muốn giật đứt dây trói, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, nhìn Triệu Thất ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi hồng phấn đảo quanh đôi môi ướt át.

“Hương vị không sai.” Triệu Thất cười hì hì, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi lên quy đầu nhạy cảm, giả vờ bất đắc dĩ, “Tiểu tử ngươi không chỉ mạnh miệng, nơi này cũng rất cứng, xem ra ta phải sử dụng thủ đoạn rồi!”

Nhạc Thính Tùng hỏi: “Nếu như ta xin tha, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Triệu Thất làm bộ suy nghĩ, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: “Không!”

“Vậy thì quất đi.” Nhạc Thính Tùng yếu thế nghiêng đầu sang bên, “Hổ xuống đồng bằng, ta cũng chỉ có thể mặc ngươi làm.”

“Hừ, đừng tưởng giả bộ đáng thương là có thể khiến ta tha cho ngươi.” Triệu Thất vênh mặt đắc ý cảnh cáo một câu, sau đó cúi người hôn lên đỉnh đầu của “Tiểu Thính Tùng”, bắt đầu tự cởi quần áo.

Trên người hắn chỉ khoác một chiếc áo lót mỏng, phân nửa cánh tay đều lộ ra ngoài. Bây giờ cởi ra rất dễ, trong chớp mắt cả người trần trụi cưỡi trên hông Nhạc Thính Tùng.

Nhạc Thính Tùng lom lom nhìn hắn.

Mặc dù đã xem qua rất nhiều lần, nhưng mỗi khi thấy Triệu Thất lõa thể, y vẫn không tránh khỏi thất thần —— không chỉ bởi vì thân thể này rất quyến rũ, mà bởi vì, đây là người y yêu sâu đậm.

Triệu Thất chú ý tới ánh mắt của y, đỏ mặt, lại không thèm che giấu chút nào. Trong thiên hạ cũng chỉ có ánh mắt của người này mới làm cho hắn vừa ngượng ngùng vừa thích ý, chỉ hy vọng đối phương có thể nhìn nhiều một chút, hoặc là đừng bao giờ dứt mắt ra.

Nhưng bây giờ, “trừng phạt” Nhạc Thính Tùng mới là chuyện quan trọng nhất. Cho nên hắn rất mau hồi thần, cúi người nhẹ nhàng cắn liếm cần cổ Nhạc Thính Tùng.

“A…” Da thịt kết thân, Nhạc Thính Tùng cơ hồ là dùng toàn thân để cảm nhận được xúc cảm nhẵn nhụi trơn mềm. Y không khỏi nghĩ lại, cách đây không lâu, vì một tia rung động lưu lại trên đầu ngón tay mà y trắng đêm khó ngủ.

Hiện tại, người này đã ở bên cạnh y.

“Cơ thể ngươi ấm quá.” Triệu Thất nhỏ giọng lầm bầm, cọ tới cọ lui trên người Nhạc Thính Tùng. Đầu nhũ mềm mại chà sát thân thể đối phương, rất nhanh đã trở nên vừa sưng vừa cứng, Nhạc Thính Tùng cơ hồ là dùng hết tất cả tự chủ từ lúc sinh ra tới giờ mới không đưa tay xoa nắn chúng.

Thế nhưng Triệu Thất lại cảm thấy hư không. Nhưng hắn không nghĩ bỏ qua cho tiểu tử này nhanh như thế, hắn nhỏm dậy, nhích lên trên, để một bên đầu nhũ đến trước miệng Nhạc Thính Tùng, ra lệnh: “Liếm.”

Nhạc Thính Tùng há miệng liền cắn. Triệu Thất bị đau, theo bản năng muốn rụt về, lại kéo tới da thịt, đau đến hừ hừ: “Cái tên nhà ngươi sao dám lật lọng, không phải nói mặc ta phạt sao?!”

Nhạc Thính Tùng hàm hồ không rõ: “Ta làm sai cái gì? Ngươi không nói, ta không buông.”

Triệu Thất bị khí lưu lúc y nói chuyện làm cho run cầm cập, tức giận đẩy đầu y: “Tại sao lúc ta phạm lỗi ngươi lại bắt ta tự nghĩ còn lúc ngươi phạm lỗi, lại muốn ta nói cho ngươi biết, hả?” Nhạc Thính Tùng nghe thấy giọng nói của hắn có mấy phần nức nở, trong lòng đau xót, vội vàng nhả ra, nhìn mặt hắn. Kết quả là thấy một kẻ thực hiện được gian kế mà cười xấu xa, cùng lúc đó, phía dưới đã bị người nắm chặt.

“Nhạc tiểu ngốc ơi Nhạc tiểu ngốc, chà chà, rất không trung thực.” Triệu Thất uy hiếp cầm lấy “nhược điểm” của đối phương hất cằm sai bảo, “Nằm im xem ta trừng trị ngươi thế nào!”

Nhạc Thính Tùng cũng tự biết tối nay không dễ dàng, thở dài một hơi, nói: “Ta chỉ muốn biết mình sai ở đâu, sau này sẽ không làm ngươi buồn nữa.”

Ánh mắt Triệu Thất tối sầm: “Ngươi có biết không hả, vào lúc này mà nói với đàn ông một câu như thế là rất nguy hiểm.”

Nhạc Thính Tùng im lặng nhìn hắn.

Trong ánh mắt của y chỉ còn ái mộ và mê luyến, nhưng đối diện với y, Triệu Thất chỉ cảm thấy toàn thân bốc lửa.

Lúc ở cạnh Nhạc Thính Tùng, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều cảm nhận được mình yêu đối phương. Yêu thích đó khiến hắn không biết xử trí thế nào, trong lòng thấp thỏm, lại càng lo lắng sẽ có ngày mất đi.

Từ nhỏ đến lớn, người hắn yêu luôn rời bỏ hắn. Cha mẹ không cần hắn, Bạch Nghi Thu ra đi quá sớm, mà Thẩm Lan Khanh lại là tráng niên mất sớm. Cho nên, bất kể yêu Nhạc Thính Tùng cỡ nào, hắn đều không nhịn được nghĩ tới ngày hai người chia ly.

Đến lúc ấy…

“Làm sao ngươi còn không biết?” Triệu Thất thở dài, nằm nhoài trên ngực Nhạc Thính Tùng, nhỏ giọng nói, “Lỗi của ngươi là xuất hiện trước mặt ta… Hừ, tên ngu ngốc nhà ngươi sao lại đáng ghét như thế, để ta yêu ngươi ít đi một chút không được sao, cả đời này ta không thể rời bỏ ngươi!”

Tiếng dây đứt truyền đến. Ngay sau đó, chính là cảm xúc mãnh liệt bao phủ hai người!