Lúc Thiệu Thần tắm xong đi ra, sủi cảo nóng hầm hập đã được bưng để lên bàn. Thiệu Thần vô cùng vui vẻ ngồi xuống ăn ngấu nghiến một bàn sủi cảo, một bên ăn một bên khen: “Tiểu Vinh, em gói sủi cảo ăn ngon lắm. Quả thật rất có tư chất làm đầu bếp, so với bên ngoài bán còn muốn ngon hơn!”
Thiệu Vinh bị khen dữ quá cũng ngượng ngùng, chỉ một mực im lặng ngồi ăn cơm.
Thiệu Trường Canh lại từ đầu đến cuối chỉ cười cười, ăn sủi cảo, biểu tình thật thả lỏng.
Thiệu Thần ăn hết một đĩa sủi cảo lớn xong đột nhiên khổ sở nhíu mày, Thiệu Vinh nhịn không được lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Thiệu Trường Canh nhìn Thiệu Thần liếc một cái, bình tĩnh nói: “Hiển nhiên là ăn quá nhiều, dạ dày không tiếp thu được.”
Thiệu Vinh gật gật đầu, “Là ăn quá no phải không?”
Thiệu Trường Canh bị Thiệu Vinh trực tiếp chọc cho mỉm cười , “Đúng vậy.”
Thiệu Thần thần sắc vặn vẹo, vẻ mặt bi thảm, “Hai người đừng có cười nữa! Bác hai, kê cho con chút thuốc uống đi.”
Thiệu Trường Canh thản nhiên nói: “Đi tản bộ.”
“Bác hai, dạ dày con thật sự rất đau đó.”
Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ liếc Thiệu Thần một cái, xoay người tìm cái hòm thuốc, lấy ra một viên thuốc màu trắng đưa qua, “Nuốt vào đi.”
“Cảm ơn bác hai.” Thiệu Thần nuốt viên thuốc xuống, lát sau vẻ mặt trở lại bình thường, “Cảm giác đã khá nhiều,” hiển nhiên là đang vuốt mông ngựa.
“Còn khó chịu thì phải đi tản bộ,” Thiệu Trường Canh đứng dậy nói, “Thiệu Vinh, chúng ta phải về nhà rồi.”
“Để Thiệu Vinh ở đây chơi với con vài ngày đi, dù sao em ấy cũng muốn. . . .” Nhìn thấy cặp mắt thâm trầm của Thiệu Trường Canh, Thiệu Thần nhanh chóng ngậm miệng.
Thiệu Trường Canh quay đầu nhìn về phía Thiệu Vinh, biểu tình bình tĩnh hỏi: “Ý của con thế nào?”
Thiệu Vinh cúi đầu đáp: “Con cũng muốn ở lại vài ngày.”
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu thật sự muốn ở lại đây, con phải mang ít quần áo tới tắm rửa chứ?”
“. . . . . .” Cũng đúng ha.
“Vậy nên, đêm nay theo ba về đi, ngày mai lại tới.” Thiệu Trường Canh kết luận, căn bản không cho cự tuyệt.
Thiệu Vinh đành phải gật gật đầu, đi theo hắn ra cửa.
Thiệu Vinh giống như trước ngồi ở ghế lái phụ.
Cách hắn chỉ có mấy cm, tim tự nhiên không hiểu sao đập có chút nhanh.
Tuy rằng ở mặt ngoài đã tha thứ hắn, nhưng tâm tình Thiệu Vinh vẫn không thể bình tĩnh như trước, dù sao chuyện bị ba mình hôn thật sự rất khó lý giải hoặc tiếp nhận.
Không ngại việc hắn không phải ba ruột, ở chung nhiều năm như vậy. . . . Không phải đều là hình thức cha con ở chung đơn thuần sao?
Thiệu Vinh thậm chí không nghĩ được tại sao Thiệu Trường Canh vốn dĩ rất lý trí lại có thể làm ra cái loại hành động không thể lý giải như vậy. Theo lẽ thường mà nói, lúc tức giận hẳn nên tát một bạt tai mới đúng chứ?
Mặc dù đối với phương pháp giáo dục cường thế của hắn đôi khi cũng có chút mâu thuẫn, nhưng nói thế nào đi nữa, cậu vẫn rất tôn trọng hay thậm chí là sùng bái Thiệu Trường Canh.
Thiệu Vinh nhớ rõ lúc còn nhỏ, có một lần baba dẫn cậu tới sân chơi, tình cờ gặp được một bà cụ bệnh tim phát tác té ngã trên mặt đất. Trong khi người xung quanh chỉ biết kinh hô, Thiệu Trường Canh lại bình tĩnh bước lên phía trước nâng bà cụ kia dậy, từ trong túi của bà tìm được viên thuốc đút cho bà nuốt vào. Bệnh trạng của bà cụ rất nhanh đã đỡ hơn rất nhiều, người con gái tới đón bà còn vô cùng cảm kích cảm ơn Thiệu Trường Canh.
Thiệu Vinh lúc đó tò mò hỏi: “Baba, sao ba biết trong túi bà ấy có thuốc?”
Thiệu Trường Canh mỉm cười sờ sờ đầu cậu nói, “Bà cụ kia có bệnh ở động mạch vành, người bị bệnh này thường mang trong người một loại thuốc tên là nitroglycerine có tác dụng làm dãn mạch máu, dùng để ứng phó với các tình huống đột phát.”
Thiệu Vinh hoàn toàn nghe không hiểu hắn nói bệnh ở động mạch vành hoặc nitroglycerine là cái gì, nhưng đáy lòng vẫn sinh ra một loại cảm giác sùng bái “baba thật lợi hại.”
Khi đó Thiệu Vinh vóc người rất nhỏ, lúc được hắn dắt tay đi đường, cánh tay phải nâng lên mới với được tới tay hắn, mỗi lần nhìn về phía Thiệu Trường Canh đều phải ngẩng đầu lên thật cao. Người cha trẻ tuổi có khuôn mặt anh tuấn, đối phó với tình huống bất ngờ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh thong dong, người xung quanh cảm tạ và ca ngợi. . . . . .Tất cả đều làm cho Thiệu Vinh cảm thấy tự hào “người tài giỏi này là ba mình.”
Mỗi lần đến tiết phụ huynh dự giờ, Thiệu Trường Canh đều luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, các bạn học cũng sẽ vừa hâm mộ vừa ghen tị nói “ba cậu thật đẹp trai.” Những lúc đó, Thiệu Vinh sẽ đặc biệt đặc biệt cao hứng.
Cho nên từ nhỏ mới có giấc mơ “mình cũng muốn làm bác sĩ giống như baba vậy.”
Ngay cả vừa rồi hắn tìm trong hòm thuốc viên thuốc màu trắng chính xác đưa cho Thiệu Thần, căn bản không cần nhìn hướng dẫn sử dụng cũng biết dùng thế nào, cũng làm cho trong lòng Thiệu Vinh lại dâng lên loại cảm xúc “bội phục” này.
Chỉ là, kể từ khi biết hắn không phải ba ruột xong, trong lòng Thiệu Vinh không nhịn được cảm thấy có chút mất mát.
Cũng không biết là vì cái gì. . . . . . Loại cảm giác này giống như mây đen quanh quẩn trên đỉnh đầu, không biết phải xua đi như thế nào.
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Thiệu Trường Canh đột nhiên hỏi.
“A. . . . . . Không có gì.” Thiệu Vinh lúng túng dời tầm mắt, tuyệt không thể nói cho hắn biết mình thần tượng hắn như vậy, chắc chắn sẽ bị hắn cười chết.
Thiệu Trường Canh nghiêng đầu nhìn Thiệu Vinh một cái, cũng không có hỏi tiếp, mà là xoay tay lái đem xe chạy đến một con đường khác.
Kia cũng không phải đường về nhà. Thiệu Vinh có chút nghi ngờ quay đầu nhìn hắn, chợt nghe hắn bình tĩnh nói: “Dẫn con đến một chỗ.”
Xe dừng ở trước cửa một tòa cao ốc, Thiệu Trường Canh cùng Thiệu Vinh xuống xe, vào thang máy đến lầu 7.
Người bán hàng thấy Thiệu Trường Canh liền nhiệt tình chào đón hỏi: “Tiên sinh cần mua gì?”
Thiệu Trường Canh trả lời: “Tôi họ Thiệu, lúc trước có đặt một chiếc di động ở chỗ các anh.”
Người bán hàng lập tức mỉm cười, “Nguyên lai là Thiệu tiên sinh, điện thoại ngài đặt đã có hàng rồi, tôi lập tức cầm lại đây cho ngài.”
Rất nhanh, một chiếc hộp tinh xảo được bày trước mặt.
Thiệu Trường Canh mở hộp ra, cầm chiếc điện thoại bên trong ấn khởi động máy, tiếng nhạc khởi động máy dễ nghe phát lên, màn hình sáng hiện ra một màu xanh nhu hòa. Thiệu Trường Canh đưa di động cho Thiệu Vinh đứng bên cạnh, thấp giọng nói: “Thử xem xem.”
“. . . . . Cho con?” Thiệu Vinh giật mình hỏi.
Thiệu Trường Canh mỉm cười gật đầu.
Chỗ này là ‘Electronic city’ nổi tiếng, lầu 7 tụ tập rất nhiều nhãn hiệu bán hàng độc quyền, xung quanh còn cung cấp sô pha mềm mại cho khách hàng nghỉ ngơi và sử dụng wifi miễn phí. Không giống với mấy cửa hàng ở lầu một lầu hai bán hàng nhái ồn ào ầm ĩ, chỗ này rất yên lặng, nhân viên bán hàng cũng rất chuyên nghiệp, mua điện thoại di động ở đây hiển nhiên không rẻ tiền.
Thiệu Vinh cầm điện thoại màu trắng trong tay, dùng ngón cái ấn nhẹ vào bàn phím xem xét các tính năng trong menu.
Bề ngoài chiếc di động này rất được, cảm giác cầm trên tay cũng rất tốt, trang bị rất nhiều chức năng hiện đại, trước sau đều có camera, có thể chụp hình quay phim và trò chuyện video. Hình nền là hình bãi biển màu xanh, độ phân giải màn hình cực kì cao làm cho phong cảnh bờ biển nhìn qua vừa rõ ràng lại vừa xinh đẹp.
Đối với một học sinh cấp ba mà nói, điện thoại đắt như vậy không khỏi có chút lãng phí.
“Con có di động rồi, không cần mua cái mới.” Thiệu Vinh nhẹ giọng nói.
Kỳ thật di động cũ vài ngày trước ngâm phải nước nên thỉnh thoảng không nhạy thậm chí còn bị chết máy, hơn nữa cái di động đó dùng từ lúc trung học đến giờ, màu đã sắp bong hết.
Tuy rằng Thiệu Vinh thật thích chiếc điện thoại mới này, nhưng nhận món quà giá trị như vậy vẫn không tốt.
Hơn nữa Thiệu Trường Canh cũng không phải ba ruột mình, nuôi mình nhiều năm như vậy đã muốn đạt đến trình độ nào đó rồi, còn tặng quà thật sự làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác “thụ sủng nhược kinh.”
*được sủng mà sợ hãi
Thiệu Vinh đặt di động lại trên mặt bàn, quay đầu nhìn về phía Thiệu Trường Canh, nhỏ giọng nói: “Cái này nhất định rất mắc tiền, baba dùng đi, con còn là học sinh, không cần dùng đồ cao cấp như vậy.”
Thiệu Trường Canh cười cười, “Thích nó không?”
“. . . . . .” Nói thật là rất thích.
“Ba cố tình chọn loại mới nhất, bề ngoài đơn giản lại còn là màu trắng mà con yêu nhất, ba đoán là con sẽ thích.”
“. . . . . .” Cẩn thận chu đáo như vậy làm người ta thật cảm động.
“Mấy hôm trước thấy điện thoại của con đã cũ đến phai màu rồi, bàn phím lâu lâu cũng sẽ không nhạy. Lẽ ra nên sớm mua cho con một chiếc mới, là ba bận quá đã quên mất.”
“. . . . . .” Không cần tự trách, ba đã làm tốt lắm rồi.
“Con nhận đi. Đặt riêng cho con, con không nhận chẳng lẽ kêu ba trả lại cho người ta?” Thiệu Trường Canh lại đem di động đưa về trong tay Thiệu Vinh, thấp giọng nói, “Đổi sim điện thoại đi.”
Rõ ràng lời nói rất dịu dàng, nhưng vẫn làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Thiệu Vinh đành phải đem sim của mình đổi vào trong máy mới, tâm tình phức tạp nhận di động, có chút ngượng ngùng, lại có chút cảm động nói: “Cám ơn baba.”
“Khách sáo cái gì,” Thiệu Trường Canh mỉm cười, sờ sờ đầu Thiệu Vinh, “Ba qua bên kia trả tiền, con xem thử máy mới dùng được không.”
“Dạ.” Thiệu Vinh cầm máy mới, chờ baba đi rồi mới cúi đầu bật màn hình, hưng phấn nghiên cứu các loại chức năng mới mẻ.
Bên trong còn có vài cái trò chơi nhỏ rất thú vị, còn có thể đăng nhập QQ, thật không tồi nha.
Thuận tay mở ra danh bạ điện thoại, đem số của baba cài vào nút số 1 gọi nhanh, đây cũng là thói quen nhiều năm của Thiệu Vinh.
Thiệu Trường Canh ở quầy thu ngân thanh toán, quay đầu nhìn thấy Thiệu Vinh ngồi ở trên sô pha cúi đầu chơi di động, biểu tình thoạt nhìn rất vui vẻ.
Quả nhiên vẫn là thiếu niên mười sáu tuổi, thấy đồ mới sẽ nhịn không được hưng phấn. Vẻ mặt Thiệu Vinh vui sướng cầm máy mới nghiên cứu các loại chức năng làm cho đáy lòng Thiệu Trường Canh sinh ra một loại dục vọng bảo hộ mãnh liệt.
Thiệu Vinh vô tội không nên bị vận mệnh bi thảm của ba ruột cậu ảnh hưởng.
Vậy nên, vị thái tử kia bất kể là thần thánh phương nào, đừng nghĩ tổn thương tới Thiệu Vinh.
Bình thường công việc bề bộn quá nhiều, không có khả năng mỗi phút mỗi giây đều giám thị cậu, lại càng không thể làm thế sẽ gây phản cảm cho Thiệu Vinh, vì vậy Thiệu Trường Canh mới nghĩ đến chủ ý này, nhờ bạn tốt cài đặt hệ thống định vị GPS hiện đại nhất vào chiếc điện thoại kia, giả bộ mang Thiệu Vinh đi mua điện thoại mới, đưa cho cậu chiếc di động đã sớm lắp đặt. . . . .
Sở dĩ làm như vậy chỉ vì muốn khi cậu gặp nguy hiểm có thể tìm được cậu kịp lúc mà thôi.
Cái loại cảm giác tuyệt vọng bất lực chỉ có thể ngồi ở nhà chờ tin tức, Thiệu Trường Canh vĩnh viễn cũng không muốn trải nghiệm nữa.
Thiệu Vinh vẫn ngồi trên sô pha xài thử chức năng chụp ảnh của di động, hoàn toàn không biết trong cái điện thoại di động này đã được bí mật trang bị hệ thống định vị cao cấp nhất, thậm chí không vì việc máy mới không đóng gói mà đã bị mở ra bất thường mà cảm thấy nghi ngờ gì.
Giờ phút này, đầu óc của cậu hoàn toàn bị loại cảm giác vui sướng khi Thiệu Trường Canh chu đáo mua di động chiếm cứ.
Thậm chí ngay cả trong tròng mắt đen nhánh đều lộ rõ thần sắc cảm động.
Thiệu Vinh cảm thấy, baba đối với mình thật sự là quá tốt.
Tốt đến không biết phải hồi báo như thế nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường nhàm chán
Tác giả: không biết hồi báo thế nào sao Tiểu Vinh ~ Thiệu cha nuôi cậu nhiều năm như vậy, cậu ngoan ngoãn để cho hắn ăn là tốt rồi
Thiệu Vinh: Cũng đâu phải nuôi heo, mập thì ăn?
Thiệu cha: là một loại phương pháp ăn khác.
Thiệu Vinh: phương pháp ăn gì?
Thiệu cha: lại đây, ba dạy con.
Thiệu Vinh: tốt.
Mọi người: . . . . . .
Tác giả: ai, tôi cũng không nhẫn tâm, trẻ nhỏ đáng yêu như thế vì sao gặp phải con sói như vậy chứ?
Thiệu cha: Là sư tử.