Y Sinh Thế Gia

Chương 2




Đứa bé tên Thiệu Vinh kia hình như rất thích Thiệu Trường Canh, vừa thấy mặt hắn đã vươn tay, bổ nhào vào trong ngực của hắn gọi: “Daddy. . . . . .”

Sắc mặt Thiệu Trường Canh nháy mắt có chút cứng ngắc.

Trong trí nhớ của hắn, bé con vẻ mặt nhiều nếp nhăn khóc hồng cái mũi kia bây giờ đã lớn nhiều rồi.

Thiệu Vinh 2 tuổi nhìn qua đáng yêu vô cùng, một đôi mắt to tròn đen bóng tỏa sáng, lúc này đang dùng ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng trước mặt.

Bé có vẻ thực thích áo blouse trắng của Thiệu Trường Canh, càng thích ống nghe bệnh trên cổ hắn. Bé tò mò nhịn không được vươn tay ra kéo kéo áo blouse trắng của Thiệu Trường Canh, một đôi tay nhỏ bé túm lấy ống nghe bệnh không buông, mắt cong lên, cười gọi: “Daddy. . . . . .”

Thanh âm ngọt ngào, như là kẹo hòa tan, từng giọt từng giọt rót vào đáy lòng.

Nói thật, Thiệu Trường Canh không thích trẻ con lắm, hắn cảm thấy mấy đứa nhỏ cứ oa oa kêu to khóc rống không ngừng quả thực là ma quỷ, hận không thể rời xa mấy tiểu ma quỷ đó ngoài 20 mét.

Nhưng mà, bé con xinh đẹp nhu thuận, dĩ nhiên luôn được người thích.

Thiệu Vinh không thể nghi ngờ chính là loại bé con rất được người thích.

Cho nên, khó có dịp Thiệu Trường Canh không có ra tay đánh hay đẩy bé ra.

Dù cho lúc này đứa bé đang ra sức kéo ống nghe bệnh trên cổ hắn, hắn cũng chỉ khẽ nhíu mày.

Thiệu Trường Canh không biết đứa nhỏ này rất thích loạn kêu người, nam kêu Daddy nữ kêu Mommy. An Phỉ có rất nhiều bạn học bạn tốt rất thích ôm bé, chiếm tiện nghi ngoài miệng của bé con. An Phỉ đối với chuyện này vô cùng bất đắc dĩ, bảo bé con không gọi bậy nữa thì không được, đánh mắng bé thì cô lại không nỡ, thế nên chỉ còn biết mặc kệ bé.

An Phỉ không nghĩ tới con trai mình căn bản không biết nhìn sắc mặt người, hôm nay nhìn thấy Thiệu Trường Canh cư nhiên cũng dám nhào qua gọi hắn daddy, còn loạn kéo quần áo hắn.

An Phỉ hiểu rõ tính cách của Thiệu Trường Canh, hắn tuy rằng ngoài mặt luôn mỉm cười, nhưng nếu như có người chạm đến điểm giới hạn của hắn, hắn nhất định sẽ. . . . . . Mỉm cười đưa người nọ xuống địa ngục.

—— Hắn không thích bị người kéo quần áo, nhất là áo blouse trắng chỉnh tề sạch sẽ của mình.

Thấy hắn nhíu mày, An Phỉ vội vàng thức thời đem con trai bế lại, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Tiểu Vinh nuốt cái chìa khóa thật sự không sao chứ? Mặc dù chỉ là cái chìa khóa két nhỏ của em, nhưng em vẫn chưa thật sự yên tâm.”

Thiệu Trường Canh nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Em làm theo lời anh bảo chưa?”

“Vâng, em đã đút cho con ăn rau hẹ, không biết có thể thuận lợi bài xuất ra ngoài hay không.” A Phỉ nhìn con trai một cái, lo lắng nói, “Vạn nhất vẫn ở lại trong thân thể thì. . . . . . .”

“Vậy chụp một tấm X quang cho con, thử nhìn xem cái chìa khóa ở đâu.” Thiệu Trường Canh cắt ngang lời cô, “Em đi đóng tiền, anh tới an bài”, xoẹt xoẹt hai bút viết xuống tờ xin chụp X quang đưa cho An Phỉ, sau đó xoay người đi tới khu kiểm tra.

Vạt áo blouse trắng sạch sẽ chỉnh tề, khi hắn xoay người vẽ ra một độ cong duyên dáng. Bóng lưng của người đàn ông anh tuấn tuổi trẻ cao ngất rất nhanh liền biến mất ngay cuối hành lang, đương nhiên cũng hấp dẫn vô số tầm mắt nhìn theo.

Tiểu Thiệu Vinh vẫn còn giang hai tay cánh tay ủy khuất kêu: “Daddy. . . . . .”

Chung quanh có người tò mò nhìn mẹ con bọn họ, có hâm mộ, thậm chí có ghen tị.

An Phỉ lại cười chua xót, sờ sờ đầu Tiểu Thiệu Vinh, nhẹ nhàng nói, “He is not your dad. . . . . . Never.”

***

Đêm giáng sinh đó trôi qua tuyệt không bình an.

Thiệu Trường Canh không thể đúng hẹn đi tham gia vũ hội hóa trang của bạn học người Pháp tổ chức, hắn ở lại bệnh viện kiên nhẫn làm kiểm tra cho Thiệu Vinh. Chờ có kết quả xong, hắn đem tấm X quang đến trước mặt An Phỉ, dùng bút máy chỉ chỉ bộ vị sáng lên ở giữa, “Cái chìa khóa đã đến tràng đạo, được sợi thực vật bao lại rồi, qua mấy giờ nữa sẽ đi ra. Em có thể yên tâm.”

An Phỉ có chút xấu hổ, tuy rằng giọng điệu của Thiệu Trường Canh vô cùng bình tĩnh, cô tựa hồ vẫn nghe được trong đó có chút cảm xúc không hờn giận.

“Em không có quấy rầy kế hoạch của anh chứ?” Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết Thiệu Trường Canh đêm nay có hẹn với người đẹp, thế nhưng cô lại không biết, Thiệu Trường Canh không thích nhất chính là người khác nghi ngờ rồi kết luận chuyện của hắn.

“Vũ hội hóa trang mà thôi, không đi cũng chẳng sao.” Thiệu Trường Canh xoay người cởi áo blouse trắng, bước vào trong phòng thay đồ lấy ra áo khoác mặc vào.

Đó là một kiện áo gió dài đến đầu gối, là màu xám nhạt mà hắn yêu thích nhất. Màu áo gió này mặc ở trên người làm cho hắn trông vừa đẹp trai vừa trầm ổn, dáng người hắn vốn dĩ cao lớn, được áo gió phụ trợ nhìn càng thêm hoàn mỹ.

Thiệu Vinh nhìn thấy hắn, lại bắt đầu cong lên ánh mắt cười cười gọi Daddy. Bé vươn đôi tay nhỏ bé muốn nhào vào trong ngực của hắn, Thiệu Trường Canh lại xoay người tránh ra, không nhìn đến bé con vẻ mặt ủy khuất phía sau, thấp giọng nói: “Đi ăn cơm đi.”

Thiệu Vinh đành phải bĩu môi, xoay người nhào vào trong lòng An Phỉ.

Hai người mang theo đứa nhỏ đi vào nhà hàng Tây đối diện bệnh viện.

Trong đại sảnh lầu một ở nhà hàng có bày một cây thông Noel cao 2 mét. Đêm nay là đêm giáng sinh, một dàn nhạc nổi danh cũng được mời tới biểu diễn. Nhà hàng bình thường cũng có chút danh tiếng, giờ phút này lại phi thường náo nhiệt.

Bé Thiệu Vinh hiển nhiên hiếu kỳ vô cùng, lúc đi ngang qua cây thông Noel còn thuận tay giật xuống một chuỗi đèn màu ở trên cây thông Noel, dây đèn bị bé kéo đứt, ánh điện bùm bùm loạn bắn tung tóe.

Thiệu Vinh cầm đèn màu trong tay, vẻ mặt mê mang.

Thiệu Trường Canh đột nhiên quay đầu, ánh mắt quét về phía Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh ngẩn người, tiếp theo liền bị ánh mắt lợi hại kia sợ tới mức “oa” một tiếng khóc lên.

“. . . . . .” Thiệu Trường Canh trầm mặc nhìn Thiệu Vinh, hắn ghét nhất là đứa nhỏ nào hay quậy.

An Phỉ sợ Thiệu Trường Canh tức giận, vội vàng len lén đem Thiệu Vinh giấu ra phía sau.

Không nghĩ tới là, Thiệu Trường Canh cũng không có tức giận, ngược lại rất nhanh chóng bình tĩnh lại, lễ phép xin lỗi quản lý nhà hàng, sau đó xoay người đem bé con phía sau An Phỉ kéo đến trước mặt, vươn hai tay bế lên.

“Đừng khóc.” Thiệu Trường Canh dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt con trai, thấp giọng nói, “Có ai mắng đâu, con khóc cái gì?”

“Ô ô. . . . . .” Thiệu Vinh cắn môi, khóc nức nở.

Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ, đành phải mềm giọng dỗ bé, “Đươc rồi được rồi, đừng khóc. Khóc khó coi như vậy, người khác còn tưởng rằng chú khi dễ con. Ngoan, đừng khóc.”

*khúc này vì anh chưa nhận nuôi bé cho nên vẫn để là chú nhé… chứ chưa gì để là ba rồi thì k hợp lí lắm, chừng 1c nữa là ba-con đc rùi ^ ^

Nghe thanh âm ôn nhu dễ nghe của hắn, Thiệu Vinh rốt cục chậm rãi dừng tiếng khóc, quệt quệt miệng, tựa hồ có chút ủy khuất.

Thiệu Trường Canh nhìn bé, nhịn không được mỉm cười: “Mua cho con đồ ăn ngon nhé, Tiểu Vinh thích ăn cái gì?”

Thiệu Vinh nghe không hiểu lắm, quay đầu nhìn về phía mẹ, “Mẹ. . . . . .”

An Phỉ vội nói, “Con thích uống cháo cá, em biết gần đây có một cửa tiệm nấu cháo cũng không tệ lắm, nếu không chúng ta đi nếm thử?”

Thiệu Trường Canh gật đầu, “Được”, tiếp theo liền ôm Thiệu Vinh ra khỏi cửa, “Chúng ta đi ăn cháo.” Vừa đi một bên vừa rất có hứng thú dạy bé cách đọc những từ cơ bản, “Cháo, congee, đọc theo chú, congee*.”

*congee tiếng Anh là cháo.

Thiệu Vinh thật nghe lời, ngoan ngoãn đọc theo hắn, “Cháo, congee, đọc theo con.”

Thiệu Trường Canh nhịn không được mỉm cười, sờ sờ đầu của bé: “Đúng rồi, trẻ nhỏ dễ dạy.”

Nhìn hình ảnh ấm áp kia, An Phỉ một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

Không ai biết rằng, một khắc vừa rồi hắn quay đầu nhìn về phía Thiệu Vinh, đừng nói Thiệu Vinh bị dọa sợ đến phát khóc, ngay cả An Phỉ cũng lạnh cả sống lưng, trong lòng bàn tay thấm một tầng mồ hôi lạnh.

***

Đêm giáng sinh kia đã xảy ra rất nhiều chuyện, thế nên sau này mỗi khi nhớ lại, An Phỉ đều có chút hối hận.

Nếu lúc ấy cô tin tưởng Thiệu Trường Canh, an tâm ở nhà chờ cái chìa khóa bài xuất mà không vội vã mang con trai đi bệnh viện, có lẽ rất nhiều chuyện sẽ không giống với bây giờ.

Tối hôm đó lúc hơn mười giờ, Thiệu Trường Canh cùng An Phỉ mang theo Thiệu Vinh đi vào trong nhà hàng nhỏ ở cuối ngã tư đường ăn cơm. Ông chủ nhà hàng kia là người Trung Quốc, nguyên quán Phúc Kiến, rất am hiểu việc làm cháo. Hương vị cháo nhà ông nấu rất độc đáo, vào miệng hương nồng cũng không dinh dính, hơn nữa vị trí nhà hàng này lại khá gần trường học, bởi vậy tụ tập rất nhiều học sinh Trung Quốc đang học ở London.

Thiệu Trường Canh hiển nhiên cũng thích loại hương vị này, sau khi ăn một chén còn muốn thêm một chén nữa.

Hôm nay tâm tình hắn tựa hồ không tồi, còn đút vài muỗng cháo cho Thiệu Vinh. Thiệu Vinh cũng rất ngoan, không ầm ĩ quậy phá, Thiệu Trường Canh đút bé bao nhiêu bé liền ngoan ngoãn ăn bấy nhiêu, còn rất vui vẻ lôi kéo tay Thiệu Trường Canh gọi hắn daddy.

Bầu không khí vốn dĩ rất hài hòa, đột nhiên bị một trận chuông điện thoại quấy rầy.

Thiệu Trường Canh cầm di động rồi nhìn màn hình hiển thị, bấm nhận điện thoại, thấp giọng nói: “Ba.”

An Phỉ tưởng Thiệu An Quốc gọi điện thoại cho hắn, cũng không có để ý, cho đến khi Thiệu Trường Canh bình tĩnh đáp: “An Phỉ đang ở cùng với con. Không gọi được điện thoại của cô ấy? À, chắc vừa rồi cô ấy ra ngoài vội vàng quá nên quên mang di động . . . . . Ba nói cái gì?”

Thiệu Trường Canh đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía An Phỉ.

Lúc này An Phỉ mới biết không phải Thiệu An Quốc gọi điện thoại cho hắn, mà là ba của mình. Sắc mặt cô thay đổi, vội vàng cầm điện thoại Thiệu Trường Canh đưa qua, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Baba? Làm sao vậy?”

“An Phỉ, ai, con. . . . . . Con trước về nhà đi, trở về rồi nói sau.”

“Baba?”

Tút tút, điện thoại bị ngắt.

An Phỉ không hiểu tại sao, đáy lòng lại ẩn ẩn cảm thấy bất an.

Thiệu Trường Canh bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Anh giúp em đặt vé máy bay ngày mai, sớm một chút mang con trai trở về nghỉ ngơi”, nói xong liền ôm lấy Thiệu Vinh, xoay người đi khỏi nhà hàng.

An Phỉ đi theo phía sau hắn, thanh âm bởi vì lo lắng mà có một chút run rẩy, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba em vì sao không chịu nói rõ ràng?”

Thiệu Trường Canh trầm mặc một hồi, đáp: “Anh trai An Dương của em sinh bệnh, anh ấy đang ở bệnh viện, nói muốn gặp em.”

An Phỉ cũng không tin tưởng lời giải thích có lệ như vậy. Với cá tính của Thiệu Trường Canh, lúc hắn không muốn nói, bạn tuyệt đối không có khả năng từ trong miệng hắn moi ra một chữ, cho nên An Phỉ đành phải im lặng, mang theo tâm tình bất an không yên bế Thiệu Vinh về nhà.

Sau khi An Phỉ về nhà tâm tình vẫn không yên, Thiệu Vinh tựa hồ cũng nhận thấy được mẹ mình tâm tình bất an, nhẹ nhàng lôi kéo tay cô, ngốc ngốc lay lay, “Mẹ, mẹ làm sao vậy. . . . .”

An Phỉ kiềm nén tâm trạng, ôm chặt lấy bé, nói: “Mẹ không có việc gì, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con. Tiểu Vinh đừng sợ, đừng sợ.”

“Mẹ ơi?”

“Đừng sợ, không có gì đâu.”

Tối hôm đó, An Phỉ thức trắng đêm không ngủ.

Cô nghĩ tới một khả năng mà mình không muốn nghĩ tới nhất.

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Trường Canh lái xe đưa cô tới sân bay. Vào lúc kiểm tra an ninh, hắn đột nhiên nói: “Em về trước đi, để Thiệu Vinh ở lại.”

An Phỉ biến sắc, nắm chặt tay Thiệu Vinh, “Em sẽ không cùng Tiểu Vinh tách ra.”

Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, “Đây là con trai của em, nhưng là, hiện giờ nó họ Thiệu.” Hắn dừng một chút, giảm thấp thanh âm xuống, “Em cứ suy nghĩ kĩ đi, rồi cho anh đáp án sau.”

Lời của hắn rất rõ ràng, chuyện An gia của các người, không nên liên lụy đến Thiệu gia.

Sự tồn tại của Thiệu Vinh, vốn dĩ đã là một sai lầm.

Sắc mặt An Phỉ tái nhợt, cánh tay ôm Thiệu Vinh lại càng chặt, “Em hiểu rồi, em sẽ đem con giấu đi, giấu thật kỹ, không cho bất luận kẻ nào phát hiện.” Tuy rằng ngón tay run run, ánh mắt cô lại rất kiên quyết, “Em sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn con.”