Viện trưởng nhất định phải giữ hai người ở lại ăn cơm tối, Quan Sam thì không có vấn đề gì cả nhưng Mạnh Khâm lại hơi do dự, dù sao ăn cơm tối xong trở về nhà không biết có quá muộn hay không.
Nhưng mà cuối cùng thì hai người vẫn ngồi trên bàn cơm, thưởng thức món ăn cho chính viện trưởng nấu.
Quan Sam được ăn ngon, vừa ăn vừa lải nhải: "Lâu lắm rồi không được ăn cơm do viện trưởng nấu, hôm nay nhất định phải ăn vài chén bù đắp mới được."
Viện trưởng thấy tướng ăn của Quan Sam thì có chút bó tay, bà nhìn về phía Mạnh Khâm, cười nói: "Con bé này nói đến ăn cơm là lại thành như vậy, hoàn toàn không ra dáng con gái gì hết, để cậu phải chê cười rồi."
"Lúc nào cũng như vậy đó ạ." Mạnh Khâm cười nhạt, thực ra thì anh đã thấy tướng ăn của Quan Sam, đúng là không dám khen.
"Dân lấy ăn làm trời (1), ăn cơm thì ăn cơm, sao lại có nhiều quy tắc vậy." Quan Sam nuốt xuống một miếng cơm xuống, tiếp tục: "Lại nói, bọn con làm bác sĩ, vừa có call là lập tức phải làm việc ngay, không có rảnh rỗi để ăn cơm một cách tao nhã, thật sự như vậy mới không bị chết đói."
Viện trưởng liếc Quan Sam một cái: "Cái con bé này lúc nào cũng thủ sẵn cả đống lý lẽ đúng không?"
"Tất nhiên rồi ạ." Quan Sam gật đầu, lại tiếp tục ăn không màng đến hình tượng.
Ăn cơm xong Quan Sam chủ động đi rửa chén, Mạnh Khâm tán gẫu với viện trưởng về vấn đề của tiểu Bảo.
Khi đã hiểu rõ tình huống của tiểu Bảo, viện trưởng gật đầu: "Có thể thử một lần, nếu như đứa bé ngốc tiểu Bảo không quen thì bác sẽ thông báo cho cháu một tiếng, nhưng mà bác cảm thấy cậu bé rất yêu thích chỗ của bác."
"Thật ra ngay từ đầu cháu tính tìm cha mẹ nuôi phù hợp cho tiểu Bảo, không nghĩ tới Quan Sam lại dẫn bọn cháu đến chỗ bác." Mạnh Khâm nhận chén trà viện trưởng đưa cho anh, tâm sự.
Viện trưởng tiếp tục rót trà, tuỳ tiện nhìn về phía phòng bếp không nhanh không chậm nói: "Thật ra bác cũng rất tò mò, tính cách của Sam Sam khỗng dễ dẫn người lạ đến chỗ bác, nhưng nó lại tự nguyện dẫn bọn cháu đến đây, có thể thấy bọn cháu trong trong lòng nó không tầm thường chút nào."
Mạnh Khâm uống một hớp trà, nghe thấy viện trưởng thở dài tiếp tục nói với anh: "Haizz, cháu đừng thấy dáng vẻ Sam Sam nó tuỳ tiện không câu nệ tiểu tiết chứ thật ra đứa bé này rất hiểu chuyện, năm đó lúc bác dẫn nó đến cô nhi viện nó không khóc không làm loạn, cũng không khiến người khác phải bận tâm, nó rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, về sau lấy được học bổng toàn phần đi đến học ở trường trung học tốt nhất Dung Việt, tiếp đó tuổi còn trẻ thì làm bác sĩ còn xuất ngoại nữa, tham gia tổ chức viện trợ nhân đạo cứu người, thích giúp đỡ người khác."
"Quan Sam cũng là trẻ mồ côi ạ?" Mạnh Khâm nhìn viện trưởng hỏi bà.
"Đúng thế." Viện trưởng nói đến Quan Sam là hăng say cả lên, nói xong còn đứng dậy đi lấy ảnh: "Để bác cho cháu xem, Sam Sam của chúng ta từ nhỏ đã là mỹ nhân."
Quan Sam rửa chén xong vừa đi ra đã nghe thấy có người đang làm Vương bà bán dưa, còn thật sự bày dưa của mình ra cho người khác lựa?
Cô xoa xoa tay đi tới, tự rót cho mình chén trà để uống, uống xong mới mở miệng: "Viện trưởng, thời gian không còn sớm nữa, chúng con phải đi đây, bác đừng tìm nữa, có gì hay để xem chứ?"
Viện trưởng kéo hết ngăn này tới ngăn kia hồi lâu mới mở miệng: "Sao lại không hay, cái gì thuộc về nha đầu con đều đẹp nhất."
"Vậy mời ngài cứ từ từ mà tìm, bọn con đi đây." Quan Sam ý bảo Mạnh Khâm ra ngoài.
"Cái con bé này." Cuối cùng viện trưởng không thể đạt được như ý, nhìn hai người đi ra ngoài.
Quan Sam dẫn Mạnh Khâm đi tìm tiểu Bảo, dù cho tiểu Bảo có tình nguyện ở lại hay không thì vẫn là chuyện giữa hai người họ, vấn đề này Quan Sam không có cách nào quyết định thay bọn họ được.
Thật ra Mạnh Khâm cũng giống như vậy, tình huống trước mắt, anh căn bản không thể chăm sóc được cho người bạn nhỏ này, nếu không chú ý tiểu Bảo để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì anh làm sao còn mặt mũi nhìn vợ chồng lão Hoàng chứ.
Khi ở chỗ này, anh cẩn thận quan sát cũng như đi dạo ngắm nhìn khắp nơi, quả thực vẫn là chỗ thích hợp cho tiểu Bảo sống.
Hơn nữa cũng giống với suy nghĩ của Quan Sam, dù sao đây là cuộc sống của tiểu Bảo, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng chính nó vẫn có quyền lựa chọn, nếu như bé nói ở lại đương nhiên sẽ tôn trọng bé, còn nếu như bé không muốn ở lại thì không thể nghi ngờ, Mạnh Khâm nhất định sẽ dẫn bé đi.
Thế nhưng khi Mạnh Khâm hỏi ý kiến tiểu Bảo, tiểu Bảo gật đầu còn nói chuyện, mặc dù nói không nhiều lắm nhưng bé nói bé muốn ở lại.
Nói thật kết quả như vậy Mạnh Khâm tuyệt đối không lường trước được, anh cảm thấy tiểu Bảo sẽ không ở lại, không nghĩ tới anh vẫn không hiểu đứa bé này.
Tiểu Bảo đã quyết định ở lại, Quan Sam và Mạnh Khâm cũng phải chuẩn bị ra về.
Viện trưởng lại bắt đầu oán hận Quan Sam đến cũng vội mà đi cũng vội, Quan Sam bất đắc dĩ ôm lấy viện trưởng nói với bà: "Lần tới nhất định sẽ ở lại vài hôm."
"Mang cậu ta đến nữa chứ?" Viện trưởng lại bắt đầu già mà không nghiêm.
Quan Sam liếc nhìn Mạnh Khâm đang đứng phía sau, cười nói: "Có thể dẫn theo thì sẽ dẫn."
Viên Tiểu Hạnh cũng không vui, mẹ Quan Sam của cậu bé sao lại muốn đi về sớm như vậy, khuôn mặt chứa đầy sự không vui.
"Sao lại xị mặt thế kia?" Quan Sam đi đến trước mặt Viên Tiểu Hạnh hỏi.
"Mẹ Quan Sam sắp đi rồi."
Quan Sam nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Tiểu Hạnh, sau đó nói: "Lần này đến hơi vội không có mang quà cho con, lần sau sẽ mang quà cho con có được không?"
Viên Tiểu Hạnh vừa nghe liền gật đầu: "Mẹ Quan Sam nói lời giữ lời đó nha."
"Nghoéo tay." Quan Sam giơ ngón út ra ngoéo tay với Viên Tiểu Hạnh.
Thả tay ra, Quan Sam thật sự phải rời đi, cô vẫy tay với mọi người, sau đó đi ra ngoài cửa lớn, Mạnh Khâm đã sớm đứng chờ ở cửa.
Quan Sam móc chìa khoá ra ném cho Mạnh Khâm: "Anh lái xe đi."
Mạnh Khâm chụp lấy chìa khoá, mắt nhìn Quan Sam, lập tức xoay người đi về hướng ghế lái.
"Con đi đây, bye bye." Quan Sam trước khi lên xe còn quay lại nhìn mọi người, sau đó nhảy lên ghế trước.
Xe jeep từ từ khởi động, bánh xe từ từ nghiền lên mặt đất tiến về phía trước sau đó nhanh chóng rời khỏi cô nhi viện, tiến vào An Thành, ngay sau đó đi vào đường cao tốc, hướng về phía Dung Việt.
Lái xe ban đêm tầm nhìn không tốt, tưởng lúc về sẽ lâu hơn lúc đi ai ngờ Mạnh Khâm chỉ mất hơn ba giờ đã đến Dung Việt, Quan Sam nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, cô nghiêng đầu chơi game quên cả trời đất.
"Đưa cô về nhà trước rồi tôi sẽ về nhà sau." Vào nội thành Mạnh Khâm không ngại ngần nói với Quan Sam.
Quan Sam đang chơi hăng say nghe thấy Mạnh Khâm nói vậy cũng không thèm ngẩng đầu, trực tiếp sảng khoái nói: "Không cần đâu, về Đế Cảnh Phong trước đi."
"Cô chắc chứ?" Mạnh Khâm liếc qua Quan Sam, tiếp tục nhìn con đường qua lớp kính chắn gió: "Có thật không cần tôi đưa về à?"
"Không cần đâu!" Quan Sam cười thầm: "Thật sự không cần."
"Được thôi." Mạnh Khâm cũng không ép buộc, ép buộc cũng không có tác dụng, tính cách Quan Sam có đôi khi cứng đầu tới cực điểm không có thuốc trị.
Xe chạy đến cửa Đế Cảnh Phong, Mạnh Khâm dừng xe, lúc này Quan Sam mới cất di động nhìn ra, toà nhà hiện ra ngay trước mắt.
"Tôi đến rồi." Mạnh Khâm vừa nói vừa tháo dây an toàn.
Quan Sam cũng tháo dây an toàn, xuống xe theo Mạnh Khâm, "cạch" một tiếng đóng cửa phía ghế lái phụ, sau đó cô không nhanh không chậm đi qua ghế lái bên cạnh, cửa đang mở, Mạnh Khâm đứng ở cửa, đẹp trai gợi cảm nam tính.
"Được rồi, anh vào đi." Quan Sam nói với Mạnh Khâm.
Mạnh Khâm nhìn Quan Sam, tránh lối cho cô đi: "Cô đi trước đi."
Quan Sam bỗng dưng rướn tới sát Mạnh Khâm, cười đen tối: "Sao vậy? Không nỡ để em đi à?"
"Tuỳ cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ." Mạnh Khâm đối với sự tập kích của Quan Sam tập mãi thành quen, anh liếc nhìn Quan Sam, giọng nói mang vẻ ra lệnh: "Đi mau đi, đến nơi thì nhắn tin cho tôi."
Nói xong anh liền vòng qua Quan Sam, đi đến cửa chính của Đế Cảnh Phong, Quan Sam tựa vào cửa xe nhìn bóng dáng Mạnh Khâm từ từ chìm trong bóng đêm, lúc này mới cười cười nhảy lên xe, lập tức khởi động nhấn ga lái xe đi.
Về đến nhà chưa được một lúc thì tiếng wechat vang lên, Mạnh Khâm đi đến phòng khách cầm di động, vừa mở ra đã nhìn thấy tin nhắn Quan Sam gửi: "Em đến rồi."
Mạnh Khâm nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa đến mười phút.
Anh ngồi lên ghế sofa, sau đó gửi tin nhắn cho Quan Sam: "Sao lại nhanh như vậy?"
Chỉ trong chốc lát tiếng wechat lại vang lên.
Quan Sam: Về được một lúc lâu rồi.
Mạnh Khâm càng đọc càng cảm thấy không hợp lý, dứt khoát cầm điện thoại gọi qua.
Quan Sam ngồi trên ghế sofa nhìn điện thoại đang có cuộc gọi đến, cười ngặt nghẽo, cô hắng giọng một cái, trượt lên màn hình nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Cô thật sự về đến nơi rồi à?" Mạnh Khâm rõ ràng không tin, cho dù anh có lái xe từ Đế Cảnh Phong đến đại học Dung Y, trên đường không kẹt xe thì ít nhất cũng phải hai mươi phút, còn Quan Sam chỉ mất chưa tới mười phút, chuyện này hiển nhiên là không có khả năng.
"Thật đó!" Quan Sam còn rất nghiêm túc gật đầu.
Mạnh Khâm chuyển điện thoại qua tay bên kia, tiếp tục hỏi: "Đừng đùa nữa, nói thật đi, cuối cùng là cô đang ở đâu vậy?"
"Anh đoán đi?"
"Tôi không rảnh đoán tới đoán lui với cô."
Quan Sam vừa đi vừa nói: "Anh, cái con người này khuyết điểm duy nhất chính là không có xíu tế bào hài hước gì cả."
Mạnh Khâm lại nói: Không phải là tôi không có tế bào hài hước, mà là cô có quá nhiều tế bào hài hước."
"Cảm ơn quá khen." Quan Sam tựa ở cửa khẽ cười.
"Cô nghĩ rằng tôi đang khen gợi cô đó à?" Mạnh Khâm có chút dở khóc dở cười.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Mạnh Khâm vừa đứng dậy đi mở cửa vừa nói với Quan Sam: "Thôi nhé, cúp máy đây."
Cửa mở ra, Mạnh Khâm vẫn còn đang giơ điện thoại bên tai, đứng trước mặt anh không phải là cái người nói đã về nhà, Quan Sam hay sao?
"Ồ, sao lại khéo như thế, hoá ra anh chính là hàng xóm mới của em." Dáng vẻ tươi cười của Quan Sam đậm dần, ngước mắt nhìn Mạnh Khâm, lúm đồng tiền hiện lên trên gương mặt cô càng thêm xinh đẹp.
Lúc này Mạnh Khâm mới nhớ phải ngắt điện thoại, hai tay anh vòng trước ngực, cụp mắt nhìn Quan Sam: "Thật biết cách đùa giỡn."
Chú thích:
(1) Dân lấy ăn làm trời: câu gốc là "Dân vĩ thực vi thiên", có nguồn gốc xuất xứ từ "Sử ký - Lệ Thực Kỳ Lục Giả Liệt Truyện trong đó có câu nói rằng: "Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên", có nghĩa là Dân lấy miếng ăn làm trọng, nên muốn trị dân trước hết phải làm cho dân no ấm vì dân đói thì nước loạn.