Phải đến gần đây Hứa Tô cũng mới biết mấy ngày nay Phó Vân Hiến luôn viện trợ cho Hứa Lâm.
Hứa Lâm là ai? Tên khai sinh là Hồng Linh, con ruột của Hồng Triệu Long, em trai cùng cha khác mẹ của Hồng Duệ, năm đó Phó Vân Hiến làm giả bằng chứng khiến Hồng Duệ chết oan trong tù, cũng coi như đã kết mối thù sâu đậm với cả nhà họ Hồng. Nghĩ đến việc Hứa Lâm ẩn nấp ở Quân Hán nhiều ngày, một mực tìm bằng chứng phạm tội của Phó Vân Hiến để báo thù cho anh trai, thậm chí còn không màng mà chặt ngón tay, tình cảnh đáng thương, ý chí đáng khen, đâu ra có chuyện dễ dàng xua tan nghi ngờ như thế? Không phải vì hắn còn ôm hận chuyện Hứa Lâm suýt tiêm heroin cho mình, thần kinh hắn thô, chỉ là không muốn một người như vậy cứ luẩn quẩn quanh Phó Vân Hiến, giống như đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh vậy, lúc nào cũng lo mất mạng.
Thế là nhân một ngày hai người vừa làm xong, Phó Vân Hiến dựa vào đầu giường hút thuốc, Hứa Tô xoay người dạng chân ngồi lên trên Phó Vân Hiến, áp mặt vào ngực y ra sức cọ cọ, nũng na nũng nịu như con mèo ngoan ngoãn, miệng thỏ thẻ lặp đi lặp lại: “Chú, em có chuyện muốn nói…”
Người yêu chủ động hơn ngày thường, Phó Vân Hiến lại có hứng, y dập thuốc cười lớn: “Sao nào, vẫn muốn à?”
“Không, không phải… Lát nữa rồi muốn…” Hứa Tô có thể cảm nhận được dương v*t Phó Vân Hiến lại đang rục rịch ngóc đầu, hắn liến thoắng nói, “Em muốn nói chuyện nghiêm túc.”
“Em còn có chuyện nghiêm túc à.” Rõ ràng Phó Vân Hiến không tin, nhưng cũng ra vẻ đứng đắn, y nâng tay đặt bên eo Hứa Tô để hắn ngồi thẳng lại, “Em nói đi.”
“Hôm trước em trai anh nói với em, anh kêu anh ta tới sân bay đón Hứa Lâm, anh ta còn nói anh vẫn hay sang Nhật thăm Hứa Lâm, nó học xong về nước, anh còn nhờ bạn bè giới thiệu công việc cho nó.” Hắn thấy dạo này Phó Ngọc Trí làm việc lén lút, trước mặt hắn mà nhận điện thoại thì còn phải quay lưng đi, lấm la lấm lét dè chừng cẩn thận, hắn sinh nghi, vậy nên mới giở võ hết ép buộc lại dụ dỗ, cuối cùng mới biết hóa ra đối phương đang tiếp đãi Hứa Lâm.
“Thằng nhãi này càng ngày càng không tin tưởng được.” Phó Vân Hiến nhíu mày, không tự xem lại lỗi của mình mà còn trách Phó Ngọc Trí lắm lời, “Mấy năm nay Hứa Lâm cũng khổ, tôi có trách nhiệm trong chuyện của anh trai cậu ta, quan tâm chăm sóc cũng nên làm.”
“Nên làm? Lần trước anh đỡ đạn thay cứu nó một mạng, nợ gì nên trả thì cũng trả hết rồi, sao lại còn ‘nên làm’ gì nữa?” Gương mặt vẫn còn ửng đỏ sau khi lên đỉnh, Hứa Tô nghiến răng nghiến lợi, mắt cũng ngân ngấn nước, “Dù thế nào thì nó vẫn luôn muốn hại anh, em không thích nó.”
“Lần đó là đạn không có mắt.” Xem ra Phó Vân Hiến không muốn nói sâu hơn về chuyện này, vẻ mất kiên nhẫn cũng đã hiện ra trên gương mặt, “Chuyện người lớn, trẻ con như em đừng xía vào.”
Lời này của Phó Vân Hiến thật ra không hẳn là cho có lệ. Hứa Tô y như một cái hộp giữ tươi, rõ ràng đã sắp ba mươi nhưng lại chẳng hề thay đổi mấy so với thời mười bảy mười tám, có lẽ là vì luôn được Phó Vân Hiến cưng chiều, cũng có lẽ là được thời gian ưu ái.
“Anh nói ai trẻ con, em trẻ con chỗ nào?” Hứa Tô bất bình, “Nó còn định tiêm heroin cho em đấy.”
“Sau này cậu ta tuyệt đối không dám nữa.” Phó Vân Hiến nâng cằm Hứa Tô lên, khẽ hôn một cái an ủi lên mũi hắn, thấp giọng dỗ dành, “Được rồi, sao lại nhỏ nhen hơn cả hạt vừng thế.”
Môi Phó Vân Hiến kề sát gần hắn, giọng nói như có cồn thiêu, làm bên tai người ta nóng cháy, cũng khiến người ta túy lúy. Tiếc là trong mắt Hứa Tô, việc đối phương cố ý tiết hormone quyến rũ lại biến thành chột dạ trong lòng, cố tình qua loa lấp liếm, Hứa Tô bỗng thấy chua loét, lúc nói chuyện còn xách mé: “Em thấy có mà anh chưa dứt tà tâm với nó thì có.”
Phó Vân Hiến cũng không vui, y sầm mặt: “Đừng có vớ vẩn.”
Mở miệng ra là phản bác, Hứa Tô nhướng mày, khiêu khích lại: “Anh nuôi tình nhân bên ngoài, vậy em sẽ đi ngủ với người khác.”
Toàn những lời lẽ hoang đường, cuối cùng cũng khiến sắc mặt Phó Vân Hiến thay đổi.
Hứa Tô hẫng một nhịp trong lòng, bắt đầu sợ sệt rụt về sau. Trước giờ hắn vẫn luôn là kẻ miệng hùm gan sứa, Phó Vân Hiến mà trở mặt thật thì hắn cũng sẽ sợ hãi. Hắn dè dặt nhìn đối phương, cố hết sức tự thuyết phục bản thân không được đầu hàng trước.
Một lát sau, vậy mà Phó Vân Hiến lại không tức giận, y bật cười: “Tìm đàn bà à, em còn cứng nổi hay sao?”
Chỉ mình Hứa Tô biết hai năm qua cả cơ thể lẫn tâm lý của chính mình đã thay đổi thế nào, trước kia ngắm Sora Aoi trong tạp chí Playboy thì còn thấy lòng chộn rộn khó nén, hai năm qua thì hoàn toàn bất lực. Từ việc bất đắc dĩ lấy lòng Phó Vân Hiến ban đầu, giờ đây đã thật sự phát triển thành động lòng, khẽ chạm vào cơ thể thôi là có phản ứng, muốn khống chế cũng không khống chế nổi. Đàn ông hiểu rõ nhất là ham muốn nơi nửa dưới cơ thể của một người đàn ông, vậy nên phán đoán “không cứng nổi” của Phó Vân Hiến về hắn chuẩn không chệch phát nào.
Tuy không sai, nhưng vẫn làm người nghe tức giận, Hứa Tô quyết định khiêu khích đến cùng: “Ai bảo phải ngủ với đàn bà?”
“Được, em muốn thì cứ thử đi.” Rõ ràng Phó Vân Hiến đã xác định thằng nhãi này chỉ đang gây rối, trực tiếp nhấc Hứa Tô ra khỏi người mình, y xuống giường đi vào nhà tắm.
“Này này? Không làm à?” Hứa Tô trần truồng nhổm người dậy.
Phó Vân Hiến không quay đầu, tiếng nước trong phòng tắm truyền tới.
Không giữ được người ở lại, Hứa Tô tức tối nằm xuống giường, cố gắng nghĩ lại từ đầu đến cuối chuyện này, hắn muốn bản thân bình tĩnh lại. Ai mà ngờ càng nghĩ lại càng ức chế, quả thực không khác nào chín vạn dặm cánh bằng gặp gió*, tức đến mức có thể thổi bay hết tất thảy. Hắn thừa nhận bản thân ngày xưa thật sự rất hay gây rắc rối cho Phó Vân Hiến, vậy nên hai năm qua hắn tu tâm dưỡng tính, cố gắng để bản thân không gây thêm phiền. Nhưng ức cái là đối phương vẫn coi hắn là một đứa trẻ con, không cho hắn bàn bạc cùng dù là bất cứ chuyện gì, nói một cách dễ nghe thì là không để ý, mà nói huỵch toẹt ra thì là ý đồ giấu giếm.
*Câu thơ trích trong Ngư gia ngạo – Ghi chép giấc mộng của Lý Thanh Chiếu. “Chín vạn dặm, chim bằng cất cánh./Gió hãy lặng,/Thuyền bồng ghé đậu bến Bồng Lai.”
Hứa Tô thầm nói, xí, tôi lo lắng nhân phẩm Hứa Lâm còn chẳng phải là vì lão già chết tiệt nhà anh hay sao.
Vậy nên, đã làm loạn thì không cãi lộn, hắn hạ quyết tâm, phải tìm người tới kích Phó Vân Hiến một phát, một công đôi việc vừa có thể nở mày nở mặt lại vừa khiến về sau Phó Vân Hiến phải coi trọng mình.
Sau khi quyết tâm, hắn đi tìm Bạch Mặc bàn chuyện, yêu cầu rất rõ ràng, muốn tìm một tên cao lớn, anh tuấn lại dũng mãnh trong đám người mẫu nam mà Bạch Mặc quản lý, giúp mình diễn một vở tuồng ngay trước mặt Phó Vân Hiến.
Không ngờ Bạch Mặc là một thằng nhát chết, vừa nghe thấy ý đồ của hắn thì lập tức xua tay lia lịa, tỏ vẻ không đời nào dám. Bạch Mặc nghe nhiều tin vỉa hè, luôn tự mặc định Phó Vân Hiến rất thân với xã hội đen, hở cái là có thể tống người vào bao tải ném xuống sông, vậy nên dù Hứa Tô có nói mình chỉ diễn trò thì anh ta cũng không dám trêu vào.
Ha! Hứa Tô lại bắt đầu tức giận, lập tức chỉ trích Bạch Mặc là đồ không vì anh em, trước kia luôn răm rắp nghe theo hắn không thèm hỏi lý do, còn ngoan hơn chó, giờ thì lại sợ bóng sợ gió, nghĩ tái nghĩ hồi. Trước mặt Bạch Mặc, Hứa Tô vẫn luôn ngang ngược vênh váo như vậy, nhất quyết nói một không hai.
Bạch Mặc bị hắn lèo nhèo đến độ bất lực, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.
Vài ngày sau, Bạch Mặc gửi ảnh chụp người mẫu tới, Tây Tàu hay Tây lai Tàu muốn gì có đó. Hứa Tô nằm trên giường lướt Wechat, hết chê người này không cao lớn bằng Phó Vân Hiến lại chê người kia không đẹp trai bằng y, kén cá chọn canh rất lâu mới quyết định chọn một mẫu nam là con lai có một phần tư dòng máu Anh Quốc, người này tên Tần Dân, vóc dáng cao to đường nét rắn rỏi, dễ dãi đánh giá thì cũng ngang ngửa Phó Vân Hiến.
Thực ra Hứa Tô không quá hài lòng về Tần Dân này, cùng lắm chỉ là kẻ chột làm vua xứ mù. Hai ngày này Phó Vân Hiến đi công tác, nói là khoảng mười giờ tối ngày kia sẽ về tới nhà, có lẽ đi công tác thật, cũng có lẽ chỉ là chiến tranh lạnh với hắn. Hứa Tô dặn đi dặn lại Bạch Mặc, nhất quyết phải bảo Tần Dân kia tới Ôn Du Kim Đình trước tám giờ tối ngày kia.
Năm nay mùa nóng tới sớm, mới tháng sáu mà trời đã nóng như đổ lửa. Hứa Tô cho bác giúp việc về, đợi trong căn biệt thự Ôn Du Kim Đình rất lâu mới thấy Tần Dân kia lững thững tới muộn. Người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh, đủ để tới mấy nơi tuyển dụng không đứng đắn treo biển hành nghề rồi, chỉ là người hơi nhỏ, không cao ráo khôi ngô như trong ảnh. Người thật rất khách sáo, vừa thấy Hứa Tô đã mở miệng xin lỗi, nói mình phải thay mấy bộ quần áo nên tới chậm.
Hứa Tô quan sát đánh giá đối phương, đúng là Tần Dân mặc rất đẹp, giống như couture* cho một chương trình nào đó, nhưng thực ra vốn chẳng cần thiết.
*Haute couture (May đo cao cấp) là việc thực hiện những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện. Được xem như thứ hàng xa xỉ bậc nhất, một số váy áo Haute couture do các nhà mẫu như Chanel, Christian Dior… may đo riêng cho khách hàng có thể lên tới 100.000 euro.
Đối phương bị hắn nhìn đến độ thấy thấp thỏm không yên, Hứa Tô thu ánh nhìn không tin tưởng lại, cười tủm tỉm nói, quần áo đẹp đó, nhưng mà giờ cậu cởi ra đi, kịch này của chúng ta phải cởi ra mới diễn được.
Tầm này ngày dài đêm ngắn, chín mười giờ tối mà trời vẫn nóng và hanh. Trước khi về nhà, Phó Vân Hiến tiện đường ghé qua cửa hàng đồ ăn Nhật mà y hay tới, mang nhím biển và tôm hùm tươi về, vừa vào cửa đã gọi bác giúp việc đi chuẩn bị. Kỳ lạ là bác giúp việc lại không có nhà, nghe thấy hình như Hứa Tô ở trên tầng, Phó Vân Hiến hô một tiếng “Tô Tô” rồi bước thẳng lên tầng.
“Tới rồi!”
Tiếng bước chân nặng nề, người cũng sắp đi đến cửa, Hứa Tô khóa cửa lại, bảo Tần Dân câm miệng. Hắn bắt đầu giả vờ gọi giường, phát ra tiếng kêu rên cực kỳ phô trương, cùng là đàn ông, đương nhiên Phó Vân Hiến không thể không biết làm gì mới phát ra thứ âm thanh này, vừa nghĩ đến cái mặt đối phương giận sôi máu, hắn thật sự vui phát rồ.
Quay lại thì thấy Tần Dân đang nằm thẳng cẳng trên cái giường khổng lồ, cậu ta cởi sạch chỉ còn lại quần lót, nhướng mi cười dâm đãng, hỏi Hứa Tô có muốn mau chóng đè lên không.
“Đè mẹ cậu chứ đè!” Hứa Tô lập tức chửi bới, xem ra Bạch Mặc không giải thích rõ ràng, thằng nhãi này thật sự tưởng mình được gọi đến đây là để phục vụ trọn gói.
“Chú mày mau mặc vào cho tôi, chú mày tưởng cởi hết ra thì trông đẹp lắm à, gầy như con cá mắm…” Hứa Tô kỳ thị nhìn người kia, thầm nói body này kém xa chú mình, hắn nhặt quần áo lên ném tới chỗ Tần Dân, “Mặc đồ vào, nhưng mà phải kêu lên.”
“Kêu kiểu gì cơ?” Tần Dân vẫn không hiểu.
“Tô Tô?” Tay nắm cửa hạ xuống nhưng lại không mở được, giọng Phó Vân Hiến truyền tới từ bên ngoài.
Hứa Tô sốt ruột, lập tức nhảy thẳng lên giường, vừa kêu vừa nhấc ván giường lên đập huỳnh huỵch, rung đến mức giường cũng kêu răng rắc. Tần Dân ở cạnh trợn mắt ngây cả người, không hiểu nổi rốt cuộc người này muốn làm gì, Hứa Tô thấy thằng nhóc này ngu hết cỡ, không kiên nhẫn nổi mà vẫy tay với cậu ta, ra dấu bảo cậu ta phối hợp với mình.
Cuối cùng Tần Dân cũng hiểu, đây là diễn tuồng. Thế là cậu ta cũng hô lên: “Cưng ơi da cưng nuột quá, bên trong cưng thật chặt!”
Hứa Tô suýt phì cười, cố nén mới không làm lộ, hắn giơ ngón cái với Tần Dân, tiếp tục ra sức biểu diễn.
Âm thanh rên rỉ sau cánh cửa truyền ra nghe rất gai người chói tai, Phó Vân Hiến lập tức bừng bừng lửa giận, y đập cửa rầm rầm, giận dữ gào lên: “Hứa Tô, cút ra đây!”
“Tôi không… Tôi đang phê… Anh nói tôi có thể ra ngoài tìm người, anh nói tôi muốn thử thì cứ thử!”
Phó Vân Hiến ngẩn người một lúc mới nhớ ra đúng là hôm đó mình đã thuận miệng nói như vậy. Sau khi bàng hoàng thì lại cẩn thận nghe tiếng đằng sau cánh cửa, y cảm thấy kỳ quặc. Y biết thừa Hứa Tô trên giường là dạng thế nào, tiếng rên rỉ độc nhất, dâm thì dâm thật nhưng sẽ không kêu phô trương thế này. Lại còn cái tiếng giường rung ầm ầm xuống sàn nữa, dù có là y gây sức ép thì cũng không thể tạo ra tiếng như động đất thế được, còn ai mà có thể làm được vậy nữa?
Nghĩ thế, cơn giận của Phó Vân Hiến lập tức bay sạch, ngược lại y hơi buồn cười. Xem ra thật sự đã chiều tên này đến quá đà rồi, vậy mà còn dám cả gan tùy tiện mang đàn ông về muốn so bì với y? Y rút tay đập cửa lại, xoay người xuống tầng.
Phó Vân Hiến vào bếp, rửa sạch hai tay, đeo tạp dề bắt đầu nấu cơm. Kỹ thuật dùng dao của y rất điêu luyện, dễ dàng lọc bỏ vỏ tôm hùm, rửa sạch chất thải, thân tôm thì thái thành từng miếng sashimi, đầu tôm thì nấu cháo – Hứa Tô thích ăn cháo tôm hùm nhất.
Ngoài cửa không còn tiếng động, Hứa Tô đập phá loạn xạ trên giường cũng dừng lại, trí tò mò của hắn lại bắt đầu rục rịch. Phó Vân Hiến không thể không biết chuyện xảy ra sau cửa, sao lại hờ hững bỏ đi mất rồi? Thấy Tần Dân vẫn đang bó tay bó chân đứng đực ở đó, hắn mở toang cửa sổ, bảo cậu ta nói mấy câu tục tĩu xuống dưới tầng.
Tần Dân nhận tiền của người ta thì phải phục vụ hết mình, bảo gọi gì thì gọi đó, lời nói ra vừa cợt nhả vừa tanh tưởi, ngay đến chính Hứa Tô cũng bị chọc cho tim đập nhanh tai đỏ lừ, nhưng Phó Vân Hiến dưới tầng lại vẫn chẳng hề suy chuyển. Hai bếp đang bật, một bếp nấu cháo tôm hùm, một bên làm cầu gai chưng trứng, Phó Vân Hiến trải từng lát sashimi tôm hùm lên đá, tự y dùng đũa gắp một miếng chấm với tương và mù tạc rồi đưa lên miệng.
Mùi vị rất ngon, đúng là đồ tươi.
Tần Dân không kêu nổi nữa, ngửi thấy mùi thơm phức bay từ dưới tầng, cậu ta xoa bụng khổ sở: “Tôi chịu thôi, tôi đói quá…”
Nhưng Hứa Tô thì lại nhập vai quá sâu, hoàn toàn không nghe thấy, vẫn còn đang đập giường huỳnh huỵch, diễn không biết mệt. Tần Dân cảm thấy tên này điên hơi quá đà, vừa lúc buồn đi vệ sinh nên bèn mở cửa đi tìm WC.
Ôn Du Kim Đình là khu nhà cao cấp giá lên tới cả trăm triệu, Tần Dân không kìm lòng được mà lượn lờ đi thăm quan một chút, đang lén lút mò xuống tầng thì không ngờ giọng Phó Vân Hiến lại vang lên: “Cậu qua đây.”
Hứa Tô vẫn còn không biết chỉ còn lại mình mình trong phòng, vẫn còn tiếp tục hành hạ cái giường, mê sảng kêu nào là “chịch đi”, “mau lên”. Vở tuồng tanh bành ngay lập tức, Phó Vân Hiến liếc về phía trên tầng, lại quay sang nhìn Tần Dân bị vạch trần thì luống ca luống cuống, một cậu trai rất đẹp, khoác áo ngủ xuống dưới tầng, áo ngủ này là của Phó Vân Hiến. Mặt Tần Dân hơi ửng đỏ vì xấu hổ – không phải vì làm việc mệt mỏi, mà đơn giản là kêu gào bậy bạ nên nghẹn thành thế này.
Phó Vân Hiến đóng tập tài liệu trong tay lại, khẽ nhướng mày cười hỏi cậu ta: “Sao nào, xong rồi hả?”
“Tôi… Thực ra tôi không…” Tần Dân là một tên chỉ được cái mẽ ngoài, đầu óc rỗng tuếch, chưa từng nghe tới uy danh “Luật sư tranh tụng án hình sự số 1”, ấy thế nhưng cậu ta vẫn bị luồng khí tỏa ra từ Phó Vân Hiến dọa cho mềm nhũn cả chân. Cậu ta run lẩy bẩy, nói cũng lắp ba lắp bắp.
“Không việc gì phải giải thích cả,” Phó Vân Hiến khẽ cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn, sắc mặt rất thoải mái, “con người lúc vui vẻ thì tới, vui vẻ xong thì đi cũng là chuyện bình thường.”
“Anh ta thuê tôi tới diễn trò, tôi sẽ lập tức đi ngay, lập tức đi ngay…” Tần Dân không có lối thoát, cứ lúng ta lúng túng tại chỗ, không biết có nên đi hay không.
“Nếu không còn chuyện gì thì cùng ăn một bữa cơm đi.” Phó Vân Hiến lại nhìn cậu ta, ra vẻ rất quan tâm, “Kêu gào lâu vậy rồi, không đói à.”
“Không không… Không cần đâu ạ.” Tần Dân lắc đầu xua tay, nhưng trước ánh mắt sắc lẻm như dao của người đàn ông này, lại không thể từ chối.
“Em ấy cho cậu bao nhiêu, tôi cho gấp ba.” Phó Vân Hiến nói, “Tôi bảo ở lại, thì ở lại đi.”
Cho đến lúc kiệt sức đứt hơi, Hứa Tô mới nhận ra trong phòng chỉ còn lại mình hắn. Tần Dân bỏ về không ho he một tiếng, chẳng biết có phải bị lão già thẹn quá hóa giận kia làm thịt luôn rồi không. Hứa Tô kéo chăn che kín mặt, trằn trọc trên giường, được một lúc lại ngồi bật dậy. Nghĩ kế mất mấy ngày, lại giằng co hơn một tiếng đồng hồ, hắn cũng đói bụng. Lục lọi khắp nơi ra được một gói bánh quy chocolate, mở ra nhón một cái, cắn một miếng to nhai rồm rộp –
Bỗng nhiên hắn nghe thấy một tràng cười truyền tới từ dưới tầng. Là tiếng cười của hai người hòa vào cùng nhau, một bên sang sảng mạnh mẽ, một bên trong trẻo dễ nghe, rõ ràng là Phó Vân Hiến và Tần Dân.
Gì đây? Vẫn còn đang tán gẫu à? Nghe giọng thì không chỉ là hợp ý hàn huyên mà quả thực cứ như hận rằng gặp nhau quá muộn, Hứa Tô vừa sợ hãi vừa tức giận, ngay cả gói bánh quy cũng không kịp bỏ xuống, hắn xỏ dép lê chạy xuống tầng, chuẩn bị khởi binh vấn tội.
Vừa xuống tới nơi, còn chưa kịp giận thì đã bị một bàn toàn đồ ăn ngon cuỗm mất hồn, tất cả đều đã được bày biện đầy đủ trên bàn, tất cả đều là những món sở trường của Phó Vân Hiến, một bàn đồ ăn Pháp Nhật Trung tiêu chuẩn, nhiều phô mai, thơm mùi tiêu, cay mùi mù tạc, rõ ràng là biết giờ hắn đang đói phát rồ, ý đồ dụ dỗ.
Lính tráng chưa đánh đã khuất phục đầu hàng, lão già kia vẫn xoay hắn trong lòng bàn tay như trước.
Hứa Tô ném gói bánh quy xuống, mút mấy ngón tay xoành xoạch, dáng vẻ mút ngón tay của hắn nom rất thèm ăn, như thể mấy ngày rồi không được ăn no. Bên khóe môi còn dính hai mẩu chocolate trông như nốt ruồi, vị trí cũng tinh tế, hai bên trái phải đối xứng nhau trông cực kỳ đáng yêu.
Phó Vân Hiến ngẩng đầu nhìn Hứa Tô, ánh mắt lập tức tối lại. Nhìn như vừa tỉnh ngủ, đôi mắt đào hoa của Hứa Tô nhập nhèm mờ mịt, thân trên để trần khoác hờ một chiếc áo sơ mi, cái áo sơ mi này trông chất lượng rất tệ, không phải của Phó Vân Hiến và Hứa Tô, hẳn chính là của Tần Dân. Sơ mi rộng thùng thình, không che được mông, Hứa Tô bước lên phía trước, vạt áo bay lên, cặp chân dài trắng trẻo phản chiếu cảnh xuân sắc khắp căn phòng.
Dù vừa rồi có giả vờ bình tĩnh đến mức nào, suy cho cùng vẫn không thể chịu được việc tình yêu nhỏ nhà mình bị người khác nhìn thấy sạch, Phó Vân Hiến cố gắng kiềm chế bản thân không phát điên tại chỗ, y giả vờ không phát hiện ra Hứa Tô, quay sang sờ lên mặt Tần Dân, tình tự hỏi cậu ta: “Thích không.”
“Rất… Rất tốt… Khụ khụ…” Làn da đối phương thô ráp nhưng khớp ngón tay lại mảnh, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng kinh người, Tần Dân không chịu nổi trước hormone tràn lan tỏa ra từ Phó Vân Hiến, giọng vốn rất mượt mà giờ cũng trở nên bập bẹ, vừa run lên một cái đã tự khiến bản thân sặc rồi.
“Sao lại bất cẩn thế.” Tay Phó Vân Hiến vòng ra đặt lên lưng Tần Dân, dịu dàng vuốt dọc lưng cho cậu ta.
Diễn trò giờ lại thành xem diễn trò, cơn ghen xộc lên tận họng Hứa Tô, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Hắn sầm mặt tức giận lây sang Tần Dân, giọng cũng chua loét: “Sao cậu còn chưa đi hả?”
Tần Dân nhìn Phó Vân Hiến như cầu cứu, rõ ràng cậu ta không muốn tiếp tục ở trong cái vũng nước đục ngầu này nữa.
Cuối cùng bệ hạ cũng khai ân, lập tức không thèm nhìn cậu ta nữa: “Vậy đi đi.”
Tần Dân vội vàng chạy biến như được đại xá.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, Hứa Tô biết cái kế hoạch ôi thiu của mình thất bại triệt để rồi, nhưng hắn lại rất thảnh thơi, bình thản ngồi xuống, nhấc đũa gắp thức ăn, xong việc mới tính toán thiệt hơn, vậy thì cũng phải xong việc cái đã, trước hết cứ ăn cho no rồi tính.
“Món này ngon đấy, chú nấu ngon thật…” Hứa Tô nhấp một miếng cháo tôm hùm nóng hôi hổi, bị hơi nóng làm cho ngây người, chờ dạ dày nguội bớt lại ăn một miếng nhím biển, vị ngậy béo, cực kỳ sung sướng.
Phó Vân Hiến thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, rõ ràng hôm nay tên nhãi này đùa với lửa, vậy mà lại hoàn toàn chẳng mảy may lo lắng, còn rất vui vẻ tự đắc.
Không nói gì thêm, y đứng dậy nhấc bổng Hứa Tô lên vai.
“Này này này, làm gì đó? Em còn chưa ăn no mà!”
Phó Vân Hiến nặng nề bước rầm rầm lên tầng, mặc kệ thằng nhãi trên vai có giãy giụa gào thét kiểu gì cũng nhất quyết không dừng lại.
Hết ngoại truyện.KẾT THÚC TOÀN BỘ TRUYỆN.