Hội nghị diễn ra trong hai ngày, các luật sư trẻ tới tham gia diễn đàn đều được tiếp đãi ở khách sạn trong trường học, còn những ông lớn trong ngành luật như Phó Vân Hiến thì ở HIlton ngoài hai con phố. Phó Vân Hiến vốn sẽ về thành phố S cùng ngày, nhưng y lại đổi ý.
Bữa cơm náo nhiệt ồn ào, người bên ban tổ chức chiêu đãi rất long trọng lại thịnh soạn, đồ ăn ngon, rượu đủ đầy, ai cũng nhất quyết không say không về.
Các luật sư trẻ ngồi chung một bàn, người chủ tịch già cũng ngồi cùng bọn họ, đương nhiên Phó Vân Hiến sẽ ngồi bàn chính với người bên ban tổ chức, nhưng tiệc chưa mở màn được bao lâu, y đã chuyển sang bàn tròn cho các luật sư trẻ, bảo nhân viên phục vụ lấy thêm một ghế.
Y ngồi cạnh một cậu luật sư trẻ, ngăn cách Hứa Tô khỏi đối phương.
Phó Vân Hiến có một đôi mắt rất đáng sợ.
Trong đó có sự kiêu ngạo, nhiều hơn nữa là uy nghiêm, là khí chất do thực lực và sự chuyên nghiệp tạo nên.
Mặc dù cậu luật sư vừa mừng vừa lo nhưng cũng không dám ăn nói bừa bãi, vẫn ngồi thẳng tắp cạnh Phó Vân Hiến, cho đến khi đã qua ba vòng rượu, cậu ta mới dốc hết can đảm ra hỏi một câu: “Tại sao xác xuất thành công khi ngài xử lý vụ án lại cao như vậy?”
Câu hỏi này rất nghiệp dư, những luật sư kinh nghiệm phong phú hơn đều bật cười.
Phó Vân Hiến rít một hơi thuốc, khóe môi ngậm khói cũng nhếch lên. Môi y rất mỏng, góc cạnh rõ ràng y hệt như đường nét gương mặt của y, làn khói mờ phả ra từ hai cánh môi mỏng ấy, y hờ hững nói: “Vì ở địa vị của tôi có thể lựa chọn vụ án, còn các cậu thì chỉ có thể được vụ án lựa chọn.”
Lời nói thật, là lời nói thật làm người ta bùi ngùi, thúc giục người ta phăm phăm tiến về phía trước, những luật sư mới vào ngành vì kiếm cơm hay nổi tiếng, có vụ án mà nhận đã tốt lắm rồi, còn hơi đâu mà cân nhắc đắn đo xác suất thành công của mỗi vụ án đây. Hứa Tô làm việc ở Tây Bắc thấm nhuần tư tưởng này, thấu hiểu rõ ràng.
Hứa Tô khác với những luật sư khác trên bàn cơm, đói khát ngóng trông Phó Vân Hiến truyền đạo hay giải đáp thắc mắc, hắn buồn nôn trước một bàn toàn những lời nịnh nọt nên bèn kiếm cớ đi vệ sinh, giữa đường đã chạy thẳng ra ngoài.
Nhà vệ sinh được trang hoàng rất sang trọng, khung tranh trang trí, đồ bày biện bằng gốm sứ cùng với cỏ cây hoa lá, nhưng mùi tinh dầu quá nồng, vì quá đà nên không ra làm sao. Hứa Tô chậm rãi rửa tay trước gương, không chú ý có người tiến vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
Là Phó Vân Hiến.
Khi Hứa Tô nhận ra có người đến thì đã muộn, hắn quay phắt đầu lại đối diện với ánh mắt của Phó Vân Hiến. Y hơi nhíu mày, một tấm màn che màu máu dâng lên trong đáy mắt nhìn sâu thăm thẳm, cũng làm người ta khiếp hãi. Hứa Tô sợ bị Phó Vân Hiến ăn tươi nuốt sống, ăn cả da cả xương, hắn vô thức lùi về sau hòng chạy trốn.
Nhưng Phó Vân Hiến dùng cả cơ thể chặn con đường rút lui của hắn, y vươn tay về phía Hứa Tô như muốn ôn tồn ve vuốt, cuối cùng lại chỉ khẽ vỗ lên vai hắn, giống như người anh cổ vũ đứa em trai.
Phó Vân Hiến hỏi: “Xử lý vụ án bên đó thuận lợi chứ?”
“Tổng thể thì ổn nhưng phiền phức cũng nhiều.” Hứa Tô nói thật, chính là vụ lùm xùm tài xế xe nghiến vào cảnh sát giao thông, có rất nhiều công an đã phái người tới đe dọa hắn, những cư dân mạng xốc nổi còn chửi hắn là “không phân biệt được lẽ phải”, không phải ai yếu thế thì người đó có lý, không nên bào chữa cho kẻ giết người như thế.
Bọn họ chưa từng nghiêm túc nói lời chia tay, cũng không định đẩy ai vào thế bí, hai người chỉ tán gẫu về vụ án, ánh sáng trên đầu nhạt nhòa, không khí rất thoải mái.
Trước đây Hứa Tô chỉ biết rằng cái nghề tranh tụng án hình sự này khó, lại không biết khó đến như vậy, cho đến tận khi tự thân ra trận hắn mới hiểu được, bảo sao ai trong ngành cũng đều ngưỡng mộ và kính nể Phó Vân Hiến, thật sự quá gian nan.
“Xem ra tới Tây Bắc một chuyến cũng có lợi, trưởng thành lên nhiều rồi.” Phó Vân Hiến khẽ cười, lại hỏi, “Thầy em thì sao? Dạo này tình hình sao rồi?”
“Bác sĩ nói có lẽ chỉ sống được thêm nửa năm nữa. Nhưng tôi không tin, trông không giống như vậy.”
Trong những ngày ở Tây Bắc, tuần nào Hứa Tô cũng gọi điện thoại cho Hà Tổ Bình, lúc thì xin ý kiến ông về vụ án, khi thì chỉ đơn thuần là hỏi thăm thầy mình. Bệnh của Hà Tổ Bình ngày một nặng hơn, thời gian diễn biến xấu nhiều hơn thời gian ổn định, bác sĩ nói tình hình không khả quan lắm, nhưng bản thân Hà Tổ Bình lại rất lạc quan, vẫn gửi công văn đăng bài chửi chánh án tòa án này, công tố viên của viện kiểm sát nọ, tinh thần vẫn rất tốt.
Khi Hứa Tô nói chuyện với thầy mình, mặc dù không cố ý nhắc đến Phó Vân Hiến nhưng chủ đề vẫn chẳng bao giờ rời khỏi y. Hứa Tô thầm suy nghĩ về mối quan hệ của cặp thầy trò này, khá giống Đường Tam Tạng và Tôn Hầu Tử, đại đồ đệ bản lĩnh thông thiên, nhưng nhất quyết không chịu cúi đầu.
Nghĩ đến việc bản thân giờ cũng đã là đệ tử của Hà Tổ Bình, hắn cảm thấy đắc ý, vai vế đã rối hết cả lên rồi.
Trước giờ Hứa Tô rất dễ biểu hiện cảm xúc qua gương mặt, chẳng giấu được tâm tư, hắn đắc ý nhoẻn cười nhìn Phó Vân Hiến, khóe mắt khóe môi cong lên, gương mặt sáng ngời như phết mật.
Phó Vân Hiến bị nụ cười ấy hấp dẫn.
Y kéo Hứa Tô lại gần mình bằng một tay, tay còn lại nắm cằm hắn. Hứa Tô tránh đi, y lập tức dồn sức vào ngón tay giữ chặt mặt hắn. Sau đó Phó Vân Hiến không cho đối phương giãy giụa chống cự nữa, y nghiêng người, cúi đầu cụp mắt, nhấn đôi môi xuống.
Thực ra Hứa Tô không muốn kháng cự, cự nự một chút xong là đầu hàng triệt để, thời gian sẽ chữa lành đau thương, thời gian cũng manh nha tưởng niệm.
Hai người chỉ còn cách nhau một chút thì bên ngoài bỗng có người mở cửa đi vào.
“Luật sư Hứa, sao luật sư Hứa đi lâu thế?”
Nụ hôn sắp thành hình nên dạng lại bị cắt ngang, Phó Vân Hiến bức bối nhíu mày, nói với Hứa Tô “Tối tôi đón em” rồi bỏ đi.
“Anh với luật sư Phó… hai người quen nhau à?” Cậu luật sư vẫn chẳng hiểu mô tê gì, hỏi một câu rõ ngốc.
“Chú mày biến cho anh!” Hứa Tô cũng bức bách, quơ một cái khăn ướt ném thẳng mặt đối phương.
Phó Vân Hiến quay lại bàn cơm, vốn định về thẳng khách sạn thì vị chủ tịch già luôn im lặng bỗng lên tiếng. Chủ tịch nọ hơn Phó Vân Hiến rất nhiều tuổi nhưng lại ăn nói rất khách sáo với y: “Tôi và luật sư Hà Tổ Bình, cũng chính là thầy của ngài là bạn bè quen biết lâu năm, tôi là luật sư Phổ Văn Phụ.”
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Phó Vân Hiến cũng rất khách sáo với chủ tịch Phổ này, “Năm đó lão Phổ đây khởi tố sở tư pháp tỉnh về việc thu phí quản lý luật sư một cách bất hợp pháp, khiến phí nộp hàng năm của luật sư trong tỉnh giảm đi đáng kể, những luật sư trong tỉnh đang có mặt ở đây đều phải cảm ơn lão Phổ một tiếng.”
Đúng là có vài vị luật sư tỉnh H có mặt, bọn họ đồng thanh gửi lời cảm ơn tới vị chủ tịch già.
Hứa Tô cũng trở lại. Hắn và cậu luật sư kia chỉ hiểu biết sơ sài nên không nhận ra vị chủ tịch Phổ này. Nghe thì biết đây cũng là thành viên thuộc phái đối chọi, nhưng chủ tịch Phổ không nổi tiếng như Hà Tổ Bình, nhìn ông ôn hòa khiêm tốn, cũng hoàn toàn không cấp tiến như Hà Tổ Bình.
Chủ tịch già khiêm tốn lắc đầu, lại hỏi Phó Vân Hiến: “Ngài đã nghe về vụ án của băng nhóm Tân Nghĩa ở khu Hán Hải chưa?”
Vụ án bang Tân Nghĩa đã bị Ủy ban Chính trị Pháp luật Hán Hải xác định là “thiết án*”, phiên sơ thẩm đã tuyên án, nhận định bang Tân Nghĩa là tổ chức có tính chất xã hội đen, trong danh sách năm mươi sáu bị cáo liên quan, chín thành viên chủ chốt đã bị tuyên án tử hình, những người khác bị tuyên án treo hoặc chung thân.
*Ý chỉ vụ án có tính chất nghiêm trọng, có bằng chứng định tội rõ ràng.
Nhưng toàn bộ bị cáo và luật sư đại diện cho bọn chúng đều kiên trì kháng cáo, rằng bản thân chỉ khai thác quặng trái phép vì mưu sinh chứ không móc nối với xã hội đen giết người, Ủy ban Chính trị Pháp luật địa phương lại đao to búa lớn muốn kết án dứt điểm, một số bị cáo đã bị tra tấn và thu thập chứng cứ bất hợp pháp.
Nhưng một vụ án lớn như vậy lại không gây được nhiều sự chú ý, trên mạng phong thanh ít tin tức nhưng cũng chẳng tạo ra bao nhiêu sóng gió thì đã lắng xuống, thậm chí còn không cần xóa bài viết và kiểm soát dư luận. Về việc thí điểm “Nội dung kỷ luật”, nhìn chung là nhân dân vẫn ủng hộ, vì có rất nhiều người cho rằng đám luật sư hình sự rặt một lũ giả dối xảo quyệt, ra tòa thay cho kẻ ác là đã đủ để khinh thường nhân phẩm, huống hồ còn ra tòa thay cho xã hội đen.
Phó Vân Hiến không lên tiếng, im lặng một lát rồi móc bao thuốc ra, nhìn đối phương ý hỏi có cần một điếu không.
Chủ tịch già xua tay: “Tôi không hút, ngài cứ tự nhiên.”
Bàn ăn bên cạnh ồn ào huyên náo tiếng mời rượu, cậu luật sư còn muốn cầm ly chạy sang góp vui, cứ kéo tay Hứa Tô hỏi hắn có muốn đi cùng hay không.
Hứa Tô nhíu mày, lo lắng phất tay áo. Hơn nửa năm nay hắn chỉ xử lý vụ án ở vùng Tây Bắc xa xôi, không biết gì về biến cố trong ngành luật sư, nhưng hắn nhạy bén ý thức được rằng nếu vụ án có liên quan đến xã hội đen, trong bối cảnh phong trào nghiêm đả của đất nước đang dấy lên mạnh mẽ, chắc chắn mức độ liên quan trong mọi mặt đều vô cùng rắc rối và phức tạp.
Phó Vân Hiến châm thuốc, hút một hơi rồi nói: “Tôi đã nghe rồi.”
Chủ tịch già gật đầu: “Giờ lão Hà đang ở Hán Hải, ông ấy cũng vừa mới quyết định tiếp nhận vị trí luật sư phúc thẩm cho vụ án này.”
Hứa Tô lại càng sửng sốt: Sức khỏe hiện tại của Hà Tổ Bình không cho phép ông nhận vụ án nữa, sao lại còn có chuyện băng qua ngàn dặm tới Hán Hải lên tòa.
“Hai luật sư bào chữa cho bị cáo thứ hai trong vụ án này lần lượt tên là Phổ Băng và Trang Húc, Phổ Băng là con tôi, người còn lại là học trò của tôi.” Bầu không khí trong phòng chùng xuống, chủ tịch già im lặng một lát mới nói tiếp, “Bọn họ đều đã bị bắt vì bị cáo buộc tội làm giả bằng chứng theo như ‘Nội quy kỷ luật’. Không chỉ hai luật sư này, bốn vị luật sư khác trong vụ án, tổng cộng sáu người đều đã bị bắt vì tội ngụy tạo chứng cứ.”
Vừa dứt lời, hai bàn tròn đang ăn uống linh đình lập tức im phăng phắc.
Một vụ án mà bắt giữ sáu luật sư bào chữa không phải tình huống trùng hợp, chuyện này cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử tư pháp Trung Quốc.
Cậu luật sư không còn cười nữa, cầm ly rượu vang trở về chỗ ngồi, tất cả những luật sư tranh tụng án hình sự ở đây đều ý thức được, đây là điềm gở.
“Khinh người quá đáng! Hóa ra tin đồn về nghiêm đả là thật rồi!”
“Tuy nói ‘Nội quy kỷ luật’ chỉ đang thí điểm nhưng rõ ràng đang thiên vị cho bên công an, kiểm sát và tòa án, luật sư chúng ta dị nghị phản đối là bắt giữ, thế thì còn ai muốn ra tòa nữa?”
Mấy luật sư trẻ ngồi đó đã sôi trào nhiệt huyết, chỉ muốn khởi nghĩa vũ trang ngay tại trận, một số người trong bọn họ có thể muốn đục nước béo cò hoặc tạo dựng tên tuổi trong những sự kiện lớn, nhưng một số khác thì thật sự cảm thấy âu sầu.
Phó Vân Hiến trông có vẻ không để ý, tay cầm điếu thuốc ra hiệu, tất cả đều lặng xuống.
“Tôi ở đây hôm nay không phải một người cha muốn cứu con mình,” Sắc mặt vị chủ tịch già rất đau thương, chậm chạp nhả từng chữ nhưng âm giọng kiên cường chắc chắn, mang theo sức mạnh hùng hồn, “mà lấy thân phận một luật sư tranh tụng án hình sự luống tuổi, xin được thỉnh cầu luật sư tranh tụng án hình sự giỏi nhất Trung Quốc tham gia vào vụ án này, vì đây là một trận chiến không thể thua, có liên quan tới quyền lợi hành nghề về sau của hơn hai chục ngàn luật sư hình sự trên toàn Trung Quốc.”
Phó Vân Hiến dụi đầu thuốc, hờ hững nói: “Lão Phổ, ông quá lời rồi.”
Trương Trọng Lương là người đầu tiên nhận ra rằng môi trường pháp lý trong nước ngày càng trở nên tồi tệ, vì thế nên mới rửa tay gác kiếm ra nước ngoài, vậy thì tên tuổi lớn trong ngành tranh tụng án hình sự là Phó Vân Hiến thì sao có thể không nhìn ra.
Chủ tịch già thấy Phó Vân Hiến không muốn nhận vụ án này thì cũng không có ý ép buộc, ông cũng biết những lời chỉ trích nhân phẩm Phó Vân Hiến là “luật sư nhà quan”, còn có tin đồn nhập nhằng với xã hội đen, đương nhiên sẽ không muốn nhảy vào hồ nước đục này. Ông vẫn khách sáo như trước, dùng chất giọng đặc vùng miền để nói: “Trở về tôi sẽ gửi tài liệu của vụ án này cho ngài, nếu nhận án, tôi xin được đại diện cho con trai, đệ tử cùng với hơn hai chục ngàn luật sư hình sự Trung Quốc cảm ơn ngài, còn nếu không nhận…” Chủ tịch già cười cười, cũng không hề tỏ ra oán trách, “vậy thì tức là ngài có suy tính riêng, không thể ép buộc.”
Hứa Tô cũng đã lường trước chắc chắn Phó Vân Hiến sẽ từ chối, không ngờ Phó Vân Hiến lại nhìn thoáng qua hắn, tất cả đều không ngờ được y lại không hề từ chối lời thỉnh cầu của chủ tịch già, y nói, được.
Đêm đó Phó Vân Hiến không tới đón hắn như đã hẹn, nhưng Hứa Tô cũng chẳng còn tâm tư mà để ý.
Rốt cuộc phong trào nghiêm đả “chỉ nghe tiếng sấm chẳng thấy mưa” đã tới rồi.
Hết chương 91.
Lời tác giả:
Địa phương Hán Hải là tôi bịa, nghiêm đả cũng bịa, trong lịch sử nước ta có bốn lần nghiêm đả, dạo này thì không thấy nữa.
Hán Hải là vụ án cuối cùng trong bộ truyện này, lồng ghép hai cuộc nghiêm đả kinh điển nổi tiếng nhất trong lịch sử pháp luật Trung Quốc là vụ án Bắc Hải và Quý Dương Tiểu Hà, nếu có hứng thú thì mọi người cứ Baidu nhé.
Suy cho cùng tiểu thuyết vẫn là hư cấu, chúc cho cuộc sống của mọi người ngày càng tốt đẹp.