Dạo này thói đời không yên ổn, có lẽ ảnh hưởng đến cả đất trời, hai ngày mưa to liên tục, cả thành phố giống như một con thuyền lênh đênh trôi dạt trên sông. Suốt cuối tuần, Hứa Tô bị Phó Vân Hiến trói chặt trên giường giày vò, vẫn không thể tìm được lý do ra ngoài tới chỗ Bạch Tịnh, khó khăn lắm mới nhận được điện thoại của Hình Minh, bảo hắn tới quay chương trình.
“Tầm nhìn Đông Phương” luôn có luật sư cố định, mà giờ Phó Ngọc Trí chìm sâu trong tổn thương tình cảm khó có thể kiểm soát bản thân, cũng lười xuất hiện ở đài truyền hình, văn phòng Quân Hán và đài Minh Châu hợp tác khắng khít, Bàng Cảnh Thu bèn tiến cử cháu ruột Bàng Thánh Nam của mình cho ekip chương trình. Bàng Thánh Nam hoàn toàn đi theo con đường trước đây của Phó Vân Hiến, sau khi một bước lên mây với vụ án của Cù Lăng, gã chỉ tập trung ra tòa bào chữa cho quan chức tham nhũng. Lần trước có vụ án một lãnh đạo thành ủy nhận hối lộ, phiên sơ thẩm năm 2014 tuyên án mười ba năm, phiên phúc thẩm năm 2017 biến thành chưa đầy ba năm, cũng chính là “Chi bao nhiêu bồi thường bấy nhiêu” như giới tư pháp vẫn thường nói, Bàng Thánh Nam dương dương đắc ý, huênh hoang chém gió rằng mình bào chữa giỏi thế nào ở trên chương trình.
Từ trước khi Luật sửa đổi Bộ luật hình sự lần thứ chín được ban hành, có rất nhiều luật sư đã xin ý kiến Phó Vân Hiến phải làm thế nào với những vụ án lạm dụng chức quyền và nhận hối lộ, khi ấy Phó Vân Hiến ngậm thuốc lá, thảy lại cho đối phương một chữ, kéo. Hứa Tô hiểu ý Phó Vân Hiến, nói một cách rõ ra thì chắc chắn Luật sửa đổi lần thứ chín sẽ điều chỉnh mức hình phạt cho tội nhận hối lộ, mọi người cứ tìm đủ lý do để trì hoãn kháng cáo, chỉ cần Luật sửa đổi thứ chín được áp dụng thì hình phạt ban đầu sẽ giảm đi đáng kể.
Không một ai như Bàng Thánh Nam, lại mượn cơ hội này mà gióng trống khua chiêng quảng cáo cho chính mình, người ngoài ngành không biết mánh lới bên trong, còn tưởng gã giỏi thật, hỏi gã kinh nghiệm xử lý vụ án. Phó Vân Hiến hoàn toàn không nhận gã làm đệ tử, Bàng Thánh Nam lại cáo mượn oai hùm, bảo rằng mình là đệ tử của Phó Vân Hiến, tiếp thu lời nói và tác phong làm việc của Luật sư tranh tụng án hình sự số 1 trong nước nên mới có thể dàn xếp vụ án này một cách êm đẹp như vậy.
Bàng Thánh Nam cũng biết tút tát bản thân, lần nào cũng tỉ mỉ sửa soạn trước gương, đảm bảo chỉnh tề áo mũ, dáng vẻ trịnh trọng đường đường, ngay cả gương mặt vốn không mấy đẹp trai cũng trở nên lỗi lạc qua bàn tay của chuyên viên trang điểm, vậy mà còn thu hút rất nhiều fan nữ, ai cũng nói gã giống như Phó Vân Hiến thời trẻ.
Hứa Tô hoàn toàn không nghe lọt được một chữ, chờ đến giai đoạn giao lưu với khán giả, hắn trực tiếp cướp micro của người bên cạnh để phát biểu: “Có lẽ có nhiều người xem biết tôi, tôi là khách mời số 2 của chương trình ‘Định mệnh là em’, đồng thời tôi cũng là một người làm trong ngành luật, theo tôi được biết, Luật sửa đổi Bộ luật hình sự lần thứ chín bao gồm một cách giải thích tư pháp mới, đưa ra thay đổi đáng kể đối với số tiền hối lộ của loại tội phạm này, nếu không phải nhờ vào các tiêu chuẩn pháp lý được nâng cao, việc sửa đổi bản án ở phiên phúc thẩm có liên quan đến anh đây được bao nhiêu?”
Bàng Thánh Nam rất bối rối, vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, tiếp tục dắt mũi khán giả: “Vụ án này tôi giằng co với viện kiểm sát đã hơn một năm, khẳng định không quan tâm đến giới hạn xét xử với các cơ quan tư pháp, đương sự không biết rõ tình hình, tới văn phòng luật sư làm loạn chửi bới…”
“Có ai mà không biết kéo dài vụ án?” Nhờ vào mấy lần quay “Định mệnh là em”, Hứa Tô mỉm cười với ống kính, hoàn toàn không sợ hãi, “Vậy nếu không ngại thì anh đây thử nói xem, trong vụ án này mức tiền hối lộ khi có phán quyết cuối cùng giảm bớt bao nhiêu so với mức tiền hối lộ cáo buộc ban đầu?”
Chương trình phát sóng trực tiếp, chẳng mấy chốc những nghi ngờ của Hứa Tô đã khơi dậy sự đồng thuận của một số người thuộc ngành luật trong và ngoài trường quay, bắt đầu thảo phạt chửi bới Bàng Thánh Nam trên mạng.
Bàng Thánh Nam lại càng lúng túng khó xử, gã nhếch mép cười nói với hắn một cách đầy hàm ý: “Tôi và cậu bạn khán giả ngồi bên dưới có chút… thù cũ.”
“Không nói chuyện thù cũ, nói chuyện pháp luật.” Hứa Tô nói, “Đối với trường hợp tương tự, nếu tòa án buộc đóng hồ sơ trước khi ban hành Luật sửa đổi lần thứ chín thì kết quả sẽ khác biệt rất lớn. Họng súng nâng lên một phân thì tức là luật pháp đã trao cho quan tòa quyền lực tự do cân đo đong đếm, với quyết định sửa phán quyết cuối cùng trong vụ án này, tôi nghĩ hẳn là chúng ta nên cảm ơn quan tòa thân dân, pháp luật công bằng của đất nước chứ không phải mấy câu chém gió của vị luật sư nào đó.”
Lời nói rất hay, hình ảnh cũng đẹp, màn trình diễn của Hứa Tô thu về được một tràng pháo tay. Lúc này ham muốn thể hiện của hắn dâng cao, tạm dừng đúng lúc, nhìn lướt qua Bàng Thánh Nam đã đang nhấp nhổm như trên đống lửa ở sân khấu, kết bằng một câu cực đẹp: “Phó Vân Hiến không có loại đệ tử như anh đây.”
MC Hình Minh kịp thời khống chế tình hình, hướng cuộc đối thoại quay về chuyên đề của chương trình. Thấy chương trình cũng sắp quay xong, Hứa Tô chẳng thèm ở lại trường quay nghe Bàng Thánh Nam thao thao bất tuyệt nữa, hắn lặng lẽ chuồn ra ngoài. Nhưng hắn không về luôn mà chờ ở hậu trường, định đợi Hình Minh quay xong thì trực tiếp gửi lời xin lỗi. Hắn cảm thấy có vẻ như mình lại rước thêm phiền phức cho đối phương.
Thấy Hình Minh xuất hiện, Hứa Tô bỗng hơi sợ hãi, không còn vẻ lanh lợi quyết liệt như vừa nãy, hắn ngập ngừng nói: “Biên tập viên Hình, ngại quá, tôi với người nọ có thù cũ, vừa rồi không khống chế được, gây phiền thêm cho anh…”
“Không sao. Tôi là người trong giới truyền thông, người trong giới truyền thông thì hóng hớt náo nhiệt không chê chuyện rùm beng, rating theo thời gian thực tối nay,” Hình Minh cầm điện thoại lướt “Bảng xếp hạng không chính thức”, anh khẽ nhếch môi, “rất tốt.”
Hóa ra hoàng tử băng giá đều là vờ vịt cho người ngoài xem, bên trong người này chính là một tên xấu xa chỉ sợ thiên hạ không loạn, một nhân viên đài truyền hình bên cạnh thấy Hứa Tô thì ngẩn người, sau đó lại vui tươi hớn hở nói chen vào: “Cậu làm có tí thế thì có là gì đâu? Không một ai giỏi gây chuyện hơn biên tập viên Hình nhà chúng tôi đâu, ngay cả giám đốc cũ của đài cũng bị anh ấy kéo cho rớt đài cơ mà.”
“Rảnh lắm đúng không?” Hình Minh sầm mặt toát ra uy nghi lãnh đạo, nhân viên nọ thè lưỡi chạy biến.
Ngoại trừ “Tầm nhìn Đông Phương” thì Hình Minh còn đang lên kế hoạch cho một chương trình về pháp luật hoàn toàn mới, có vài ý kiến và quan điểm định bụng tâm sự với Hứa Tô.
Hai người kề sát đầu với nhau, cùng ngồi trước màn hình laptop xem kế hoạch, trên người biên tập viên Hình có mùi nước hoa Cologne đặc biệt, chín chắn cay nồng, sang trọng tao nhã, khiến cho lòng người ngứa ngáy. Nhưng không giống với mùi mà tuổi của anh ta sẽ dùng.
Hứa Tô thấy hơi mất tập trung, vô thức ngẩng đầu khụt khịt mũi, Hình Minh phát hiện ra, quay đầu lại mỉm cười: “Buổi sáng xịt nhầm nước hoa.”
Hứa Tô không ngờ Hình Minh sẽ đột nhiên quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn, mũi suýt đụng vào nhau.
Thành thật mà nói, Hứa Tô tự cho mình là “trai thẳng” mà sống hơn 20 năm, trước đây hắn thật sự không có ý thức tự giác này, mãi đến ngày hôm qua khi bị Phó Vân Hiến mạnh mẽ dạy dỗ một hồi, hắn mới giác ngộ quan điểm “Nam nam thụ thụ bất thân”. Hình Minh là người có ngoại hình tuấn tú đẹp trai, làn da trắng như ngọc, ánh mắt sắc sảo có thần, lông mi lại còn dài. Hứa Tô nhìn mà đờ đẫn, tự nhiên mông thấy rát rát tê tê, hắn thầm thốt một câu ‘mỹ nhân hại mình’, nhanh chóng rụt cổ lại, cố gắng né tránh việc tiếp xúc quá thân mật với Hình Minh.
Dạo này rating của các chương trình đều được đón nhận nồng nhiệt nên tâm trạng Hình Minh rất thoải mái, anh ta lại càng cảm thấy thằng nhóc căng thẳng bứt rứt trước mặt thú vị, thật sự quên luôn việc đối phương bằng tuổi mình. Anh bỗng nổi hứng đùa giỡn, cố ý đỡ lấy gáy Hứa Tô, kéo hắn tới trước mặt mình ra vẻ định hôn môi.
“Ấy… Tôi…”
Điện thoại của biên tập viên Hình đổ chuông đúng lúc, cắt ngang “chuyện tốt” của hai người.
Hình Minh bắt máy, lập tức quên sạch Hứa Tô, anh ta đi ra ngoài, âm giọng lạnh nhạt nghiêm túc lập tức biến thành giọng nũng nịu nhõng nhẽo: “Buổi tối thế giới chỉ hai người, anh nấu cơm…”
Vội vàng rời đài truyền hình, Hứa Tô không lái xe, hắn tra tuyến rồi quyết định đi tàu điện ngầm đến nhà họ Bạch ăn cơm.
“Hứa Tô, mày đứng lại!”
Còn chưa bước ra khỏi vườn Minh Châu thì Bàng Thánh Nam đã đuổi tới đằng sau.
Gã đến để khởi binh hỏi tội. Luật sư ít nhiều gì đều thích khoác lác khoe khoang, cần phải tự nâng cao giá trị thương hiệu bản thân, nhưng người đồng ngành sẽ không phá rối như vậy, dạo này Bàng Thánh Nam khá là thành công, không ngờ lại bị bôi xấu ngay trong chương trình trực tiếp, gã nổi giận đùng đùng yêu cầu Hứa Tô giải thích.
“Mẹ nó chứ tao coi mày như anh em, mày lại vừa làm gì đấy?!”
“Mày coi tao như anh em?” Hứa Tô cười lạnh, “Muốn ngủ với đàn bà của tao là coi tao như anh em? Vu oan tao hít thuốc phiện là coi tao như anh em ấy hả?”
“Ha, tao còn tưởng chuyện gì, hóa ra mày cũng biết rồi!” Trong văn phòng Quân Hán gã làm bộ làm tịch, nhiệt tình thân thiện chỉ nể mặt Phó Vân Hiến. Hiện giờ Bàng Thánh Nam lộ nguyên hình, chưa kể còn vụ trên sân khấu khi nãy, lời lẽ khó nghe tới tột đỉnh, “Tao không thể nhìn mày may mắn thế được, dựa vào đâu mà một luật sư giỏi như Phó Vân Hiến lại bảo vệ mày suốt ngày, có ai học luật mà không sứt đầu mẻ trán, dựa vào đâu khi mày còn chưa tốt nghiệp mà xuất phát điểm đã cao hơn tất cả mọi người, có công bằng không? Một gói bột, một gói bột đã hoàn toàn phế bỏ mày…”
Hứa Tô xốc cổ áo Bàng Thánh Nam, lửa giận bùng lên trong mắt.
“Bài học hôm nay là còn nhẹ đấy, về mà làm luật sư chó má của mày đi! Sau này đường mày mày đi đường tao tao đi, đ*t mẹ nó mày mà còn chọc vào tao thì tao sẽ giết mày đấy!”
Chửi xong hắn buông lỏng tay. Đương nhiên Hứa Tô hận kẻ này thấu xương thấu tủy, nhưng kiếp này của hắn đã định rồi, có duyên mà không có phận với người nhà họ Bạch, hắn không muốn tiếp tục dính dáng vào mấy chuyện nát bét này.
Hứa Tô định đi, Bàng Thánh Nam lại muốn đuổi theo, hai người vung tay lên xô đẩy nhau mấy cái, chẳng biết có phải trượt chân không mà Bàng Thánh Nam lại lao thẳng vào một bồn hoa có hàng rào nhọn đang dựng thẳng. Hứa Tô còn vội đi ăn cơm, thấy Bàng Thánh Nam trong bồn hoa vẫn còn rên rỉ được, hắn bĩu môi chửi một tiếng “Xí” rồi xoay người bỏ đi.
Mây đen giăng kín bầu trời, cây cối lề đường vần vũ trong gió loạn, xào xạc ào ào, mang tới dấu hiệu lại sắp mưa to.
Hắn đi vào ga tàu điện ngầm gần vườn Minh Châu, hai tay đút túi chờ đợi chuyến tàu tiếp theo. Tivi lắp dưới ga tàu điện đang đưa tin, tin thứ nhất là bí thư Khương thuộc Ủy ban Chính trị Pháp luật đang chuẩn bị đến tận nơi để kiểm tra công tác của hệ thống tư pháp địa phương, điểm dừng chân đầu tiên chính là thành phố H.
Một tin khác là, cảnh sát đã vớt được một thi thể phụ nữ dưới sông, bước đầu xác nhận chính là ngôi sao nữ đã mất tích Hoàng Thư Oánh.
Hết chương 77.