Hứa Lâm ra khỏi phòng bệnh xong cũng không rời khỏi bệnh viện luôn mà đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, chờ ở đó. Cậu ta không có xe.
Đường Dịch Xuyên đang đi vào bãi đỗ xe cùng với vài luật sư, các luật sư đều khom lưng khúm núm đi sau anh, có vẻ lễ phép khiêm tốn. Chỉ có khi lái xe và lên tòa anh mới đeo kính, vẻ mặt Đường Dịch Xuyên ôn hòa nhã nhặn, luôn giữ độ cong vừa phải nơi khóe môi, nhưng Hứa Lâm vẫn có thể nhận ra, anh vốn không hề mỉm cười, ánh mắt sau cặp kính kia vừa độc địa lại nham hiểm lạnh lùng.
Hứa Lâm lấy điện thoại ra bấm số Đường Dịch Xuyên.
Xe của Đường Dịch Xuyên ở ngay gần xe một vị luật sư khác, anh nhìn điện thoại, khách sáo nhường đối phương đi trước. Khi các luật sư lần lượt rời đi, độ cong nơi khóe miệng của Đường Dịch Xuyên cuối cùng cũng bay biến hết. Anh nhìn Hứa Lâm đang đi tới.
Chắc chắn xung quanh không còn ai, anh mở cửa xe.
Hứa Lâm bước nhanh đến lên xe của Đường Dịch Xuyên, gọi Đường Dịch Xuyên một tiếng, anh.
Cũng chỉ có một tiếng này mới khiến cậu ta toát lên chút sức sống của người trẻ tuổi.
Đường Dịch Xuyên nhanh chóng khởi động xe, lập tức rời khỏi bãi đỗ, anh nói: “Chẳng phải đã bảo ở ngoài không liên hệ với tôi hay sao.”
Giọng rất lãnh đạm, cũng không có ý oán trách gì.
Hứa Lâm “À” một tiếng, hơi cụp mắt xuống, chút sức sống trên gương mặt lại biến mất, dạo này cậu ta thường để lộ vẻ thất thần lúng túng, hơn nữa còn không thể làm gì được.
Đường Dịch Xuyên hỏi: “Cậu nói Phó Vân Hiến đã biết thân phận của cậu, anh ta không gây phiền phức gì cho cậu à?”
Hứa Lâm nói: “Không, không những không mà người đó còn nói muốn cho em ra nước ngoài du học.”
Đường Dịch Xuyên tập trung lái xe: “Ra nước ngoài du học cũng tốt, nếu không thích luật thì đổi sang ngành khác. Phải rồi, đệ tử Hạ Hiểu Phác của Phó Vân Hiến là đối tác của cậu, lần trước cậu nói anh ta từng đề cập với cậu về một quan chức tham nhũng đã không chấp hành hình phạt trong tù sau khi kết án, là vụ án của ai đấy?”
Hứa Lâm không trả lời câu hỏi của Đường Dịch Xuyên, lại hỏi anh: “Đêm hôm đó cảnh sát đặc nhiệm đột nhiên xông vào cứu người, có phải anh bố trí không?”
Đường Dịch Xuyên “Ừ” một tiếng, lại nói: “Tôi không có năng lực lớn đến thế, sắp nghiêm đả tới nơi rồi, công an vốn đã nhắm kỹ bọn xã hội đen này.”
Như nhất quyết muốn truy tận gốc, Hứa Lâm lại hỏi: “Có phải anh muốn chọc giận đám dư đảng của Mã Bỉnh Nguyên, để cho bọn họ giết Phó Vân Hiến…” Giọng cậu ta bỗng run lên mất tự nhiên, giống như tấm vải bị xé toạc một đường, “… và em nữa?”
“Sao cậu lại nghĩ thế?” Đường Dịch Xuyên cảm nhận được Hứa Lâm đang nhìn mình chằm chằm, anh quay đầu nhìn cậu ta, nhưng sắc mặt anh rất bình thản, như thể hoàn toàn không coi lời lên án quặn thắt tim gan của đối phương ra gì, “Sau khi cậu mất tích chỉ có mình tôi lo lắng cho an nguy của cậu, tình cờ là bên công an có một người là bạn tôi, cảnh sát đặc nhiệm ra quân đương nhiên là để cứu người, gì thì gì cậu cũng là người trong ngành luật, hẳn là phải tin tưởng cảnh sát quốc gia chứ.”
Đường Dịch Xuyên trả lời cẩn thận, chỉ là quá mức lý trí, quá bình tĩnh, thành ra câu “lo lắng cho an nguy của cậu” nghe lại không làm người ta đủ tin tưởng. Hứa Lâm gần như sắp khóc: “Khi ấy em mới mười tuổi, cha của em không khác gì người lạ, anh trai cũng chỉ lâu lâu mới về nước nhìn em một cái, vậy nên em mới liều mạng học luật, nghĩ đủ mọi cách để vào được văn phòng Quân Hán, thậm chí có cắt đứt ngón tay cũng muốn kéo Phó Vân Hiến xuống nước, chỉ vì muốn anh vui…”
“Phó Vân Hiến không ngã ngựa, tôi sẽ không vui.” Đường Dịch Xuyên không khách sáo cắt lời cậu ta, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn, “Tôi còn phải về viện kiểm sát, đến ga tàu điện ngầm sẽ thả cậu xuống.”
Đang giờ làm việc trong tuần, người đi lại trên đường cũng thưa, các cửa hàng trực tuyến đã ảnh hưởng quá mạnh tới các thực thể kinh doanh, khu phố buôn bán phồn hoa náo nhiệt ngày nào giờ đây đã dẹp hàng hơn nửa, từng cửa hàng cửa tiệm dán thông báo bán nhà hoặc quảng cáo cho thuê, nhưng vẫn hiếm người để ý.
Cả thành phố trống vắng, như thể nơi nào cũng chỉ có tiếng gió Bắc thét gào.
“Suýt nữa đã được rồi, vốn vì vụ án Tưởng Chấn Hưng mà bên trên đã chuẩn bị điều tra anh ta, ai ngờ thằng côn đồ họ Mã kia lại nhảy vào, thành ra lại giúp kẻ đó thoát nạn.” Tới gần ga tàu, Đường Dịch Xuyên dừng xe lại, nói với Hứa Lâm, “Chỉnh sửa lại thông tin vụ án của Hạ Hiểu Phác kia rồi gửi hết cho tôi.”
Nói đến đây Đường Dịch Xuyên đã siết chặt nắm đấm. Cục phó Đường luôn giấu kỹ cảm xúc, mặt không biến sắc, nhưng móng tay đã cắm sâu vào da thịt bên trong lòng bàn tay.
Hứa Lâm vẫn còn cự nự, yếu ớt đáp: “Lần này người đó một mình tới cứu em, coi như đã trả nợ cho nhà em rồi, em và Phó Vân Hiến đã thanh toán xong…”
“Thanh toán xong?” Đường Dịch Xuyên lạnh lùng nói, “Đó là mạng của anh cậu đấy!”
“Anh của em đã mất nhiều năm vậy rồi… Tuy Hồ Thạch Ngân đã chạy nhưng đám người dưới trướng lão đều đã bị công an quét gần như sạch hết, cũng coi như báo được thù, anh đã là phó viện trưởng viện kiểm sát, tương lai xán lạn, sao còn muốn gây khó dễ với Phó Vân Hiến, người đó chỉ là một luật sư -“
“Cậu thích Phó Vân Hiến rồi, đúng không?” Đường Dịch Xuyên quay đầu quắc mắt lạnh lùng nhìn Hứa Lâm. Sắc trời nhá nhem, tối đến mức cảm giác như một khối chì lung lay sắp đổ ập xuống. Lúc này gương mặt nghiêm túc thận trọng của anh đã u ám ngang ngửa sắc trời, càng khiến cho người ta sợ hãi.
Hứa Lâm ngẩn ra. Có thích Phó Vân Hiến hay không, cậu ta không nghĩ đến. Nhưng cậu ta thật sự ghen tị với Hứa Lâm chưa từng gặp mặt lần nào kia. Ban đầu khi nghe chuyện Phó Vân Hiến cứu giúp mẹ con Hứa Lâm, cậu ta còn cảm thấy không tin nổi vào tai mình, luật sư thối nát nhất đất nước, con buôn tố tụng huyết án chất chồng, nào giống luật sư trẻ tuổi nhiệt thành tâm mang chính nghĩa trong câu chuyện kia. Cậu ta vốn không tin, dù có thuyết phục bản thân nhập vai thế nào đi nữa cũng không tin nổi, cho đến khi tiếng súng đêm ấy vang lên bên tai, Phó Vân Hiến che chở cho cậu ta tránh đi cuộc đấu súng, cậu ta bỗng chốc đã tin.
Người cậu ta ghen tị nhất vẫn là Hứa Tô.
Trái tim thiếu niên dù đã nhuốm đất nhuốm bùn vẫn sạch sẽ vô ngần, suy cho cùng vẫn là người mà người kia bằng lòng bảo vệ, đến tận bây giờ vẫn chưa từng giữ lại bất cứ thứ gì.
“Cậu thích kẻ đó,” Đường Dịch Xuyên lại ép hỏi, “cậu thích Phó Vân Hiến, đúng không?”
“Anh…” Hồng Linh từ bỏ trả lời câu hỏi này, cậu ta không phải Hứa Lâm, lại càng không phải Hứa Tô, suy nghĩ cẩn thận tìm đáp án có ý nghĩa gì đâu? “Anh học luật chẳng lẽ chỉ vì báo thù hay sao? Anh đọc từng hồ sơ, thẩm vấn, truy tố, kháng nghị, rốt cuộc là vì công trạng cá nhân hay là vì chính nghĩa pháp luật đây?”
“Tôi không để vuột mất.” Đường Dịch Xuyên lạnh mặt, dằn giọng đáp, “Hơn nữa vụ án là do tòa án phán, không phải tôi.”
“Em vẫn nhớ, trước kia anh từng nói vẫn còn một số tệ nạn lâu năm trong lĩnh vực tư pháp ở nước ta, vậy nên những người có quyền lực càng cao thì càng cần phải tự có kỷ luật. Anh ấy nói anh muốn trở thành một công tố viên chứ không phải luật sư là vì anh muốn trở thành một người có kỷ luật, có thể nỗ lực dốc sức trong thể chế…” Hồng Linh khóc nấc lên, nước mắt giàn giụa, “Anh… Chúng ta bỏ đi, được không?”
“Xuống xe.” Công tố viên Đường luôn bình tĩnh kiềm chế nghiêng người qua mở cửa xe, sau đó thô bạo đẩy đối phương ra ngoài.
“Lập tức ra nước ngoài, đừng bao giờ tới tìm tôi nữa.” Quẳng lại một câu cuối cùng, chiếc xe hất bụi mà đi.
Gặp đèn đỏ đầu đường, Đường Dịch Xuyên hoàn toàn không để ý, suýt nữa đã lao qua. Cũng may mà có hai chiếc xe cảnh sát đứng ngay bên cạnh, anh kịp thời phản ứng, giẫm xuống chân phanh.
Một cảnh sát giao thông bước tới kiểm tra, mặt mày vốn nghiêm nghị, vừa thấy anh đã lập tức đon đả.
“Ồ, là công tố viên Đường.”
Cùng một hệ thống, Đường Dịch Xuyên lại còn hay xuất hiện trên tivi khi còn là phó giám đốc, cảnh sát giao thông này nhận ra anh.
Cảnh sát giao thông đi rồi, Đường Dịch Xuyên ngồi trong xe đỡ trán. Điện thoại trong túi quần vẫn rung điên cuồng, anh bỗng thấy vô cùng mệt mỏi.
Mấy năm nay anh quá liều mạng, thành tích gây dựng được rõ rành rành trước mặt. Bất kể quy mô vụ án thế nào, phàm là án trong tay anh thì chắc chắn anh sẽ để tâm dốc sức hơn người khác, cũng nhất định khiến cho nghi phạm phải nhận hình phạt nghiêm khắc nhất trong phạm vi của pháp luật. Bí thư Khương hoàn toàn không biết về lý lịch thật của anh, vậy nên cũng thật lòng đánh giá cao sự quả cảm và sắc sảo của anh khi xử lý vụ án. Nhưng người ngoài thì không nhìn vào như vậy, ở ngoài vẫn đồn rằng anh là cháu ruột của bí thư Khương, thậm chí còn đồn anh bán mình mua chức. Đường Dịch Xuyên không cố thanh minh phủ nhận, thậm chí còn vui vẻ để lộ chút tin phong thanh giả thật lẫn lộn. Ai cũng đã từng nghe câu ngụ ngôn cáo mượn oai hùm, anh bằng lòng để người khác coi mình là con cáo ấy, dù có là một con cáo giả dối, dơ bẩn và nham hiểm.
Anh đã sớm quên đi lý do tại sao mình học luật, có vẻ như là để thăng quan, để quật ngã Phó Vân Hiến.
Đèn đỏ dài đến lạ thường. Cửa kính xe đóng chặt, điều hòa cũng không mở, Đường Dịch Xuyên ngồi trong xe, cảm thấy không gian bí bách như ao tù nước đọng, anh đã hoàn toàn chìm vào bên trong, có giãy giụa thế nào cũng không thể khuấy lên nổi chút bọt nước yếu ớt.
Thuê người giết người là một trường hợp bị truy tố công khai, Phó Vân Hiến đóng vai trò đại diện tố tụng cho người bị hại trong vụ kiện dân sự có yếu tố hình sự, khi tham dự phiên tòa cũng có mặt ở tòa án. Khi tòa án thẩm vấn, thỉnh thoảng y lại ghé vào tai bị hại nói nhỏ, hướng dẫn người kia trả lời thuyết phục hội đồng xét xử. Người bị hại nọ vốn là xã hội đen, từng làm đủ những chuyện trời đất không tha, đôi tay tanh tưởi hôi hám, ai ngờ trên tòa đổi trắng thay đen nói một tràng, vậy mà Hồng Duệ lại bị tuyên mức án nặng. Hồng Duệ thuê người đánh người mang theo cảm xúc kích động phẫn nộ nhất thời, thực chất hoàn toàn không phải cùng loại người với người cha Hồng Triệu Long của mình.
Khi ấy Đường Dịch Xuyên ngồi ở chỗ dự thính với tư cách một sinh viên luật, nhìn Hồng Duệ bất lực lại tuyệt vọng biện hộ cho chính mình: “Tôi chỉ tìm người đánh gã một trận, gã vốn không hề bị thương nặng, một mình gã bỏ chạy…”
Một người quay lại Trung Quốc để học luật, người kia ở lại Ivy League để học kinh tế, chuẩn bị tốt nghiệp xong sẽ về nước để cống hiến hết mình trong ngành đầu tư, bọn họ cùng nhận nuôi một con chó hoang khi ở Mỹ, định chờ đến lúc cả hai về hưu rồi thì lại cùng mở một cửa hàng thú cưng…
Bọn họ đã từng tưởng tượng một tương lai có đối phương, tương lai ấy đẹp như giấc mộng.
Cũng giống như mộng mà dễ dàng vỡ tan.
Anh vào nhà tù thăm Hồng Duệ, một lần duy nhất. Hồng Duệ tiều tụy xơ xác nhưng lại rất bình tĩnh, không có chuyện vừa gặp người đã khóc lóc lăn lộn, chỉ nở một nụ cười khổ: “Có một lão khốn giam cùng với tôi… Lão làm tôi… Quản ngục nhìn thấy cũng không quan tâm…”
Trong ngữ cảnh này, chữ “làm” thật sự khiến người ta sợ hãi, Đường Dịch Xuyên vừa nghe đã hiểu ý của Hồng Duệ.
“Cậu đừng tới gặp tôi nữa, cũng đừng nghĩ cách đưa tôi ra ngoài, họ Hồ còn cả họ Phó kia không có tính người, có lẽ ngay đến cậu cũng sẽ không buông tha. Tôi cảm thấy có lẽ mình sẽ không sống nổi đến khi ra tù, chúng ta… kiếp sau chúng ta…”
Không bao lâu sau, Hồng Duệ thật sự đã chết trong tù.
Khi đèn đỏ chuyển sang xanh, điện thoại lại rung bần bật. Anh đã chặn Phó Ngọc Trí từ lâu rồi, nhưng không giống với tình hình mấy năm trước nữa, anh chặn một số, chẳng bao lâu sau lại có số khác gọi tới, Phó Ngọc Trí có thể mua cả đống sim rác, kiên trì cố gắng chỉ vì một câu trả lời.
Sau khi tòa tuyên án, bị hại thở phào nhẹ nhõm, Phó Vân Hiến đứng dậy bắt tay với từng người từ chánh án đến thẩm phán, cười nói hàn huyên, rất dễ để nhận ra ngoài việc khua môi múa mép trên tòa thì ngoài tóa án y cũng đổ vào không ít công sức, dù gì đất nước đang trấn áp xã hội đen, vụ án lại phán như vậy, chẳng ai hài lòng. Thế nhưng khi anh ra khỏi tòa án, lại thấy Phó Vân Hiến ở trong một góc tối cuối hành lang, dựa vào tường hút thuốc một mình. Quy định tòa án nêu rõ toàn bộ thành viên trong phiên xét hỏi không được phép hút thuốc, nhưng người đàn ông này thuốc lại chẳng rời tay, từng hơi từng hơi hít vào, khói mờ dày đặc khuất lấp đi gương mặt anh tuấn và cái nhíu mày nặng nề của y, vẻ mặt y rất kỳ quái, như tà ác và xót thương song song tồn tại, hoang đường hết sức.
Phó Ngọc Trí lại gọi tới, Đường Dịch Xuyên lại không nhận. Vì quan hệ cùng cha khác mẹ, mãi lâu sau anh mới biết Phó Ngọc Trí là em trai Phó Vân Hiến.
Phó Ngọc Trí mà anh biết, vẻ ngoài rực rỡ màu mè, bên trong lại chân thành nóng bỏng, là người mặt dày mày dạn, chẳng có tí liêm sỉ nào nhưng cũng không có tâm cơ. Chỉ cần anh tiếp tục đổ thêm chút sức dây dưa cùng Phó Ngọc Trí, chưa biết chừng đồ ngốc ấy sẽ bán đứng anh trai thật sự, làm gì cần đến Hồng Linh bịa chuyện tiếp cận Phó Vân Hiến, tốn thời gian lại tốn công.
Nhưng cuối cùng Đường Dịch Xuyên vẫn quyết định chia tay, dứt khoát lạnh lùng đoạn tuyệt, không chừa lại một con đường sống.
Đao không sắc, nghiến qua nghiến lại sẽ chỉ tê tê. Anh sợ mình sẽ nghiện.
Hết chương 71.