Y Quan Khắp Thành

Chương 57: Hình Minh




Vào hai tập “Định mệnh là em” cuối cùng mà Hình Minh dẫn, nam khách mời số 2 bỗng nhiên mất tích.

Hình Minh tự nhận mình không phải lựa chọn tốt nhất cho dạng chương trình này, sau khi chương trình được phát sóng cũng thu về chút nổi tiếng, mặc dù không thể hot so được với hồi mới phát sóng khi bao nhiêu người chú ý nhưng vẫn trụ vững trong top 3 rating các chương trình chiếu cùng thời điểm. Anh ta định hoàn thành tập cuối cùng theo đúng lịch trình rồi rút lui.

Còn chừng mười phút nữa là tới giờ quay, chuyên viên trang điểm đang làm tóc cho anh ta. Tập này Hình Minh dùng chung phòng hóa trang với một ngôi sao khách mời khác, trước bàn trang điểm của ngôi sao nam kia la liệt chai lọ, rực rỡ đủ thể loại, chuyên viên trang điểm đã hí hoáy trên mặt người nọ hai tiếng đồng hồ vẫn còn lo chưa đủ, người đó còn điều chỉnh lại dáng lông mày, điêu khắc từng bên một y như đánh bóng một tác phẩm nghệ thuật.

Bên Hình Minh thì đơn giản hơn, trước gương của anh thường không có mỹ phẩm hóa trang nhưng tóc nhất định phải xử lý, để mái sẽ toát ra vẻ trẻ tuổi ôn hòa, nhưng MC chương trình Hình Minh lại thích tỏ ra mình già dặn sắc sảo hơn một chút.

Đạo diễn đẩy cửa bước vào, mỉm cười với ngôi sao nam kia, nịnh nọt hai câu rồi quay sang Hình Minh. Sắc mặt ông ta không ổn, giọng nói cứng ngắc, ông ta bảo, Hứa Tô không tới.

Hình Minh không thấy lạ, anh ta cũng theo dõi sát sao phiên tòa vụ án Tưởng Chấn Hưng, chỉ nói: “Luật sư Phó Vân Hiến có một vụ án vừa mới xét xử, hẳn là không ở trong thành phố, đã xin phép chưa?”

Đạo diễn lắc đầu, mấp máy môi: “Chiều qua cậu ấy còn gọi điện cho tôi bảo đã về trước rồi, đảm bảo hôm nay chắc chắn sẽ tới quay chương trình, ai ngờ hôm nay chẳng nói chẳng rằng bỏ bom luôn, thật sự rất kỳ quái.”

Hình Minh không căng thẳng, chỉ “Ừ” một tiếng, nắm tay lại khẽ gõ lên mặt bàn. Hai năm làm chương trình thời sự, tình huống bất ngờ xảy ra vô số, cứu màn như cứu lửa, ứng biến cũng quen rồi.

Từ lúc bắt đầu quay “Định mệnh là em”, không phải tập nào Hứa Tô cũng tới, mặc dù khách mời số 2 đã tiến vào lòng khán giả với hình tượng em trai nhà bên ngoan hiền tuấn tú, nhưng tâm tư Hứa Tô chưa từng đặt vào chương trình, hắn cũng không tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lợi dụng sự nổi tiếng của mình để kinh doanh. Trước đây nếu hắn không tới quay thì đều xin phép trước, sẽ không để cho nhóm đạo diễn thấp thỏm như kiến bò trên chảo lửa, khó xử như thế.

Đạo diễn rất tức giận, đâm chọc ngay sau lưng Hình Minh, oán thán loạn hết cả lên, người là do anh ta khai quật được, vốn tưởng rằng là một hạt giống đáng để vun trồng ươm tưới, ai ngờ lại là bùn nhão không trát được tường, còn chưa kịp hot, vậy mà lại dám đùa giỡn với tên tuổi lớn à.

Hình Minh tìm số điện thoại của Hứa Tô trong di động, nghe đạo diễn nhiếc móc xong thì ra dấu tay bảo chuyên viên trang điểm đang làm tóc cho mình tạm dừng, cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Tô.

Đạo diễn nói tiếp: “Vì phải xác nhận kịch bản giai đoạn trò chơi hôm nay nên đêm qua có gọi lại cho cậu ta, tiếng chuông reo một chút xong ngắt luôn, sau đó gọi tiếp gọi đi gọi lại, thì tắt cả máy…”

Quả nhiên tắt máy.

Hình Minh nhanh chóng quyết định, thay người. Anh ta có quen với vài người mẫu, có thể tới lấp chỗ bất cứ lúc nào.

Đưa số liên lạc của người mẫu cho đạo diễn, chuyên viên trang điểm hỏi anh ta có cần tạo kiểu tóc tiếp không.

Hình Minh lắc đầu, giơ tay gọi trợ lý tới dặn dò, Tiểu Kim, cậu qua nhà Hứa Tô một chuyến xem.

Trước khi quay chương trình, toàn bộ khách mời đều phải đăng ký địa chỉ, nhà Hứa Tô thuê khá gần vườn Minh Châu, lái xe đến rồi về cũng chỉ mất nửa tiếng. Trợ lý thầm nghĩ đúng là vẽ thêm chuyện nhưng cũng không dám cự nự, trước giờ biên tập viên Hình đều nói một không nói hai, vả lại còn có vẻ khá bận tâm về nam khách mời số 2 này.

Thực ra Hình Minh và Hứa Tô cũng không quá thân thiết, ngoại trừ khi quay chương trình còn gặp mặt, tổng cộng cũng chưa thấy nhau được mấy lần, nhưng anh ta nhận định theo bản năng, tên này không đến nỗi bất cần quá đà như thế. Chuyện này nếu đổi sang người khác anh ta sẽ không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đối phương vô trách nhiệm, hôm nào gặp thì phê bình một chút là xong, nhưng Hình Minh nhạy bén, anh ta cảm thấy kỳ lạ.

Xét từ mọi mặt, luật sư và phóng viên đều là nghề nghiệp rủi ro cao. Chính anh ta cũng xuất thân từ phóng viên đưa tin, hiểu được đắng cay trong đó, hơn nữa vào thời điểm gian nan nhất, có lần nào chạy tin mà không phải thấy máu dưới đao, có đi mà không có về bất cứ lúc nào.

Ngay khoảnh khắc đèn đóm trong trường quay tắt hết, một chút ký ức không vui bỗng ồ ạt ùa về. Chính anh ta cũng đã từng bị bắt cóc.

Quay hết một nửa “Định mệnh là em”, Hình Minh tranh thủ ra ngoài đài truyền hình hít thở, trợ lý chạy tới báo cáo, đã hỏi hàng xóm xung quanh, mấy ngày trước nói là đi nơi khác tham dự phiên tòa, nhưng mãi đến hôm nay vẫn chưa thấy xuất hiện lại.

“Luật sư Phó, là tôi, Hình Minh.”

Trong lúc nghỉ giữa buổi quay, Hình Minh gọi cho Phó Vân Hiến một cuộc điện thoại, sau hai câu hàn huyên đơn giản, anh ta hỏi đối phương, có biết hiện giờ Hứa Tô đang ở đâu không?

Sau khi trao đổi giản lược, Phó Vân Hiến cúp máy. Vừa lúc Hứa Lâm từ ngoài tiến vào, phiên tòa cùng ngày đã kết thúc, cậu ta tới thông báo cho Phó Vân Hiến tối nay đoàn luật sư vẫn họp chỗ cũ.

Phó Vân Hiến như không nghe thấy, cầm điện thoại gọi một cuộc. Lúc này người bắt máy là Tô An Na, Phó Vân Hiến hỏi bà ta Hứa Tô có về nhà không, có liên hệ với bà ta hay không.

Dường như Tô An Na có một giấc mơ, chết cũng muốn chết trên bàn mạt chược, hai ngày nay vận của bà ta lên hương, gần như trăm thắng không thua, hiện tại vẫn còn muốn tiếp tục sát phạt chiến trường, nếu là điện thoại từ người khác có khi đã cúp lâu rồi. Bà ta nói với Phó Vân Hiến mình có nhận được một cuộc gọi lừa đảo, kêu là bắt cóc con trai mình, tiếc là tiếng phổ thông không sõi, nghe đã thấy là giọng tỉnh G, Tô An Na cực kỳ đắc ý, giọng nói trầm bổng phô trương đến mức rung cả dây thanh quản: “Đâu ra xã hội đen từ miền Nam chạy đến đây bắt cóc người, muốn lừa bà mày à, không có cửa!”

Phó Vân Hiến im lặng một lúc, cuối cùng y nói, đã biết. Cúp máy.

Tô An Na cúp máy xong vẫn không nhận ra có gì khác thường, bà ta sờ lên bộ tóc mới làm, thong thả lắc lư quay về bàn bài, vui sướng khôn kể.

Thấy Phó Vân Hiến đứng đó, ánh mắt buông xuống như đang trầm tư, Hứa Lâm lên tiếng nhắc nhở: “Thầy, đoàn luật sư vẫn đang chờ.”

Nghe thấy tiếng Hứa Lâm gọi, Phó Vân Hiến mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu ta, thấp giọng nói: “Hứa Tô bị bắt cóc rồi.”

Y nói nghe như chuyện rất bình thường, vẻ mặt thản nhiên, âm giọng vững vàng, nhưng ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Hứa Lâm vẫn thấy hẫng một nhịp, không phải là không quan trọng, ánh mắt Phó Vân Hiến sắc lẻm như dao, là kiểu u ám như lưỡi kiếm, đằng đằng sát khí.

Hứa Lâm nghĩ, y đang nghĩ gì vậy? Hồng Triệu Long? Hay là Mã Bỉnh Nguyên?

“Chắc chắn chưa? Sao thế được? Có khi là anh ta ham vui đi chơi đâu đó thì sao? Dạo này làm sao thế nhỉ? Đợt trước em cũng có nghe một đồng nghiệp trong văn phòng nói gần đây luật sư Phạm cũng bị xã hội đen đánh,” Diễn xuất của Hứa Lâm rất giỏi, trợn mắt giả vờ kinh ngạc rồi cảm khái, sau đó lại thở dài thườn thượt, “đúng là thời buổi rối ren.”

Hứa Lâm nhắc đến nghe như vô thưởng vô phạt, nhưng lại nhắm đúng vào điểm then chốt. Phó Vân Hiến nhíu mày, hỏi cậu ta: “Phạm Minh bị đánh?”

Vụ án Tưởng Chấn Hưng gần như đã chiếm cứ toàn bộ tinh lực và thời gian của y, hiện tại Phó Vân Hiến không hơi đâu mà quan tâm mấy việc vặt vãnh này, vẫn còn chưa biết ở phía Nam Trung Quốc đã xảy ra vài thay đổi.

Hứa Lâm gật đầu: “Luật sư Phạm đối xử với em rất tốt, hiện tại còn chưa bắt được kẻ ra tay.”

Phó Vân Hiến hỏi Hứa Lâm: “Có phải vụ án thuốc phiện của Mã Bỉnh Tuyền tuyên án rồi không?”

Hứa Lâm nói: “Nghe đồng nghiệp bảo là còn một tuần nữa sẽ thi hành án tử hình.”

Phó Vân Hiến càng nhíu chặt mày, môi cũng mím lại thành một đường cương nghị. Y nâng tay kéo cổ áo sơ mi. Không khí xung quanh bắt đầu chùng xuống một cách khó tả, sau đó đông đặc lại, sền sệt nhờn nhợn như dầu mỡ, ngột ngạt đến phát sợ.

Hứa Lâm nhạy bén, chu đáo đi mở cửa sổ. Nhìn theo lịch ngày thì giờ đã có thể coi là cuối hạ qua thu, nhưng nhiệt độ không khí thành phố W vẫn rất cao, trời vẫn nóng bức oi ả như trước, không hề có bóng dáng tiết giao mùa. Oái oăm thế nào hôm nay gió thu bỗng giở chứng, vừa mới hé cửa sổ ra một chút đã ồ ạt ùa vào như tướng cướp, thổi loạn hết giấy tờ trên bàn bay tứ tung.

Có lẽ mùa thu tới thật rồi, Hứa Lâm dừng lại chốc lát bên cửa sổ, nhìn mấy nhánh hoa mùa hạ vẫn còn đang rung rinh bên ngoài, đã là “bên hiên rào rào hoa rơi xuống”, thịnh vượng lên tới đỉnh điểm ắt sẽ chuyển suy vong.

Cậu ta xoay người, nói với Phó Vân Hiến: “Vậy giờ làm sao ạ? Bên Hứa Tô không quan trọng đâu chứ? Bên này thầy còn vụ án mà.”

Hứa Lâm sốt sắng tỏ vẻ muốn giúp đỡ, Phó Vân Hiến bèn bảo cậu ta gọi điện thoại cho trợ lý của Phạm Minh, yêu cầu đối phương sắp xếp lại đầy đủ tài liệu vụ án Mã Bỉnh Tuyền nhanh nhất có thể rồi gửi chuyển phát nhanh qua đây.

Phó Vân Hiến đích thân liên hệ với Mã Bỉnh Nguyên.

“Hôm nay sao Phó gia lại có thời giờ gọi cho tôi thế này, vụ án xong rồi à?” Mã Bỉnh Nguyên gần như ngay lập tức đoán được ý đồ của Phó Vân Hiến khi gọi cuộc điện thoại này, nhưng vẫn còn giả ngu ở đầu dây bên kia, “Phó gia không hổ là luật sư biện hộ án hình sự số 1 của đất nước chúng ta, vụ án kia đã được phát lên ‘Thời sự Trung Quốc’ rồi, giỏi thật đấy!”

“Con mẹ nó mày bớt lảm nhảm với tao đi!” Phó Vân Hiến lạnh giọng nói, “Thả người về cho tao, thiếu một cọng tóc, tao đảm bảo tay sai của mày bị phán thêm một năm!”

Mã Bỉnh Nguyên không còn rúm ró sợ hãi Phó Vân Hiến như trước, gã không thể gật đầu trước tình cảnh hiện tại. Nói thế nào đi nữa thì giờ gã cũng đã là bá chủ một phương, quyền lực trong tay tăng mạnh, chỗ dựa còn vững chắc hơn trước kia, không thể tùy tiện đồng ý thả người về được, như vậy thì sau này gã còn lăn lộn thế nào nữa?

Mã Bỉnh Nguyên cò kè mặc cả với Phó Vân Hiến, cũng chẳng nói mình muốn cái gì, chỉ hỏi xem gã có thể cho anh bạn nhỏ kia một mũi không, số 4, tinh khiết.

Hứa Lâm ở bên cạnh lẳng lặng cẩn thận quan sát. Phó Vân Hiến hơi nheo mắt lại, con ngươi bị che khuất dưới đường mày sâu thẳm, ánh mắt hung tợn như dã thú. Rồi bàn tay đang nắm chặt điện thoại kia, gân xanh đã vằn vện giật lên nơi mu bàn tay, khớp ngón tay cũng răng rắc thành tiếng. Hứa Lâm nâng tay che mắt theo bản năng. Cậu ta có thể cảm nhận được ngọn lửa trong lồng ngực Phó Vân Hiến lúc này, ngọn lửa ấy bùng lên, rực cháy hừng hực, nếu Mã Bỉnh Nguyên đang ở trước mắt y, chắc chắn đã bị thiêu rụi không thừa lại cặn.

Sau mấy phút giằng co, Phó Vân Hiến nói, em mày còn chưa bị bắn chết, ai có thể giúp nó tránh được viên đạn lấy mạng này, là tao.

Đây chính là cảnh thường thấy nhất trong mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình, con tuấn mã tung vó bụi mù phi đến, một tiếng “Đao hạ lưu nhân” vang vọng khắp trời, thế là kẻ đáng chết giữ lại được một mạng, người sống thì rơi lệ ngay tại chỗ.

Sự việc tiến triển ngoài dự tính, Hứa Lâm cũng không ngờ Phó Vân Hiến lại có thể tự mình đưa ra điều kiện này, vì Hứa Tô.

Theo như hiểu biết của cậu ta về Phó Vân Hiến, đã rất nhiều năm rồi y không nhận các vụ án thuốc phiện nữa, bào chữa các vụ án liên quan đến ma túy không giống với bào chữa án hình sự thông thường, ngoài việc phải biết rõ nhận định thẩm tra chứng cứ, kiến thức về kiểm nghiệm vật lý và hóa học của thuốc phiện, lý thuyết luật hình sự cụ thể cho lĩnh vực tội phạm ma tuý, mà còn phải nhìn trước ngó sau, bám sát tình hình chặt chẽ từ mọi hướng, theo chính sách xử phạt nặng nề với xã hội đen và công cuộc chống ma túy đang diễn ra trên đất nước, Phó Vân Hiến bị gán tên riêng “luật sư nhà quan”, không thể không biết bản thân giờ sợ bóng sợ gió, sẽ không bao giờ mua dây buộc mình như vậy.

Dù cho Phó Vân Hiến có quan hệ, lại có bản lĩnh, nhưng chỉ còn bảy ngày nữa là tới thời điểm hành hình, chẳng nhẽ y có thuật phân thân, vừa ứng phó với bên công tố ngày càng trở nên khó nhằn trong vụ án Tưởng Chấn Hưng, lại còn phải vừa tới nơi đất khách quê người để ngăn chặn đưa người đến pháp trường?

Mã Bỉnh Nguyên cũng không tin, ấp a ấp úng một hồi mới nói được rõ ràng: “Có thật là sẽ cứu được A Tuyền không?”

Phó Vân Hiến nói: “Để Hứa Tô nói chuyện với tao.”

Đợi khoảng hai mươi phút, Phó Vân Hiến vẫn không cúp máy, y hơi cúi đầu, kiên nhẫn duy trì tư thế đứng không hề thoải mái, y siết chặt điện thoại trong tay, cơ bắp nơi cánh tay cũng căng lên.

Mãi cho đến khi giọng thiếu niên sạch sẽ vô cùng truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.

“Chú, tôi sợ.”

Là giọng của Hứa Tô. Có lẽ là đang đau, không thấy chút tinh thần nào, nghe thôi cũng khiến lòng người xót xa.

Phó Vân Hiến hít một hơi thật sâu.

“Chú đây, đừng sợ.”

Điện thoại lại chuyển về tay Mã Bỉnh Nguyên. Thái độ của Mã Bỉnh Nguyên hoàn toàn thay đổi, tỏ ý nếu thật sự có thể nhặt lại được mạng của thằng em Mã Bỉnh Tuyền của mình, nhất định gã sẽ quỳ xuống lạy lục nhận sai với Hứa Tô, sau đó để kiệu tám người khiêng tiễn hắn trở về.

Trước khi cúp máy, Phó Vân Hiến cảnh cáo Mã Bỉnh Nguyên bằng giọng đanh thép: “Mày phải coi Hứa Tô như bố đẻ mày mà chăm sóc, hầu ăn hầu uống cho tử tế, chỉ cần có thêm bất cứ tổn thương nào, tao sẽ tống tiễn toàn bộ người trong tay mày, đòi mạng cả nhà mày!”